Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật

Chương 8




Edit: Kidoisme

Anh trai tang thi nguy hiểm nhất đã giải quyết xong, giờ chỉ còn lại một ông lão và một bà cụ.

Sau khi đâm vào cây, ông Trương kết thúc buổi tập thể dục buổi sáng, bắt đầu đi dạo xung quanh khu dân cư, các chủ hộ khác đứng canh cửa, căn thời gian chuẩn từng phút báo cáo cho các chiến sĩ quản lý tài sản, giám sát chặt chẽ tuyến đường di chuyển của ông Trương.

Mà dì Vương vẫn còn đang tập xà đơn xung quanh hành lang, số bước trên Wechat đếm được đã vượt qua con số 30.000, vươn lên dẫn đầu vòng bạn bè khu phố.

Mọi người vô cùng biết ơn vì dì Vương không thể di chuyển, có thể an tâm đặt bà ấy sang một bên, chuẩn bị chiến lược đối phó với ông Trương vừa già vừa cứng.

Với kinh nghiệm thành công vừa học được, lần hành động thứ hai đơn giản hơn nhiều.

Nhưng Tần Đại Lực vẫn cảm thấy mình nên sám hối với Dịch Thành Lễ, anh ta ngồi trên sô pha bất an nói: "Xin lỗi Dịch tổng, nếu không phải tại tôi do dự anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm."

"Tôi hiểu." Dịch Thành Lễ vỗ bả vai anh ta: "Dù gì đó cũng là một con người."

Hắn cười khổ với Tần Đại Lực: "Nói thật, giờ tay tôi còn đang đổ mồ hôi, khẩn trương lắm chứ đừng nói đến việc chém đầu người ta."

Tiền Mỹ Lệ ở bên cạnh ôm ngực: "Hù chết em, may mà có con gà kêu đúng lúc."

"Công nhận." Vương Xuân Phát đồng ý, gật đầu liên tục.

Nếu không nhờ con gà đó có lẽ hắn và Tần Đại Lực đã được nghỉ ngơi, biệt đội tang thi hoan hỉ kết nạp thêm hai ông đại tướng.

"Giám đốc Vương, chủ hộ tầng 2 của tòa nhà số 2 có hay nuôi gà không?" Dịch Thành Lễ hỏi Vương Xuân Phát.

Ông ta sửng sốt, chuyện này ngoài tầm hiểu biết của Vương Xuân Phát. Lăng Thanh bên cạnh biết chuyện, tự nhiên đáp: "Không nuôi, nghe nói họ mang từ quê lên chuẩn bị thịt ăn tết."

"Đúng đúng." Tiền Mỹ Lệ bừng tỉnh: "Hai hôm trước có hộ gia đình khiếu nại con gà đó sáng ra kêu quá trời, thậm chí còn phi từ tầng trên xuống làm bọn tôi chia nhau đi tìm mất nửa ngày trời."

À, thì ra là chú gà trống khao khát tự do.

"Cơ mà hình như hôm qua chủ hộ ra ngoài, đến giờ chưa liên lạc được." Tiền Mỹ Lệ nhỏ giọng nói.

Mọi người im lặng, tuy đây không phải là tin tốt cho loài người nhưng đối với con gà đó có lẽ là một niềm vui lớn, dù gì cũng thoát khỏi số kiếp trần truồng ngồi lên bàn thờ hẹn hò với tổ tiên gia chủ.

Đợi đến khi ông Trương vòng về gần văn phòng quản lý, Tần Đại Lực đã bĩnh tĩnh lại, vuốt mặt gọi Dịch Thành Lễ: "Dịch tổng, tôi chuẩn bị xong rồi, giờ mình đi tìm ông Trương luôn."

Dịch Thành Lễ nhìn gương mặt anh ta trắng bệch, nhíu mày từ chối: "Đổi người, cậu mệt mỏi quá rồi."

Hắn quay đầu chơi trò bốc thăm với những người còn lại, Lăng Thanh có cảm giác mình sẽ là người tiếp theo lên thớt nhưng một giây sau, ánh mắt người đàn ông dán lên người Vương Xuân Phát.

"Giám đốc Lăng quá gầy, vừa nhìn đã thấy hẻo. Thôi để giám đốc Vương đi an toàn hơn. Lần này ông cầm cái bình chữa cháy đè ông Trương, còn lại để tôi ra tay." Dịch Thành Lễ mỉm cười nói.

