Người xưa nói đúng, "xây tường cao, tích lương nhiều, hoãn xưng vương"*
*Đề nghị của Chu Thăng khi được Chu Nguyên Chương (Người lập ra nhà Minh) hỏi chuyện.
Vế đầu tiên tất cả mọi người đều có, bọn họ cũng đang trên con đường tự túc nền kinh tế nông nghiệp. Tuy thời gian lao động ngắn ngủi chưa thấy được hiệu quả, nhưng nhìn chung vẫn phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Xưng vương hay không xưng vương, đất nước xã hội chủ nghĩa tôn vinh sự bình đẳng, không ai muốn mình bị xoay vòng vòng. Lửa cao sém lông mày, vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là biến chung cư Mạn Cáp Truân trở thành một tòa thành vững trãi, người bên ngoài không vào được, người bên trong tốt nhất cũng đừng ra ngoài.
Có chủ hộ căn cứ trên kinh nghiệm nhiều năm phát biểu, chúng ta nên kéo dây điện tạo thành hàng rào ở bức tường phía bắc, đến lúc đó bật công tắc "tách" một phát, không cần ai yêu, tay nhỏ sờ vào toàn dân cúi chào.
Mới đầu nghe xong ai nấy đều cảm thấy hay, nhưng Dịch Thành Lễ lập tức mở miệng từ chối.
Cúi chào thì cũng được thôi, nhưng nhỡ người nhà mình không cẩn thận sờ tới chả nhẽ cũng cúi chào?
"Hơn nữa giờ kiếm đâu ra dây điện để kéo? Cũng chả có chuyên gia nào đủ kiến thức nhận việc. Quan trọng hơn sau này bị cắt điện thì sao? Thế chả phải tốn công vô ích à?" Dịch Thành Lễ vô cùng lo lắng đến sự cố mất điện.
"Không chỉ điện, chúng ta còn cần phải xem xét đến vấn đề nguồn nước." Cậu thanh niên Tiểu Giang – người mới được cứu từ công trường về giơ tay: "Đá và cát phải để lại một chút phòng trường hợp cần lọc nước từ hồ. Cả xi măng nữa, vì xây quan tài nên chúng tôi cũng phải tiết kiệm."
Tình hình bị đẩy liên cao khiến ai nấy đồng thời im lặng. Anh trai máy xúc Nghiêm Đông rít hơi thuốc cuối cùng, há miệng mở con đường tươi sáng: "Vật liệu mọi người cần công trường có, hơn nữa còn một xe gạch mới tinh chưa ai dùng tới, có thể mang về đây."
Câu hỏi kế tiếp, có vật liệu nhưng không có cách lấy, giả sử lấy được thì đố ai biết mọi người liệu có còn mạng để sử dụng?
"Quá nguy hiểm." Chủ nhà có gương mặt văn nhã lắc đầu, "Hai hôm nay tôi dùng kính viễn vọng quan sát công trường đối diện. Rất nhiều thây ma tụ tập ở chỗ để xi măng, hơn nữa số lượng thây ma hôm nay còn tăng đột biến."
Dịch Thành Lễ giải thích: "Vì hôm nay là thứ bảy, không ai đi làm nên mấy con thây ma hay đứng chỗ tàu điện ngầm mới tản ra nơi khác."
"Thây ma nhiều không tiện hành động, muốn vào công trường cũng phải chờ thứ hai, ít nhất chúng ta có thể chạm tới vật liệu." Nhan Soái nhìn bức tường trước mặt, hạ quyết tâm: "Lần này tôi xung phong tham chiến, không thể cứ mãi để trung tâm bất động sản che chở được."
Mạng ai mà chả là mạng, tuy nhân viên trung tâm bất động sản được trả công đầy đủ nhưng những chuyện họ làm mấy ngày nay đã tận tình tận nghĩa.
Đặt vào chung cư khác khéo chủ hộ tự kỷ trong nhà không dám xuống tầng, muốn tự cứu cũng chả biết cứu từ đâu, thậm chí chết đói chả ai hay.
So đi so lại, các hộ chung cư Mạn Cáp Truân thực sự đang sống giữa thiên đường.
"Tôi nữa." Chủ hộ văn nhã nhìn bọn họ: "Tôi tham gia câu lạc bộ bắn cung, tuần nào cũng tập bắn, trong nhà còn bộ cung liên hợp*, tôi bắn chuẩn hơn bảo vệ của các anh nhiều."
