Edit: Kidoisme
Mặc dù vị trí căn chung cư Mạn Cáp Đồn khá xa thành phố nhưng đây không phải khu hoang vắng. Sau vụ tai nạn, rất nhiều xe ô tô dừng lại hóng hớt xem chuyện gì xảy ra.
Tên lái xe nửa đầu đầy máu đứng bên ngoài, cánh cửa sau xe mở toang nhưng không có ai đi ra, chẳng biết hành khách còn sống hay đã chết.
Tài xế nhiệt tình thấy không ổn, lập tức táp xe vào lề đường lớn tiếng hò xem có cần sự giúp đỡ hay không.
Ông chủ cửa hàng bên cạnh vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi 120 cứu thương, Dịch Thành Lễ nhíu mày nhìn Lăng Thanh vươn tay ngăn cản, nhất thời chưa hiểu vấn đề thì anh đã tiếp tục gào to: "Đừng qua đó!!!"
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, lái xe gây tai nạn vốn đang đi chậm về phía họ đột ngột chuyển hướng mở miệng tấn công người gần anh ta nhất, hàm răng cắm vào cổ, hai người ngã nhào ra đất.
Tiếng kêu la thảm thiết, mùi máu tanh nồng xộc lên hòa quyện vào nhau. Tất cả hành động như cảnh quay chậm trong đôi mắt Dịch Thành Lễ, thậm chí hắn còn có thể nhìn từng tia máu li ti bắn ra bốn phía.
"Đừng tới đó! Chạy đi! Đừng cắn! Quay lại! Khóa cửa lại!!!" Lăng Thanh vừa kêu gào vừa kéo Dịch Thành Lễ cộng thêm Vương Xuân Phát hai chân mềm nhũn chạy về phía chung cư.
Dịch Thành Lễ tỉnh lại giữa cơn mơ màng, hắn nhìn Lăng Thanh hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Về chung cư đã! Về chung cư đóng hết cửa lại!" Lăng Thanh không trả lời câu hỏi của hắn, thậm chí vì không kéo được Vương Xuân Phát, anh tức giận trực tiếp đạp ông ta một phát đau điếng.
Bảo vệ Tiểu Giả và Tiểu Nghị đang làm nhiệm vụ trông cửa tuổi còn nhỏ, bị tình huống trước mắt dọa sợ, lại nghe Lăng Thanh rống giận, vội vàng chạy lên hỗ trợ đỡ Vương Xuân Phát.
Dịch Thành Lễ thấy Lăng Thanh bối rối không phản ứng giống như đang đắm chìm trong thế giới riêng, cau mày bắt lấy cánh tay anh: "Xảy ra chuyện gì, nói đi!"
Cánh tay ăn đau, lúc này Lăng Thanh mới hoàn hồn, sau lưng vang lên hai tiếng hét khác nhau. Anh với Dịch Thành Lễ đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên tài xế nửa đầu toàn máu đã bị ai đó đè xuống.
Người đàn ông bị cắn đang ôm cổ ngồi bên cạnh kêu la đau đớn, làn da anh ta đã dần chuyển sang màu xanh xám. Những người phụ trách ấn tên tài xế đều có các vết thương khác nhau trên tay hoặc trên mặt, máu chảy ròng ròng.
"Họ đang làm gì thế?" Dịch Thành Lễ nắm chặt tay Lăng Thanh, rít từng tiếng từ trong cổ họng.
Hắn không còn tâm trạng quan tâm tới chiếc xe nát nhừ của mình, mặc dù mọi thứ vẫn còn khá mờ mịt nhưng theo bản năng Dịch Thành Lễ cảm nhận ra nguy hiểm.
"Xong rồi..." Lăng Thanh nuốt nước miếng, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một vấn đề.
Tại sao chuyện này lại đến sớm?
Chẳng phải tận thế diễn ra vào mùng bảy tết hay sao? Vì sao tang thi đã xuất hiện? Vì sao những điều họ làm đều khác giấc mơ của anh? Không lẽ là do hiệu ứng cánh bướm?
Hơn nữa theo lý anh không nên gặp Dịch Thành Lễ vào ngày hôm nay, mọi chuyện có liên quan tới hắn không?
Lăng Thanh vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, thần linh ơi, gặp anh đúng là sự xui xẻo lớn nhất đời tôi!
"Lăng Thanh, có người đi ra." Dịch Thành Lễ đột ngột nắm chặt tay anh, nhìn về phía chiếc Buick bạc.
Hai người đàn ông xuống xe, một người để chiếc khăn quàng rơi xuống đất lộ vết cắn trên cổ, người còn lại bị cắn nát má phải.
Mặc dù hình dáng vết thương khác nhau nhưng đôi mắt cả hai đều tan rã, bước đi lắc lư không giống người bình thường.
Toàn thân Dịch Thành Lễ đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng thẳng lưng kéo Lăng Thanh lùi về sau hai bước. Hai thanh niên trước mắt quá giống tang thi trong phim, thậm chí cả tên tài xế cắn người vừa nãy.