Vương Xuân Phát như thùng rượu nghẹn lại, nằm mơ cũng không nghĩ tới dáng người 1: 1: 1 của mình có thể nhận được đánh giá cao từ lãnh đạo, đang tính vui vẻ một chút chợt nghĩ ra hoàn cảnh không đúng.

Ông ta há mồm định từ chối, Dịch Thành Lễ căn bản không cho cơ hội, trực tiếp kêu Tiểu Giả Tiểu Nghị mặc quần áo, nhét bình chữa cháy vào tay Vương Xuân Phát rồi lôi ông ta ra cửa.

Nhìn hai cỗ máy chiến tranh đi trước, Dịch Thành Lễ cố ý quay đầu động viên: "Giám đốc Vương, ông nhất định phải cố lên nhé, mạng hai chúng tôi nằm trong tay ông!"

Vương Xuân Phát cười gượng, trong đầu hiện lên bà vợ mình ở nhà, bàn tay run rẩy đột nhiên nắm chặt.

Sự thật chứng minh con mắt nhìn người của Dịch Thành Lễ chẳng phải dạng vừa, đống thịt thừa trên người Vương Xuân Phát bùng nổ chống đỡ ông Trương, tạo môi trường hoàn hảo cho Dịch Thành Lễ hoàn mỹ hành động.

Tay giơ rìu tay bổ xuống, động tác lưu lác dứt khoát, đầu ông Trương lăn lông lốc, mùi máu tươi nồng nặc tràn vào khoang mũi. Vương Xuân Phát chống đỡ được vài giây, cuối cùng sức lực cạn kiện, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất nôn ọe.

Ban đầu Dịch Thành Lễ còn lo ông ta nôn ngất, đứng bên cạnh hỏi han các kiểu, kết quả nghe mòn tai xong thì buồn nôn theo, chuẩn bị xổ thẳng ra sàn.

Hắn cố nén đống mì gói đã trào lên cổ, lôi bộ đàm ra mở miệng nói: "Giải quyết xong, mọi người ra ngoài được rồi!"

Khắp chung cư vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ, các chủ hộ reo hò mở cửa, thậm chí một anh chàng đẹp trai vác theo cả cái còi đám ma, chả hiểu định dùng nó tiễn ai lên đường.

Chung cư Mạn Cáp Đồn qua một đêm nguy hiểm đã an toàn, mặc dù vẫn còn dì Vương xà đơn nhưng sức sát thương không cao, có thể bỏ qua được.

Cô Lương Tây Thụy rưng rưng nước mắt ôm từng người một, tay bắt mặt mừng bày tỏ muốn tặng cho ban quản lý một lá cờ khen thưởng, cuối cùng Tiền Mỹ Lệ báo cáo cửa hàng in ấn không có người, khuyên cô an tâm, mau chóng về nhà ôm mèo.

Thi thể của ông Trương và anh tài xế được đặt vào thùng xốp chờ xử lý, hiện tại các chủ hộ đang bàn nhau trong nhóm Wechat xem nên chôn cất hay nên hỏa táng, thậm chí do bất đồng tôn giáo, họ còn tiến hành một số hành động xúc phạm nhân phẩm, động chạm tổ tiên của nhau.

Một mặt đám đông bày tỏ cần phải đọc kinh siêu độ để giúp hai người về thế giới cực lạc phương Tây, mặt khác nhấn mạnh vào việc mở tế đàn, tôn trọng tôn giáo đặc trưng của Trung Quốc.

Tiền Mỹ Lệ khuyên mãi, mệt đầu lôi điện thoại ra mở "Viếng chùa Online" rồi để đó, ai nghe thì nghe không nghe thì bịt tai lại.

Các chủ hộ lần lượt khóc ngất, Tần Đại Lực ôm Đại Long Mãng Tử gào lên như đứa trẻ.

Người ta nói nước mắt đàn ông nặng tựa viên đạn, nhưng cuộc sống vô thường ruột già ruột non, ai ngờ đâu một ngày đẹp trời gặp phải tang thi, hết hồn chống đỡ cả đêm?

Tần Đại Lực nghe bọn họ kể xong đêm kinh hoàng hôm qua, nhịn không nổi tính chạy qua ôm lão Lưu làm nghề sửa chữa nhưng bị lão già tính nóng như kem từ chối ôm đàn ông cơ bắp, sợ bị cánh tay anh ta kẹp chết.

