Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 918: Bây Giờ Cô Muốn Tôi Làm Gì?




CHƯƠNG 918: BÂY GIỜ CÔ MUỐN TÔI LÀM GÌ?

“Mục Uyển, con nói gì vậy? Con mau xin lỗi dì út của con đi.” Mẹ Mục Uyển lớn tiếng nói.

Trong lòng Mục Uyển đau nhói, nhìn về phía Hạng Tuyết Vy mẹ cô: “Con vừa vào cửa, dì đã không hề khách sáo với con, sao mẹ không bảo dì xin lỗi con đi? Xin hỏi là, con sai ở đâu mà phải xin lỗi người khác chứ?

“Mẹ nghĩ con làm bà Tổng thống mấy năm thì tính tình có thể bớt tùy hứng, không ngờ con vẫn cố chấp không đổi. Nếu con đã gọi cô ấy là dì, vậy vai vế của cô ấy lớn hơn con, cho dù có dạy dỗ con vài câu cũng là chuyện nên làm.” Hạng Tuyết Vy nghiêm túc nói.

Mục Uyển cong môi lên, trong mắt che giấu sự đau xót: “Con làm bà Tổng thống mấy năm mới biết được mẹ của con kém hơn mẹ của người khác, ngay cả một phần trăm mẹ của người khác cũng không bằng. Hổ dữ không ăn thịt con, chó mẹ sinh con còn lo con mình bị người khác bế đi. Mẹ thì ngược lại làm cho con phải nhìn với cặp mắt khác đấy.”

“Tuổi tác càng lớn, càng lúc càng không thể tưởng tượng nổi. Con đừng ở lại nhà họ Hạng nữa, để tránh chọc cho dì con tức giận.” Hạng Tuyết Vy lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác.

“Bố con đã chết, mẹ của con không cần con, nơi này là nhà của ông ngoại con, vì sao con không thể ở chỗ này chứ? Cậu, cháu hơi mệt, cháu đi về nghỉ trước đây. Sáng sớm ngày mai cháu sẽ tới thăm cậu.” Mục Uyển gật đầu.

“Anh Ba, anh xem nó đi. Nó vẫn xem mình là bà Tổng thống nên chẳng coi ai ra gì. Em không muốn ở cùng một chỗ với nó. Có nó thì không có em, có em thì không có nó.” Hạng Kim Thu dậm chân nói.

“Tôi nhớ dì có biệt thự ở chỗ khác. Mà tôi lại không có chỗ nào khác. Nếu như để người ta biết con cháu nhà họ Hạng bị lưu lạc đầu đường, nhất định sẽ tăng thêm một tội bất nhân bất nghĩa, lạnh lùng, cay nghiệt vô tình cho nhà họ Hạng đấy.” Mục Uyển thản nhiên nói.

Hạng Kim Thu giận, đó là cháu bị trừng phạt đúng tội thôi.

“Được rồi.” Hạng Vũ Thái nói: “Mọi người đều hiểu nhầm Mục Uyển rồi. Nhà họ Hạng chúng ta bị người ta ám toán, những băng ghi hình kia của Mục Uyển đều là giả. Bây giờ Mục Uyển vẫn còn con gái. Vì không để cho người ngoài cảm thấy nhà họ Hạng có âm mưu với Tổng thống nước A, con bé mới chấp nhận chịu mất danh dự, không chứng minh sự trong sạch của mình.

Vẻ mặt Hạng Kim Thu lúc đỏ lúc trắng: “Tổng thống nước A kia không động vào cháu sao?”

“Không.” Mục Uyển trả lời thản nhiên.

Khóe miệng Hạng Kim Thu cong lên lộ vẻ xem thường: “Không trách được tính tình cháu trở nên càng lúc càng khó chịu, hóa ra là gái già còn trinh. Tôi nghe nói càng già càng biến thái đấy.”

“Cháu sao có thể tự do, thoải mái được như dì, mười sáu tuổi lại cho...” Mục Uyển dừng lại, không có nói tiếp.

Những chuyện quá khứ của Hạng Kim Thu, người nhà họ Hạng đều biết.

Nhắc tới chuyện cũ hồi còn trẻ cũng chỉ mất mặt. Dù sao, cô ta đã lấy vai trò là người bị hại để lấy Sở Dục Băng, nhanh mồm nhanh miệng, bổ sung can xi đều bổ sung tới trên hàm răng, cho nên đầu óc mới phát triển không tốt.

Mục Uyển lười tranh cãi với cô ta nên xoay người, kéo hành lý đi tới viện nhỏ bên hồ.

Hạng Thịnh Duật nhìn cô rời đi giống như một chiến binh thì màu mắt chợt tối lại, che giấu tất cả suy nghĩ của mình. Anh ta cũng muốn xem thử, cô cứ nhất quyết quay về nhà họ Hạng là vì mục đích gì?

Sau đó, anh ta muốn nhìn thấy cô chán chường quay trở lại tìm anh ta, nằm rạp ở dưới chân của anh ta, một lòng làm người phụ nữ của anh ta!

“Anh Ba, anh không thể giữ nó ở lại được. Anh cũng biết tình cảnh của nhà họ Hạng bây giờ. Nếu như còn giữ lại một người phụ nữ đê tiện như vậy thì nhất định sẽ bị người ta lên án đây. Bên ngoài không biết đã truyền ra bao nhiêu lời khó nghe đâu.” Hạng Kim Thu tức giận nói.