Một tiếng la khác khiến toàn hiện trường bùng nổ, người đàn ông vừa bị cắn đột ngột nổi điên ôm chầm người phụ nữ trung niên bên cạnh rồi há miệng cắn vào tai bà.
Chạy đi, chạy đến nơi an toàn.
Nỗi sợ hãi vượt tầm kiểm soát làm cho trái tim Dịch Thành Lễ đập thình thịch, màng nhĩ đau nhói. Bản năng con người sai bảo hắn rời khỏi đây ngay bây giờ nhưng đạo đức khiến đôi chân Dịch Thành Lễ vẫn đứng yên tại chỗ.
Trên đường rất nhiều người tốt bụng chạy tới hỏi thăm, một cô gái lạ ngồi xổm xuống hỏi bác gái bị cắn, bên cạnh đó những người kìm nén tên lái xe đang giãy giụa vẫn chưa chịu buông tay, người phụ nữ đằng xa liên tục gọi xe cứu thương.
Còn bọn họ thì sao?
Dịch Thành Lễ mê mang, cánh tay bị Lăng Thanh nắm chặt cứng không động đậy nổi. Đột nhiên, anh hét ầm lên: "Mau chạy đi! Có tang thi! Chạy đi! Đừng để bọn họ cắn!"
Tiếng rống của anh như tiếng còi báo hiệu, nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung lên người hai bọn họ, bao gồm cả tên tài xế không giống người bình thường.
Mắt thấy mấy con tang thi da xám xịt lùa tới, đầu óc Dịch Thành Lễ hoàn toàn trống rỗng, ngay sau đó, sức mạnh phi thường xuất hiện kéo hai chân hắn chuyển động.
Lăng Thanh lôi Dịch Thành Lễ chạy vào chung cư, hai chân anh giẫm lên bánh xe gió đâm sầm vào cậu bảo vệ Tiểu Giả vừa ra hóng chuyện về hướng ngược lại.
Dịch Thành Lễ bị anh ấn chặt lên ghế sô pha, sững sờ nhìn Lăng Thanh cố gắng khóa trái cửa. Khoảnh khắc tiếng chốt vang lên, bên ngoài có thứ gì đó đang va chạm, từng tiếng từng tiếng như búa tạ nện vào lòng hắn.
Lăng Thanh liên tục lùi về sau vài bước, biết rõ cửa chống trộm không dễ dàng húc đổ nhưng không biết anh lấy sức lực đâu ra ôm chậu hoa cực nặng bên tường tới chặn cửa.
Hai lớp tường bảo vệ an toàn hơn một lớp.
Tiếng thở hồng hộc vang lên đứt quãng, nháy mắt người Lăng Thanh lụi xơ ngồi phệt xuống nền đất lạnh. Sống lưng anh đau điếng, Dịch Thành Lễ lúc này mới tìm lại được tư duy, vội vàng đứng dậy nửa ôm nửa kéo Lăng Thanh, để anh dựa vào ghế sô pha mềm.
"Không sao chứ?" Dịch Thành Lễ hỏi.
Nếu không phải lúc đụng xe Lăng Thanh ngăn cản hắn không cho đi qua, xong lại kéo hắn chạy thì hiện tại Dịch Thành Lễ không rõ hắn sẽ trôi nổi tới chân trời nào, biến thành bộ dạng gì. Rõ ràng anh ta gầy yếu như vậy, lấy sức lực đâu ra không biết.
Lòng Dịch Thành Lễ cảm ơn rất nhiều, giọng điệu nói chuyện dịu dàng như mật rót vào tai, chỉ là chưa kịp nói hết câu, tay vịn trên vai Lăng Thanh đã bị anh hung dữ đập xuống: "Đừng động vào người tôi!"
Thấy Lăng Thanh như vậy, biểu cảm gương mặt vừa chán ghét vừa sợ hãi giống như hắn đã gây ra tội ác tày trời.
Hắn vừa làm gì sai sao?
Dịch Thành Lễ khó hiểu định hỏi, Lăng Thanh đột ngột nhắm mắt sau đó trả lại hắn một nụ cười giả dối: "Xin lỗi, tôi sợ quá."
Dịch Thành Lễ nhìn anh không nói gì, Lăng Thanh cũng không quan tâm đến câu trả lời của hắn, trực tiếp đứng dậy vòng qua người đàn ông, đi tới bên cạnh Tiểu Giả đang trợn tròn mắt.
Đúng lúc Tần Đại Lực cầm điện thoại bước ra, thấy ngoài cửa đặt chậu hoa nặng, anh ta vội vàng hỏi: "Anh Lăng, sao thế?"
Giọng điệu Lăng Thanh cực kỳ nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện lớn rồi, bây giờ cậu lập tức đóng chặt các cửa phía Bắc và phía Đông, thậm chí là cửa bãi đỗ xe ngầm sau đó triệu tập hết những bảo vệ về phòng an ninh, tuyệt đối không được ra ngoài."
Cửa sắt hai cổng chạy bằng điện, công tắc nằm trong phòng bảo vệ hoặc là phòng quản lý tài sản.
