Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 952: Chuột Và Mèo




CHƯƠNG 952: CHUỘT VÀ MÈO

"Nếu tôi giết anh ta, dì út của em chẳng phải cũng sẽ giết em sao, không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, tôi còn chưa muốn em chết nhanh như vậy, nên đương nhiên muốn anh ta sống khỏe, được rồi, bây giờ em cứ yên tâm đi, mau trở về thôi, không thì mấy tên thuộc hạ của tôi không tìm thấy em cũng sắp phát điên rồi." Hạng Thịnh Duật nói vẻ thoải mái.

Mục Uyển nhìn Xung quanh, không phải Hạng Thịnh Duật mua Thiên Nhãn của Cố Lăng Kiệt chứ, nếu không sao lại biết tất cả mọi chuyện?

Nhưng anh ta không giết Lục Bác Lâm cũng là chuyện tốt.

Lúc sau lại thở dài, cô không khỏi lo lắng.

Chỉ cần Lục Bác Lâm không còn tác dụng thì Hạng Kim Thu sẽ không ngoan ngoãn gả cho Sở Dã Bạch, Hạng Thịnh Duật không giống loại người sẽ lưu lại hậu hoạ, chẳng lẽ anh ta còn có biện pháp dự phòng.

Càng nghĩ đầu càng đau, đấu trí đấu dũng với Hạng Thịnh Duật quá tổn hại tế bào não.

Quan trọng là, cô như luôn bị gắn với anh ta.

Trở về.

Quả nhiên thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật đã phát hiện họ không ở trong phòng, đang chuẩn bị báo cáo, lúc nhìn thấy họ trở về, vẻ mặt âm trầm, tức giận nói: "Cô Mục, chọc giận ngài Hạng không hề tốt cho cô, cô phải tuyệt đối tin tưởng câu nói này."

"Không phải mua xong xe là anh xong nhiệm vụ rồi sao?" Mục Uyển hỏi thẳng.

"Ông chủ dặn dò tôi mua xong xe cho cô mới thôi." Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật nói.

"Đi mua đi, mua xong tôi cũng muốn ngủ một lát." Mục Uyển nói xong, bước lên xe.

Hắc Muội cũng lập tức theo lên xe, ngồi bên cạnh Mục Uyển.

Mục Uyển nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Ông chủ hỏi bà muốn mua xe gì?" Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển mở to mắt.

Cô cũng không thích xe lắm, lúc đầu chỉ muốn mua chiếc xe mấy trăm triệu, không phải đi bộ là được.

Hạng Thịnh Duật nhất định đòi mua cho cô, cô cũng rất tức giận, thực chất bên trong bài xích nên mới nói như vậy.

Chẳng phải anh ta một mực đòi mua cho cô sao?

Anh ta không nên hối hận mới phải chứ.

"Trong nước có xe gì bản giới hạn không? Phải có hàng sẵn chứ." Mục Uyển không khách khí hỏi.

"errariLaFerrari, oenig SeggAgeraR, giá bán đều khoảng ba tỷ, khá thích hợp để bà chủ lái." Người đàn ông nói mà không có biểu cảm gì.

"Vậy oenig SeggAgeraR đi." Mục Uyển tùy tiện nói, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ông chủ bảo để bà xem thử hai kiểu này, nếu bà thích, thì có thể mua cả hai. Nếu bà không thích, mua rồi cũng đập."

Mục Uyển: "..."

"Chà, Hạng Thịnh Duật này thật đúng là đơn giản, thô bạo, xe giá trị hơn ba tỷ nói đập là đập, chẳng lẽ tiền không phải tiền sao?" Hắc Muội ngạc nhiên nói.

Thuộc hạ Hạng Thịnh Duật đắc ý mỉm cười, lâu như vậy, đây là nụ cười hiếm hoi đầu tiên của anh ta.

Anh ta hãnh diện nói: "Ông chủ tôi bán một khẩu súng lục được hơn 300 tỷ, chút tiền lẻ này trong mắt ông ấy không tính là gì."

Hắc Muội nhìn Mục Uyển: "Anh ta có nhiều tiền vậy sao?"

Mục Uyển gật đầu, cô biết súng ngắn do Hạng Thịnh Duật thiết kế bán với giá hơn 300 tỷ một chiếc, bây giờ có tiền cũng mua không được.

Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật đưa Mục Uyển đến cửa hàng.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình lại hiếu khách, Mục Uyển nhìn lướt qua xe, thật ra không hứng thú lắm.

Xe xa hoa, đắt đỏ như thế mà đỗ ở cổng Tiểu Hồ, có vẻ không thích hợp.

Cô bắt đầu hối hận vì sự kích động của mình, trước khi chưa làm ra quyết định sai lầm, cô gọi điện cho Hạng Thịnh Duật.

Hạng Thịnh Duật nghe điện: "Đừng nói với tôi, hai chiếc xe đó em đều không thích nhé."

"Rất tốt, tôi đều rất thích, nhưng xin anh đừng mua nữa, tôi chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn, lái xe tốt như vậy không thích hợp, nếu như người ta hỏi tới, tôi nói do Hạng Thịnh Duật anh mua, anh cảm thấy thích hợp sao?" Mục Uyển thẳng thắn nói.