Bảo-vệ- bắn-không-chuẩn Mãng Tử: "???"
Làm ơn đi, đến bước đường này rồi thì chúng ta nên đoàn kết một chút, đừng có tổn thương lẫn nhau được không? Vì hòa bình nhân loại, vì hòa bình chung cư, ồ kế?
Dịch Thành Lễ vẫn luôn im lặng không nói gì. Hắn đang tính xem chuyện thứ hai xông vào công trường kéo gạch về xây đáng tin hay không đáng tin, nhỡ bọn họ vào đó không về được thì phải làm thế nào? Với lại nhỡ gạch ở công trường không dùng được thì phải làm sao?
Thỏ khôn đào ba hang, kế hoạch phải chuẩn bị nhiều phương án, huống chi thời điểm nguy hiểm càng phải vắt tay lên trán suy nghĩ thiệt hơn.
Dịch Thành Lễ nghĩ tới nghĩ lui, đang tự hỏi phải làm gì để đạt hiệu quả tốt nhất, đột nhiên một mùi hương lan khắp chung cư kéo theo đó là mùi dầu chiên thực phẩm.
"Thơm, thơm quá, đây là vị gì vậy?" Tiểu Giang nhăn mũi hỏi.
Nhan Soái móc điện thoại ra nhìn, ồ lên: "Bọn họ lôi con gà trống ra trộn với rau dưa làm món thịt viên, người trong chung cư ai cũng có phần."
Thịt gà làm sạch sẽ băm nhỏ trộn với tinh bột nặn thành viên, xương mang đi hầm chung với quả trứng không thụ tinh thành canh trứng, dư lại chút đầu gà chân gà thì xào lên, ưu tiên cho đám con nít rút thăm để chia xuống.
Có thể biến thành nhiều món như vậy, đời này anh gà chết trong vinh quang xán lạn.
Mùi hương bay khắp chung cư, Dịch Thành Lễ nghe được tiếng phát ra từ bụng một số chủ hộ, hắn nhìn đồng hồ rồi tuyên bố: "Đã mười hai giờ trưa, chúng ta đi ăn cơm trước."
Trời đất bao la ăn cơm là chuyện quan trọng, có ăn no mới có sức ngồi nghĩ chuyện đại sự.
Chủ hộ số 153 tầng 7 ở lại vừa ăn vừa trông tường Bắc, mấy người khác về trước, Dịch Thành Lễ qua xem tiến độ xây quan tài rồi mới lên nhà.
Kết quả trên đường đụng độ Tiền Mỹ Lệ đang bê canh nóng.
"Lăng Thanh đâu?" Hắn hỏi.
Tiền Mỹ Lệ: "Anh ấy đi đưa canh cho bà Triệu trước rồi ạ, khéo giờ đang trong nhà ấy."
Dịch Thành Lễ gật đầu, vừa tới nơi thức ăn trên bàn đã bày biện đầy đủ, Lăng Thanh kêu bọn họ rửa tay rồi vào ăn.
Dịch Thành Lễ thăm dò nhìn ba bát canh gà.
"Hơi ít trứng thì phải." Hắn bình luận.
Lăng Thanh hừ một tiếng: "Tôi rải hành lá lên chốc rồi đó."
Ba người vệ sinh cá nhân xong, ngồi vào bàn. Món chính hôm nay là mì thịt bò, mỗi người một bát đặt trước mặt. Bát của Dịch Thành Lễ to nhất, hơn nữa bên trên không có rau thơm.
"Sao tôi lại không có rau?" Hắn hỏi.
Lăng Thanh thuận miệng đáp: "Tôi tưởng anh không ăn."
Dịch Thành Lễ cứng đờ, trong lòng âm thầm nhớ lại hình như mình chưa bảo Lăng Thanh vấn đề này, hắn hỏi tiếp: "Sao cậu biết?"
Ở đây chưa nhắc nhưng trong mơ nhắc rồi, Lăng Thanh nhớ rõ.
Tay cầm đũa của anh hơi dừng lại, phản ứng ra mình đang lòi đuôi, trầm mặc hai giây sau đó hỏi Dịch Thành Lễ: "Vậy anh có ăn không? Muốn ăn thì tôi đi lấy."
"Không, tôi không ăn." Dịch Thành Lễ đẩy bát thịt gà viên tới trước mặt Lăng Thanh: "Ăn trước đi, đồ chiên ăn lạnh không ngon."