Dịch Thành Lễ vừa thoát khỏi cơn nôn mửa lại hơi mắc cười, hắn nhìn dáng người như con cháu Schwarzenegger (*) của Đại Long với Mãnh Tử, trầm ngâm thốt lên: "Tôi thấy Lưu sư phụ nói rất đúng, bảo vệ chung cư chúng ta thực sự mang lại cảm giác an toàn phải không Lăng Thanh?"

(*) Một vận động viên thể hình tiêu biểu.

Lăng Thanh ờ ờ vài tiếng cho có, anh đang bận rắc dung dịch khử trùng 84(*) xuống sàn, hơi đâu chiêm ngưỡng thể hình Đại Long, Mãng Tử.

(*) Một loại thuốc khử trùng nổi tiếng ở Thượng Hải, hầu như trong nhà ai cũng có một chai.

Ngược lại Tiền Mỹ Lệ hí hửng nhân cơ hội quảng cáo với lãnh đạo: "Dạo này bọn họ hay tập ở phòng gym cạnh chung cư, chứ trước dáng không đẹp vậy đâu."

Dịch Thành Lễ - cũng là con gym chính hiệu gật đầu: "Thì ra là thế."

Tiền Mỹ Lệ định bảo Dịch tổng ngài cũng có thể đi làm thẻ, mỗi tội nhớ tới chuyện hôm qua gửi tin nhắn cho anh huấn luyện viên mình cảm nắng bên đó mà người ta chưa trả lời, rất có thể đã biến thành một con tang thi cơ bắp cuồn cuộn, cô cúi đầu, buồn buồn âm thầm lau nước mắt.

Thương thay cho mối tình sớm nở tối tàn.

Tiền Mỹ Lệ thở dài nhìn Lăng Thanh ngồi xổm dưới đất, mở miệng hỏi: "Anh Lăng, em có thể về nhà anh không? Trời sắp mưa rồi."

Lăng Thanh không kịp phản ứng, theo bản năng ngó lên trời, tuy hơi âm u nhưng chắc chắn không có dấu hiệu sắp mưa. Quay đầu chỉ thấy mắt Tiền Mỹ Lệ nháy sắp rút gân tới nơi, lúc này anh mới giật mình, lập tức đáp: "Được."

Đáng nhẽ anh nên ở nhà chứ chả phải ở đây lau máu tang thi chảy, rõ ràng tự hạ quyết tâm tận thế sẽ sống ích kỷ vì bản thân mình, nhưng tại sao vẫn tự giác làm mấy chuyện không ai chú ý này?

Mẹ kiếp cái lòng thánh mẫu ghê tởm!

Lăng Thanh càng nghĩ càng buồn bực, nhịn không được thở dài. Dịch Thành Lễ thu hết hành động giữa hai người vào mắt, nở nụ cười gian tà, chậm rãi ngồi xuống ngắm gương mặt Lăng Thanh cùng với cái kính trượt trên sống mũi cao ngất: "Cậu đang khử trùng à? Dùng thuốc 84 lên máu tang thi liệu có hiệu quả không?"

"Tôi không biết nhưng thuốc 84 có khả năng khử khuẩn tốt, có còn hơn không." Lăng Thanh cố gắng bình tĩnh, đề phòng tên tâm cơ Dịch Thành Lễ cướp lời.

"Thật à?" Hắn vươn tay: "Để tôi giúp cậu nhé?"

"Loại chuyện nhỏ này tôi làm được." Mặc dù anh đã từ chối nhưng bàn tay đeo găng của Dịch Thành Lễ đã cầm lấy chai thuốc 84: "Để tôi, cậu không đeo găng, cẩn thận máu dính vào."

Hành vi cực kỳ lịch sự mỗi tội tiếng chuông báo động trong lòng Lăng Thanh reo inh ỏi.

Thật sự không phải do anh mê tín mà là trong mơ Dịch Thành Lễ quá ác độc, mỗi một hành động hắn làm ra, cái mông Lăng Thanh đều phát tín hiệu cầu cứu, gào mồm thét tôi không ổn!

Anh nhảy ra xa nửa bước, thiếu chút nữa mông chạm xuống sàn. Dịch Thành Lễ cũng không ngờ, bất lực thấp giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không...Tôi ngồi nhiều bị tê chân." Lăng Thanh tỏ vẻ hắn đừng quan tâm tới sống chết của mình.

