Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 964: Dù Có Chết, Em Cũng Phải Chết Trước Mặt Cô




CHƯƠNG 964: DÙ CÓ CHẾT, EM CŨNG PHẢI CHẾT TRƯỚC MẶT CÔ

Mục Uyển từ dưới đất bò dậy, khi bị đánh, cả người đau đến chết lặng, sau khi đánh xong, từng khớp xương và tế bào trên người đều đau.

Cô lấy từ trong túi ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt mẹ Hạng Thịnh Duật: “Uống đi, nếu bà ta không uống, em hãy giết chết bà ta ngay lập tức, bằng không chúng ta sẽ không sống được tới ngày mai.”

“Đây là cái gì, thuốc độc sao?” Mẹ Hạng Thịnh Duật không chịu uống.

“Uống đi.” Hắc Muội cầm thuốc trong tay Mục Uyển nhét vào miệng mẹ Hạng Thịnh Duật, rồi dùng tay bịt miệng bà ta lại.

Mẹ Hạng Thịnh Duật muốn phun ra, nhưng bị Hắc Muội chặn lại, những người khác nhìn con dao Hắc Muội đang kề trên cổ mẹ Hạng Thịnh Duật thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thuốc nhanh chóng tan trong miệng, mẹ Hạng Thịnh Duật nuốt xuống rất nhiều.

Hắc Muội buông tay ra, bà ta ‘phì phì’ muốn phun ra, nhưng căn bản không phun ra được bao nhiêu, sợ hãi hỏi: “Cô cho tôi uống cái gì?”

“Chắc bà biết vũ khí sinh học lợi hại nhất của nước A chứ, chính là nó.” Mục Uyển nói, vì đau nên nói chuyện không có sức, nhưng ánh mắt sáng rực, khiến người ta sợ hãi.

Những người khác nghe xong, lập tức lùi về phía sau mấy bước.

Mục Uyển nhếch miệng: “Bà cũng không cần sợ hãi, tôi có thuốc giải, thời kỳ ủ bệnh là mười lăm ngày, đến ngày thứ mười bốn, bà có thể tới chỗ tôi lấy thuốc giải. Chuyện này mong là bà đừng nói cho Hạng Thịnh Duật, bao gồm cả họ biết.”

“Sau mười bốn ngày cô thật sự đưa thuốc giải cho tôi chứ?” Mẹ Hạng Thịnh Duật không yên tâm nói.

“Bà còn sống mới có lợi cho tôi, bà chết đi, tôi cũng chẳng thu được lợi ích gì. Cút!” Mục Uyển lạnh giọng nói.

Mẹ Hạng Thịnh Duật ra khỏi phòng.

Vì quá đau nên chân Mục Uyển cũng không đứng được nữa, cô nằm phịch xuống ghế sô pha.

Mắt Hắc Muội đỏ ửng: “Cô chủ, bây giờ em sẽ đưa cô đi bệnh viện.”

“Ừ.” Mục Uyển đáp, rồi chậm rãi ngồi dậy.

“Em đã quay video lại, chờ bác sĩ khám xong cho cô, em sẽ gửi cho cậu của cô, ngài ấy coi trọng nhất đạo lý, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô.” Hắc Muội tức giận nói.

“Đừng.” Mục Uyển ngăn lại.

“Tại sao lại đừng, thuốc cô chủ cho bà ta uống chắc chắn không phải là vũ khí sinh học thật, vì ngài tổng thống đã sớm hủy sạch rồi, chỉ còn lại thuốc giải mà thôi. Đợi bà ta nói cho Hạng Thịnh Duật biết, Hạng Thịnh Duật sẽ biết cô chủ đang lừa người. Sau khi biết sự thật, chắc chắn mẹ Hạng Thịnh Duật sẽ thẹn quá hoá giận, sẽ lại đến đối phó chúng ta, lần sau có lẽ sẽ còn mang theo nhiều người hơn.”

“Vì vậy càng không thể gửi video cho cậu, không gửi thì mẹ Hạng Thịnh Duật còn kiêng dè, gửi cho cậu rồi, nếu cậu trừng phạt nhẹ thì lần sau bà ta sẽ không kiêng dè nữa, trừng phạt nặng thì sẽ có nhiều người chỉ trích cậu, dù kết quả thế nào cũng không phải là kết quả tốt.” Mục Uyển nhíu mày nói.

“Vậy hãy nói hết việc Hạng Thịnh Duật bắt nạt bà ra, để cậu bà làm chủ.”

“Thứ nhất, chúng ta không có chứng cứ, thứ hai, đây là chuyện xấu của nhà họ Hạng, trước mắt Hạng Thịnh Duật muốn cưới con gái của bà Lan Ninh, bà Lan Ninh là nhà ngoại giao hiển hách, nhà họ Hạng cần thông gia như vậy. Nên tình hình này, phương án tốt nhất là cho tôi một khoản tiền, đuổi tôi đi là xong việc.” Mục Uyển giải thích.