Đề tài rau thơm đến đây là kết thúc, Dịch Thành Lễ húp miếng canh gà, chép miệng ca thán: "Cứ như đang ngồi trong nhà ăn trường đại học vậy, vị hơi nhạt."
Tiền Mỹ Lệ gật đầu: "Em cũng cảm thấy nhạt."
"Nhạt thì tự cho thêm muối." Lăng Thanh đẩy lọ gia vị ra giữa bàn: "Đúng như hai người nói, một con gà thái ra chia cho cả cái chung chư, nếm được vị gà đã là tốt lắm rồi."
Bỏ muối xong xuôi, Lăng Thanh để ý Dịch Thành Lễ vẫn im lặng mãi, đành cố chuyển chủ đề bằng cách nhắc chuyện tường vây phía bắc: "Cần tôi làm gì không?"
Dịch Thành Lễ nghĩ nghĩ, hỏi: "Cậu biết trát xi măng không?"
Lăng Thanh: "..."
Lăng Thanh: "Anh đoán xem? Tôi là người chứ đâu phải Doraemon."
Dịch Thành Lễ không đáp, chỉ nhướng mày nói tiếp: "Không đủ nguyên vật liệu nên chúng ta chuẩn bị tới công trường một chuyến."
"Công trường?" Tiền Mỹ Lệ nhớ tới ngày hôm qua, giờ vẫn còn sợ. Cô sốt ruột nhìn hắn, "Nguy hiểm lắm."
Dịch Thành Lễ gật đầu: "Tôi biết là nguy hiểm nhưng cứ để tường bắc như vậy còn nguy hiểm hơn."
Lăng Thanh chỉ cảm thấy tên này đúng kiểu không sợ chết, toàn làm mấy chuyện bỏ gần tìm xa: "Cái ụ đất kia lớn lắm à? Cao bao nhiêu mét?"
Dịch tổng vừa gắp miếng rau nhừ vừa giải thích: "Không cao lắm, nhưng do sửa đường nên họ đào cả đống đất lên rồi hất gọn phía bên phải cửa bắc, dài khoảng bảy, tám mét lận."
Bảy tám mét không dài không ngắn, nếu đặt vào thời điểm sung túc không có mấy con thây ma thì ra xúc về trồng khoai nuôi cá là sự lựa chọn hoàn hảo. Thậm chí Dịch Thành Lễ còn nghĩ nếu có đủ thời gian, nhân lực hắn sẽ vận động mọi người đào tiếp, tốt nhất đào ra chiến hào* bên ngoài chung cư Mạn Cáp Truân.
* Hào để ẩn nấp và đánh địch.
"Chiến hào bao quanh chung cư của chúng ta, sau đó..."
"Sau đó cắt luôn đường ống nước và dây điện, mọi người hân hoan tới cảm ơn anh – vị cứu tinh lương thiện đã đưa họ về với cuộc sống nguyên thủy." Lăng Thanh nhìn hắn: "Tỉnh lại ngay, người ta đào đất bằng máy, anh huy động sức người làm. Khéo còn chưa làm xong biệt đội thây ma đã được kết nạp thêm thành viên mới, người thì chết chiến hào thì chả thấy đâu."
Dịch Thành Lễ: "..."
Hắn nhìn Lăng Thanh lộ ra nụ cười duyên dáng, nhấp miệng nói: "Cục cưng, thực ra cậu có thể lựa lời nói chuyển chuyển một chút."
Lăng Thanh bị hai tiếng "cục cưng" dọa lông tơ dựng đứng, cứng đờ cảnh cáo Dịch Thành Lễ tuyệt đối không được gọi mình như vậy. Tiền Mỹ Lệ bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo: "Dịch Tổng, anh từng học theo Ngưu Lang*, tùy tiện quá."
*Một phiên bản kể lại thì Ngưu Lang nhìn thấy Chức Nữ tắm nên đã lấy trộm áo của nàng.
Dịch Thành Lễ: "Tôi là sếp, tôn trọng sếp không đúng à?"
"Thế hành vi ban nãy của anh chính là quấy rối nơi công sở, càng nghiêm trọng hơn." Tiền Mỹ Lệ mỉm cười, quay sang hỏi Lăng Thanh: "Anh Lăng, anh tính để tới thứ hai, chờ đám thây ma đi làm rồi chúng ta ra ngoài phá ụ đất hả?"
Lăng Thanh hơi dừng lại: "Cũng không chắc lắm, tại đâu thể nào trông cậy vào cái đám đó nhớ ra thứ hai phải đi làm, theo thời gian, thói quen của thây ma cũng sẽ dần mất đi."