"Em nói, người khác sẽ tin sao? Yên tâm lấy đi, không có ai hoài nghi đến tôi đâu, tiền Hình Thiên cho em, đủ để em mua hai cái xe này." Hạng Thịnh Duật nói giọng khẳng định.

Hình như, Hình Thiên cho cô bao nhiêu tiền, anh đều rõ như lòng bàn tay.

"Tôi chỉ muốn mua chiếc xe giá khoảng mấy trăm triệu thôi." Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật cười khẽ một tiếng: "Đây là em đang thỉnh cầu tôi, hay là làm nũng với tôi, hay là yêu cầu tôi?"

Thỉnh cầu cô không làm được, làm nũng càng không làm được, yêu cầu, chỉ sợ cô không to gan như thế: "Được rồi, tùy anh đi."

"Uyển Uyển, một ngày nào đó, em sẽ phát hiện thỏa hiệp không có gì không tốt, giãy dụa một cách vô ích mới là nguyên nhân đau khổ." Hạng Thịnh Duật nói một cách sâu xa.

"Xem ra, anh đã nghĩ rất thấu đáo, lời này cũng là lời tôi muốn nói với anh." Mục Uyển nói xong cúp điện thoại, cô nói với thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật: "Xe anh cứ dựa theo sở thích của Hạng Thịnh Duật mà mua đi, dù sao tôi cũng không có quyền lên tiếng, mua xong thì mang tới cho tôi, chìa khóa cứ đặt ở trên khay trà của tôi là được, tôi còn có việc phải đi trước."

Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật nhíu mày: "Cô không xem sao?"

"Hạng Thịnh Duật cũng đã quyết định mua rồi, thứ thuộc về tôi, lúc nào cũng có thể nhìn, giờ có xem cũng thế thôi, nếu như anh ta hỏi tới, thì cứ nói những lời này của tôi cho anh ta biết." Nói xong, Mục Uyển quay người đi ra ngoài.

Hắc Muội như có điều suy nghĩ đi theo sau Mục Uyển, quay đầu nhìn thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật: "Cô chủ, em không hiểu, thế này là Hạng Thịnh Duật đối xử với bà tốt hay là không tốt đây? Em cảm thấy có đôi khi rất tốt, nhưng là có đôi khi thái độ rất kém."

"Nếu như em là một con chuột, một con mèo dã tâm bừng bừng nuôi em, em cảm thấy con mèo này là tốt hay là xấu?" Mục Uyển hỏi ngược lại.

Hắc Muội đã hiểu: "Anh ta muốn nuôi béo cô chủ rồi ăn thịt phải không, vậy chúng ta cách xa anh ta một chút."

"Đi thôi, đi siêu thị mua mấy thứ, sau đó tôi muốn về ngủ một lát, tôi hơi nhức đầu."

"Có thể là do trước đó ra ngoài cô mặc ít quần áo quá nên bị cảm lạnh, chúng ta mua chút trà gừng gì đó, lát nữa uống một chén, có thể chống lạnh, cũng tốt cho sức khỏe." Hắc Muội nói.

Mục Uyển nhớ tới lời dặn dò của Hình Thiên, khẽ gật đầu: "Mua nhiều chút đi, em cũng nên uống."

"Vâng."

"Chúng ta mua thêm ít thức ăn nhé, em đã xem rồi, bếp gas trong nhà bếp của chúng ta có thể dùng, nếu không dùng được nữa thì mua cái lò vi sóng, cũng có thể tự xào rau nấu cơm, không cần ngày nào cũng ăn ngoài, trời lạnh, ở nhà mới là hạnh phúc nhất." Hắc Muội mỉm cười thật thà.

"Được." Mục Uyển mỉm cười đáp.

Họ mua lò vi sóng, một chút đồ dùng hàng ngày, đồ chơi cho cún con, còn có nguyên liệu nấu ăn nữa.

Một chiếc xe Ferrari màu đỏ đỗ ở cổng, thuộc hạ Hạng Thịnh Duật vẫn còn ở đó.

Anh ta đưa chìa khóa cho Mục Uyển: "Cô đi chiếc xe này trước, tối nay tôi sẽ mang chiếc oenig SeggAgeraR đã mua tới."

"Dù anh đưa tới, một mình tôi cũng không thể lái hai chiếc, chiếc xe kia anh cứ đưa đến chỗ biệt thự của Hạng Thịnh Duật trước, chỗ anh ta rộng, khi tôi muốn đi sẽ tới đó lấy, chỗ này của tôi đậu hai chiếc xe cũng quá chật chội, chẳng phải thỉnh thoảng anh ta còn muốn tới sao?" Mục Uyển nói vẻ châm chọc.

"Tôi sẽ chuyển lời của cô tới ông chủ." Thuộc hạ Hạng Thịnh Duật nói xong, xoay người rời đi.

Hắc Muội nhìn xe trước mặt: "Xe này vừa nhìn đã biết là xe tốt, sau này sẽ là của cô chủ sao?"

"Tôi đi lên tầng ngủ một lát, em xem trên xe có thiết bị nghe lén không?" Mục Uyển nói xong, xoay người đi lên tầng.

Đầu càng lúc càng đau, cô cần ngủ bù một giấc, sau đó cũng có thể nghĩ nhanh hơn một chút, ban đêm còn có một trận chiến ác liệt phải đánh.

Truyện convert hay : Nhiếp Chính Vương Y Phẩm Cuồng Phi