Cứ đi như thế, tất cả nỗ lực, uất ức cô phải chịu đều lãng phí rồi.

Cô tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.

Hắc Muội không nói gì, nước mắt lăn xuống: “Nhưng họ khinh người quá đáng, đánh cô thành thế này, là thật muốn đánh chết cô đấy.”

Mục Uyển nhắm mắt lại, cơ thể đau nhức, căn bản không ngủ được.

Cô biết trước sau gì chuyện này cũng sẽ xảy ra, nên cũng không khó chịu, chỉ hi vọng những cố gắng của mình không uổng phí, Hạng Thịnh Duật đừng tới trêu chọc cô nữa.

Điện thoại di động vang lên.

Cô nhìn là Hạng Thịnh Duật, cô không muốn nghe, yên lặng, ném di động sang một bên, coi như không nghe thấy.

Cô cũng không quan tâm Hạng Thịnh Duật gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, tìm cô có việc gì, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vành mắt hơi đen, cô nhắm mắt lại, rồi lại mở ra thì không nhìn thấy gì nữa.

Có có dự cảm không tốt, cô nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, vẫn không nhìn thấy gì.

Mục Uyển hoảng hốt.

Cô bị mù sao?

Nếu như cô không nhìn thấy gì, làm sao đấu với Hạng Thịnh Duật chứ.

Cô cũng không nhìn thấy Hình Thiên nữa, tay cô run rẩy, cô nhìn xung quanh, chỉ một màu đen kịt, nước mắt lăn xuống, đau khổ nhướng mày.

Cô không muốn oán trách trời đất, nhưng lúc này, ngoài oán trách ông trời cô không biết mình còn có thể làm gì.

Hình như cuộc đời cô đã bị nguyền rủa.

Thời gian vui vẻ thì ít, thời gian bi thương thì nhiều, ngay cả tương lai, cũng không nhìn thấy chút ánh sáng, trong tuyệt vọng liều mạng tìm kiếm hi vọng, lại chỉ có thể kéo dài hơi tàn.

Bây giờ, mắt cô cũng sắp mù rồi, cô không biết, cô còn lại cái gì.

Vốn cho là mình trước kia rất bi thảm, nhưng lại không biết, hiện thực còn chứng minh cho cô thấy, sống càng lâu, càng bi thảm.

Đến cửa bệnh viện

“Cô chủ tới rồi.” Hắc Muội nói.

Giọng Mục Uyển khàn khàn: “Dìu tôi.”

“Dạ.” Hắc Muội đỡ Mục Uyển, tưởng cô bị đánh đau nên đứng không vững nên mới bảo mình đỡ, nhưng đỡ đi được vài bước thì nhận ra ngay cả cầu thang Mục Uyển cũng không biết, suýt chút nữa bị ngã, Hắc Muội mới ý thức được vấn đề.

“Cô chủ, mắt của cô, mắt cô làm sao vậy?’ Hắc Muội sợ hãi hỏi.

Mục Uyển vẫn không nhìn thấy gì, vành mắt đen nhánh: “Chuyện này, đừng nói với Hình Thiên, bao gồm cả việc mắt tôi bị mù.”

“Em sợ em không làm được, người của ngài tổng thống ở nước M không chỉ có một mình em, cô chủ xảy ra chuyện lớn như vậy, dù em không nói, ngài tổng thống cũng sẽ biết.”

Mục Uyển nhướng mày.

Cô vừa giả vờ hạnh phúc thì đã bị đánh trở về nguyên hình, một khi nói dối và ngụy trang bị vạch trần, sau này còn nói dối, người ta sẽ không tin tưởng nữa.

“Là tôi sơ suất, bây giờ chúng ta quay về, không đi bệnh viện khám nữa, chắc không có ai phát hiện.” Mục Uyển nói.

“Cô chủ, nếu cô còn như vậy, thì mắt sẽ mù thật đấy, bây giờ khám còn kịp.” Hắc Muội khuyên nhủ.

Mục Uyển còn đang do dự.

Hắc Muội cảm thấy một luồng sát khí tiến đến, người của Hạng Thịnh Duật đã đuổi tới.

Mục Uyển phát hiện có chuyện, nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Bà chủ, ông chủ bảo chúng tôi đón bà trở về.” Người tới lạnh lùng nói.

“Tôi về cùng cô chủ.” Hắc Muội nói, che chở Mục Uyển.

Chỉ ba giây ngắn ngủi, Mục Uyển đã có quyết định: “Hắc Muội, em hãy ngoan, đừng quấy rầy, đừng náo loạn, đừng khóc lóc, cũng đừng khổ sở, đưa tôi đến xe của họ, sau đó em hãy trở về đi, lúc khác hãy đi theo.”

“Không được, em phải ở cùng cô chủ, dù có chết rồi, em cũng phải chết trước mặt cô.” Hắc Muội ôm cánh tay Mục Uyển không buông.

Truyện convert hay : Trở Lại Bắc Tống Đương Đại Lão