"Nếu cứ chờ thứ hai vậy từ nay đến hôm đó phải làm sao? Cứ để mọi người sống trong lo sợ hả?" Dịch Thành Lễ cầm giấy lau miệng, đột nhiên nhớ tới đám thây ma dưới tháp cần trục hôm trước: "Tôi nhớ rồi. Ban đêm, tốc độ ban đêm của đám thây ma rất chậm, phản ứng của chúng nó cũng thế."
"Rất chậm là không đúng, nhưng quả thật chậm hơn ban ngày..." Lăng Thanh nhìn hắn, đột nhiên có dự cảm không ổn, nhăn mày định hỏi.
"Ăn đã, ăn xong nói tiếp." Dịch Thành Lễ đáp.
Xong xuôi, Tiền Mỹ Lệ xung phong dọn dẹp bát đũa. Cô vừa đứng vừa nhìn hai tên đàn ông banh mặt như sắp sửa lao vào đấm nhau, hòa giải: "Muốn đánh lộn thì sang phòng tập đánh, đừng đánh trước bàn ăn."
Trải qua mấy ngày hôm nay, Tiền Mỹ Lệ phát hiện tuy anh Lăng cực kỳ tin tưởng Dịch tổng nhưng thỉnh thoảng lại vô cùng bài xích ghét bỏ hắn, thái độ rất mâu thuẫn, quả nhiên là người đàn ông khó nắm bắt.
"Hai chúng tôi sẽ không đánh nhau, cô yên tâm."Dịch Thành Lễ lịch sự mỉm cười: "Cứ để bát đũa ở đó, lát nữa chúng tôi rửa, cô đi ngủ trưa đi."
Tiền Mỹ Lệ lắc đầu: "Không sao, bụng tôi đang no, hơn nữa trong nhà vài chủ hộ thiếu đồ vừa đăng ký, tôi tính mở cửa hàng tiện lợi lấy cho bọn họ."
"Được, vất vả cho em quá." Lăng Thanh đưa cô nàng quả táo, đợi Tiền Mỹ Lệ đi rồi mới quay ra bảo Dịch Thành Lễ: "Cá nhân tôi cảm thấy không cần mạo hiểm tính mạng."
Dịch Thành Lễ: "Chứ hiện tại chúng ta không mạo hiểm ư?"
"Buổi tối đào đất sẽ phát ra tiếng động, mà tiếng động hấp dẫn đám thây ma." Lăng Thanh nói: "Hơn nữa cơ thể con người có nhiệt độ, càng làm việc nặng nhiệt độ càng tăng, cuối cùng sẽ trở thành con mồi béo bở nhất."
Dịch Thành Lễ chống cằm nhìn anh, trầm mặc hai giây hỏi: "Thế nếu có một thứ gì đó càng ồn ào, càng nóng bức hấp dẫn chúng nó thì sao?"
"Thứ gì cơ? Ý anh là trái tim nóng bỏng đập bình bịch của anh ấy hả?" Lăng Thanh bật cười thành tiếng: "Quả nhiên anh thật dũng cảm, for freedom."
Dịch Thành Lễ cầm cốc lên uống ngụm nước, đáp: "Tôi biết cậu rất quan tâm tôi, sợ tôi hy sinh vô ích, nhưng một vài chuyện phải có người làm."
"Tôi nhắc lại cho anh biết lần nữa, tôi không quan tâm anh. Tôi chỉ cảm thấy sinh mệnh mỗi người rất quan trọng, đừng tùy tiện lôi nó ra mạo hiểm." Lăng Thanh nhớ đến cuộc trò chuyện với bà Triệu, nhẹ giọng nói: "Bởi vì một người, không chỉ là một người."
Bố mẹ, con cái, bạn bè. Mỗi người mất đi ảnh hưởng đến quá nhiều người.
Phòng bếp im lặng thật lâu, Dịch Thành Lễ vẫn kiên trì với suy nghĩ của bản thân, hắn cười bảo Lăng Thanh: "Chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chiều nay họp bàn với đám Nhan Soái. Thế nhưng trước khi hành động, tôi cần làm một cuộc thí nghiệm nho nhỏ."
- ---
Hải Đầu To: Sao bao nhiêu chuyện đau khổ, con vẫn thích hắn theo thói quen.
Lăng Thanh: Cút xéo!
Dịch Thành Lễ: Sao cậu biết tôi không ăn rau thơm, cậu thích tôi đúng không?!