“Nếu ngay cả người thân như chúng ta cũng không để ý nó mới càng bị người khác lên án. Lại nói Uyển Uyển thà hy sinh mình để bảo vệ cho nhà họ Hạng, chỉ riêng một điểm này, con bé đã đáng để cho nhà họ Hạng chúng ta cố gắng che chở rồi. Ngược lại, em đã sắp lấy Sở Dục Băng thì cần phải cố gắng thu lại hành vi của mình, đừng bôi nhọ nhà họ Hạng nữa.” Hạng Vũ Thái nói chắc chắn.

“Sao lại là em bôi nhọ chứ? Chị cả, anh hai, các chú bác, mọi người phân xử công bằng cho em đi. Sau khi em lấy Lục Bác Lâm vẫn rất biết điều, nếu không phải Lục Bác Lâm bị nó cám dỗ, bây giờ em vẫn còn là người phụ nữ đàng hoàng đấy. Còn nữa, nhà họ Hạng này là của tất cả mọi người chúng ta, không phải là của mình anh Ba anh. Có giữ Mục Uyển ở lại hay không thì cần cả nhà bỏ phiếu mà không phải là lời nói một chiều của anh. Anh vẫn không thể thay thế được cả nhà họ Hạng!” Hạng Kim Thu giật giây nói.

“Lúc ba ra đi đã giao nhà họ Hạng cho anh quản lý, anh lại có quyền quyết định điều này. Em có thể phản đối nhưng phản đối vô hiệu. Mọi người quay về nhà mình đi. Tản đi.” Hạng Vũ Thái ngang ngược nói.

Hạng Kim Thu tức giận rời đi.

“Cô hai, cô không nên tức giận, bị chọc tức có vấn đề gì thì không ai có thể thay được cô đâu.” Nhũ mẫu của Hạng Kim Thu Đan Hương trấn an.

“Mục Uyển làm cho tôi mất mặt, bây giờ còn quay về nhà họ Hạng mà anh Ba vẫn che chở, bảo tôi làm sao không tức được chứ? Từ nhỏ, con nhóc đấy đã chống đối tôi, tôi không tha cho nó đâu.” Hạng Kim Thu tức giận nói.

“Cô cũng biết cậu Ba che chở cho cô ta, cô ngang nhiên đối phó với cô ta thì cậu Ba chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn nữa sẽ ngăn cản cô. Có một số việc cứ len lén làm, còn không thể để lại nhược điểm.” Đan Hương ghé đầu qua và hạ thấp giọng nói.

Hạng Kim Thu cảm thấy lời Đan Hương nói có lý: “Nên làm thế nào?”

“Hôm nay cô cứ dọn vào căn nhà nhỏ bên hồ đi. Dù sao cô ta cũng đã đồng ý để cho cô vào ở rồi. Sau khi đóng kín cửa, cô muốn hành hạ cô ta thế nào cũng được nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra khách sáo với cô ta. Cho dù cô ta có tìm cậu Ba tố cáo cũng không có chứng cứ.” Đan Hương nói.

“Nghe có lý. Vậy được, hôm nay chúng ta lại dọn qua đấy, buổi tối làm một bữa tiệc ầm ĩ chết cô ta. Không phải cô ta thích yên tĩnh sao? Tôi sẽ không để cho cô ta được yên tĩnh đâu.” Hạng Kim Thu đắc ý nói.

Đan Hương cho cô ta một ngón tay cái: “Lâu ngày, cho dù cô không đuổi cô ta đi, cô ta cũng sẽ cụp đuôi rời khỏi thôi.”

“Tôi khuyên cô ta nên đi sớm một chút, nếu không chết thế nào cũng không biết đâu.” Hạng Kim Thu cực kỳ thâm độc nói.

*

Mục Uyển trở lại căn nhà nhỏ bên hồ. Người giúp việc của nhà họ Hạng vẫn tính là còn tích cực, cho dù ở đây không có người ở cũng quét dọn sạch sẽ, chăn cũng được phơi nắng rất khô ráo.

Cô lấy đồ của mình trong va ly ra.

Đồ của cô cũng không nhiều, chỉ có ít quần áo, vài đôi giày và ít mỹ phẩm, lại giống như một chuyến du lịch, mà không phải mang theo tất cả tài sản của mình.

Cô chuẩn bị thay hình đổi dạng sống cuộc sống mới, cho nên quần áo, mỹ phẩm, trang sức đều muốn mua lại.

Sau đó, cô đóng kỹ cửa thì đi ra ngoài. Bây giờ đi trung tâm thương mại chắc hẳn còn chưa muộn, cô cũng có vài việc cần xử lý nữa.

Cô gọi điện thoại: “Bobby, là tôi đây. Bây giờ tôi đã quay lại nhà họ Hạng. Người của anh không sao chứ? Tôi thấy anh ta ngã từ trên xe gắn máy xuống.”

“Hạng Thịnh Duật nương tay nên chỉ đánh trúng cánh tay anh ta thôi, chắc hẳn chỉ cảnh cáo. Người đàn ông này rất nguy hiểm, cô phải cẩn thận đấy.” Bobby trầm trọng nói.

“Anh yên tâm, anh ta không phải là mục tiêu của chúng ta. Anh cần thì tôi giúp anh nhận được. Khi tôi cần, anh cũng phải giúp tôi là được rồi.”

“Bây giờ cô muốn tôi làm gì?” Bobby hỏi khéo.

Truyện convert hay : Cuộc Đời Này Không Phụ Ngươi Tình Thâm