Để giảm bớt bầu không khí bối rối, anh quay sang nói chuyện với Tiền Mỹ Lệ: "Lệ, em lên nhóm báo cáo tình hình cho các chủ hộ, nói bọn họ mặc dù tang thi đã được kiểm soát nhưng đừng tự tiện ra ngoài, bảo họ trữ thêm chút nước trong nhà, đun nhiều lên còn có cái uống."

Tiền Mỹ Lệ gật đầu, Dịch Thành Lễ bên cạnh bổ sung: "Nhân tiện hỏi xem chủ hộ nào không còn đồ ăn, gửi hai thùng mì qua cho họ."

"Từ từ đã Dịch tổng." Vương Xuân Phát nôn ọe nửa ngày lập tức dừng lại, khàn giọng hỏi: "Mì của chúng ta không nhiều, đưa cho họ rồi thì chúng ta ăn gì?"

Cạp đất ăn à...

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn Dịch Thành Lễ, hắn ngồi đờ tại chỗ không biết trả lời sao: "Chuyện này..."

Lăng Thanh đột nhiên ho khan một tiếng, giơ ngón trỏ hướng về phía cánh cửa trượt thủy tinh xa xa: "Cạnh tòa nhà này có một cửa hàng tiện lợi, lối vào thông thẳng qua chung cư. Cửa hàng đó dầu gạo đủ cả, hàng tồn kho chắc cũng nhiều, chỉ cần ăn uống tiết kiệm chúng ta có thể cầm cự một thời gian."

"Còn ông chủ thì sao?" Dịch Thành Lễ truy vấn.

"Đã về nhà ăn Tết, để Mỹ Lệ liên hệ ông ta mua đồ rồi ghi sổ, tiền thì chuyển qua ngân hàng hoặc đợi ổng lên trả tiền mặt."

Lăng Thanh nói xong phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, vội vàng mím môi: "Đương nhiên đó chỉ là lời đề nghị nho nhỏ của tôi, vẫn cần phải liên hệ với ông chủ."

"Hôm qua em thấy ông chủ Hoàng đăng lên vòng bạn bè." Tiền Mỹ Lệ giơ tay, yếu ớt nói: "Ổng quay video có vụ tai nạn trên đường về quê, em liếc thấy có tang thi...Sau đó, ông Hoàng không cập nhật thêm gì nữa."

"Thật khủng khiếp..." Dịch Thành Lễ nhịn không được cảm thán.

Tất cả mọi người im lặng âm thầm khóc than cho ông chủ Hoàng trong lòng, chỉ có Vương Xuân Phát quan tâm tới một vấn đề nghe thì có vẻ vô lý nhưng lại rất thuyết phục: "Nếu ông chủ Hoàng không về thì mình mua đồ có phải ghi sổ không?"

Mẹ kiếp hỏi hay!

Lăng Thanh khiếp sợ nhìn Vương Xuân Phát, ngay lúc này mà vẫn có thể kiên trì với công việc, ông ta quả là một thiên tài! Ít nhất do mấy câu hỏi trên thì cái đức tính ích kỷ muốn nhanh chóng về nhà ngồi chơi xơi nước của anh quả thực kéo gân nhất đám.

"Vẫn phải ghi sổ." Dịch Thành Lễ nói: "Ông chủ Hoàng có người thân, ông ấy xảy ra chuyện thì đưa cho người nhà là được."

Thấy ai cũng đã thấm mệt, Dịch Thành Lễ mỉm cười: "Mọi người không ngủ cả đêm, giờ an toàn rồi có thể nghỉ ngơi một chút."

"Chờ các chủ hộ lấy lại sức chúng ta sẽ thảo luận nên làm gì tiếp."

Cuối cùng anh cũng có thể chuồn rồi! Lần đầu tiên trong đời Lăng Thanh cảm thấy Dịch Thành Lễ nói được câu thơm tho, cố nén kích động, gật đầu bảo: "Dịch tổng nói đúng, mọi người nên nghỉ ngơi lại sức."

Dịch Thành Lễ cười cười, Tiễn Mỹ Lệ tự giác đứng cạnh Lăng Thanh.

Đám Tiểu Giả xung phong thay phiên ở lại phòng giám sát, lão Lưu sửa chữa có nhà chung cư, Tần Đại Lực mời Đại Long, Mãng Tử về nhà mình.