Tần Đại Lực nhướng mày định hỏi, Dịch Thành Lễ đột nhiên đứng dậy nghiêm túc phân công: "Đại Lực, làm theo lời Lăng Thanh nói! Nhanh lên!"
Dáng người Dịch Thành Lễ cao lớn, lông mày dựng thẳng nghiêm túc điểm thêm vài phần kinh người. Tần Đại Lực vừa bị hắn nhìn nuốt vấn đề vào bụng, vội vàng lấy bộ đàm ra bắt đầu nói chuyện.
Lăng Thanh đi vào phòng giám sát, Tiền Mỹ Lệ đang ở đó quay đầu hỏi: "Có chuyện gì à?"
Lăng Thanh không để ý, trực tiếp đi qua người cô. Vương Xuân Phát thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha, chỉ có Dịch tổng ngẩng mặt đáp: "Chuyện lớn, tạm thời đừng đi ra ngoài."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía bóng lưng Lăng Thanh cau mày, dù vậy hắn hiểu bây giờ là lúc đối phó giải quyết chứ không phải lúc truy hỏi tìm ra nguyên nhân.
Dịch Thành Lễ đi theo Lăng Thanh vào phòng giám sát, hơn mười màn hình đang hoạt động trong đó hiển thị cánh cửa sắt phía Đông và phía Bắc dần đóng lại, Tiểu Bỉnh trực đêm thấy bọn họ vào lập tức quay đầu chào một tiếng giám đốc Lăng.
"Cậu nhìn đi, không cần quan tâm đến tôi." Lăng Thanh ngồi xuống bàn bên cạnh, mở micro toàn chung cư, nói rằng đã xảy ra trường hợp khẩn cấp đề nghị người thuê nhà đóng chặt cửa sổ không được ra ngoài.
"Các hộ gia đình chưa về xin hãy quay lại càng sớm càng tốt, xin hãy quay lại càng sớm càng tốt!!!"
"Á——!" Tiền Mỹ Lệ hét ầm lên, trực tiếp cắt lời Lăng Thanh.
Cô chỉ vào một màn hình nói không nên lời, Lăng Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tang thi đã bắt được một bà lão mới vào chung cư, đang ôm chân bà gặm ngon lành.
Bên cạnh có người chạy lên giúp đỡ muốn đẩy người đàn ông ra, kết quả bị nó phản công, vùi đầu xuống cắn xé.
"Đây là chuyện con người có thể làm sao?" Tiền Mỹ Lệ không tin vào mắt mình.
Lăng Thanh còn chưa kịp nghĩ ra lời giải thích hợp lý, Dịch Thành Lễ bên cạnh đã mở miệng nói: "Tang thi cắn người, người đàn ông đó là tang thi."
Tần Đại Lực và Tiền Mỹ Lệ đồng thời nhìn về phía hắn, sau hai giây trầm mặc đồng thời ồ một tiếng.
"Phải tin, vừa nãy chúng tôi suýt chút bị cắn." Dịch Thành Lễ dừng một chút, nhìn bọn họ cười trừ: "Nếu không các ngươi tự mình đi ra ngoài xem đi, chỉ là mong còn mạng trở về."
"Không thể nào." Tiền Mỹ Lệ cười gượng vừa liếc hình ảnh giám sát đầy máu tanh bên cạnh vừa ngồi xuống ghế muốn phản bác hai câu, đột nhiên nhớ tới những lời Lăng Thanh nói với mình chiều nay.
Cô lắc đầu, run giọng kêu lên: "Anh Lăng ơi?"
Lăng Thanh không trả lời, anh u ám gật đầu. Tiền Mỹ Lệ ngẩn người, lại nhìn chằm chằm camera giám sát lần nữa, hai mắt trắng dã chuẩn bị ngất.
Những cô nghĩ tới điều gì đó, lập tức tỉnh táo lại rút điện thoại ra, sợ hãi lên tiếng: "Em gọi về nhà đã."
"Đại Lực, cửa Bắc ai trực? Bên đó cực kỳ an toàn, đừng mở cửa." Lăng Thanh điểm danh Tần Đại Lực.
Đầu Tần Đại Lực đang choáng không biết là do sợ hãi hay do tế bào não không đủ dùng, lắp ba lắp bắp trả lời: "Đại Long với Mãng Tử, nãy em đã nhắc họ rồi."
Lăng Thanh gật gật đầu liếc thấy Tiểu Giả và Tiểu Nghị đang đứng ngoài, mặt trắng bệch mất hồn nhìn chằm chằm màn hình giám sát.
"Anh Lăng..."
"Tới soi mau lên, xem trong chung cư có bao nhiêu con tang thi đang ở." Tim Lăng Thanh đập mạnh, anh cố gắng khống chế giọng điệu sao cho thật bình tĩnh.
Một tay Lăng Thanh giơ lên che ngực, một tay chỉ huy ra lệnh: "Đừng sợ, chỉ cần đóng chặt cửa thì sẽ an toàn, trước mắt chúng ta cần giải quyết đám tang thi bên trong đầu tiên!"
Lăng Thanh: Đóng cửa, thả chó!
Dịch Thành Lễ: Gâu gâu gâu ẳng ẳng ẳng!