Chỉ còn mỗi Vương Xuân Phát với Dịch Thành Lễ bơ vơ, cả hai liếc nhau nhận ra được nỗi niềm bị bỏ rơi. Vương Xuân Phát ngó Lăng Thanh, kết quả anh quay đầu lạnh lùng, hành động tuy nhỏ nhưng khiến trái tim ông ta băng giá.

Đã loại trừ phương án sai, chỉ còn lại đáp án duy nhất.

"Đại Lực ơi, Đại Lực à." Vương Xuân Phát ôm chầm lấy bả vai Tần Đại Lực, dùng chất giọng nhiệt tình chưa từng có: "Hồi trước tôi vừa nhìn đã biết đội trưởng đội bảo vệ chung cư chúng ta nhất định phải là cậu!"

Vương Xuân Phát mặt dày dính Tần Đại Lực, kế tiếp chỉ còn Dịch Thành Lễ.

Hắn nhìn Lăng Thanh cười như không cười: "Xem ra tôi đây đành nhờ giám đốc Lăng chăm sóc."

"Không." Lăng Thanh từ chối không cần nghĩ ngợi.

Chúa ơi đùa gì lạnh vậy? Jerusalem (*) của anh tuyệt đối không cho phép hạng người xoàng xĩnh này bước vào!

(*) Jerusalem được coi là thành phố Thánh trong Kitô giáo, được bảo tồn trong bản Septuagint mà các Kitô hữu đã nhận là sách riêng của họ.

Câu trả lời nằm trong dự đoán của Dịch Thành Lễ, hắn cố đấm ăn xôi mở miệng hỏi: "Tại sao?"

Lăng Thanh nhướn mày, chỗ của bố bố có quyền, được chưa?

Hỏi lằm hỏi lốn.

Chẳng đợi anh lên tiếng phủ nhận lần hai, Dịch Thành Lễ đã tiến lên, hạ thấp giọng hỏi: "Chẳng nhẽ nhà giám đốc Lăng cất giấu gì đó không muốn người khác phát hiện?"

Lăng Thanh ngẩn người, lập tức xấu hổ đáp: "Sao có thể, Dịch tổng anh đừng nói lung tung."

Dịch Thành Lễ nhìn anh chằm chằm, khi hậu môn Lăng Thanh chuẩn bị tiến hành các hoạt động bài trừ, hắn đột nhiên mở miệng: "Thật ra tôi chỉ tò mò giấc mơ giám đốc Lăng từng nhắc tới là gì."

Lần này Lăng Thanh thực sự bị sốc, sắc mặt Tiền Mỹ Lệ bên cạnh cũng thay đổi.

Dịch Thành Lễ lùi về sau kéo dài khoảng cách giữa hai người, cao giọng: "Chẳng nhẽ bởi vì giám đốc Lăng mơ..."

"Dịch tổng!" Lăng Thanh cắt ngang lời hắn, thiện ác âm thầm đấu tranh cuối cùng cắn răng rặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Nếu Dịch tổng không ghét bỏ thì đến nhà tôi đi."

Dịch Thành Lễ đạt được mục tiêu, vội vàng đáp: "Làm sao có thể chứ, giám đốc Lăng cậu khách khí quá."

---Hải Kinh Lạc.

Lằn ranh đỏ đạo đức của chung cư Mạn Cáp Đồn: Vương Xuân Phát. (1)

Lăng Thanh: Lòng biết ơn, cảm ơn vì đã có bạn. (2)

Dịch Thành Lễ: Kế hoạch 1 – vào nhà vợ, hoàn thành!

(1) Lằn ranh đỏ là thuật ngữ dùng để chỉ về một giới hạn, ranh giới vô hình được vạch ra nhằm cảnh báo việc không được phép vượt qua ranh giới này do nguy cơ phải đối diện với một sự trừng phạt hoặc hậu quả bất lợi.

(2) một câu hát trong bài "Lòng biết ơn" của Trần Chí Viễn, Trần Nhạc Dung, mấy câu tiếp theo là:

"Lòng biết ơn, cảm ơn vì đã có bạn.

Người bạn cả đời, để tôi có dũng khí được là chính mình.

Lòng biết ơn, cảm ơn số mệnh.

Hoa nở hoa rơi, tôi sẽ trân trọng mình."

Đại ý Lăng Thanh cảm ơn ai đó vì đã cho anh cơ hội sống không ích kỷ thời tận thế:)))))