Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 600: Thì Ra Anh Ta Cao Quý Như Vậy




CHƯƠNG 600: THÌ RA ANH TA CAO QUÝ NHƯ VẬY

Anh ta ôm cô, cô cảm thấy thật là nóng, lắc eo phản kháng, nói lảng sang chuyện khác: “Còn bao lâu nữa thì đến, lái nữa chắc lái đến chân trời góc bể luôn rồi.”

“Sắp rồi, một lát nữa thì đến bến tàu.”

“Bến tàu?” Lưu San kinh ngạc hỏi lại anh ta: “Muốn ngồi thuyền à?”

“Ừ, trên đảo không có người.”

“Tôi không biết vì sao các anh đều thích ở trên đảo, vừa xa, vừa khó đi, còn dễ xảy ra nguy hiểm nữa.” Lưu San phàn nàn nói.

“Sắp xếp diễn tập ở trên đảo, thứ nhất là để cách ly với mọi người, sẽ không mang đến sự quấy nhiễu và ảnh hưởng cho mọi người, cũng sẽ không làm bị thương mọi người, thứ hai là trong môi trường khép kín như vậy, tập luyện sẽ được tập trung hơn cũng không bị những thành phần xấu gián đoạn, thứ ba là môi trường chiến đấu của họ sẽ ác liệt hơn so với ở trên đảo, vì vậy trong đợt diễn tập này họ sẽ tăng cường được sự ác liệt hơn, như thế mới huấn luyện họ trở thành những người có năng lực xử lí, lực phán đoán và đưa ra quyết định nhạy bén mà hành động.” Thẩm Diên dũng giải thích.

“Họ thật giỏi.” Lưu San cười nói.

Rất lâu rất lâu trước kia, cô từng muốn gả cho một người quân nhân, nếu không phải Thẩm Diên Dũng phá đám thì hiện tại cô đã là vợ của quân nhân rồi.

Thẩm Diên Dũng liếc nhìn cô, nhéo mũi cô nói: “Chồng tương lai của em là người đứng đầu của bọn họ, càng giỏi hơn họ, em không phải là nên sùng bái anh à?”

“Sùng bái…anh…a, thật rất sùng bái, anh có thể thả tôi ra không,tôi sắp không thở nỗi nữa rồi.” Lưu San đẩy tay của anh ta ra, thuận tiện đánh vào lòng bàn tay anh ta một cái.

Thẩm Diên Dũng cười rồi ôm người cô, hôn khắp mặt cô.

Lưu San ghét bỏ vặn vẹo người, đẩy đầu anh ta ra nói: “Thẩm Diên Dũng, anh quá dính người rồi.”

“Không thích à?” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.

“Ừ.” Cô bị anh ta ôm cả người đều nóng lên.

“Được.” Thẩm Diên Dũng buông cô ra, ngồi bên cạnh cô, nhắm hai mắt lại, lạnh lùng yên tĩnh.

Chênh lệch hơi lớn, anh ta khi nào thì dễ nói chuyện như vậy chứ, cô có chút kinh ngạc.

Cô suy tư nhìn anh ta, tay để ở trên trán anh ta hỏi: “Anh, không sao chứ?”

Khóe miệng Thẩm Diên Dũng giương lên, cầm chặt tay của cô để trong lòng bàn tay anh ta mà nắn bóp: “Em nha, chính là thiếu*.”

F*** cái từ này từ trong miệng anh ta nói ra thật quá mập mờ rồi.

Lưu San cảm thấy thật mất mặt, che kín môi của anh ta: “Anh nói bậy.”

Thẩm Diên Dũng cười vui vẻ, tùy ý đem cô dựa vào lòng hắn, nhìn cô, trong ánh mắt đều là ý cười sủng nịnh.

Lưu San cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào nữa, trong nháy mắt cô bị khuôn mặt mị hoặc của anh ta mê hoặc, buông đôi môi của anh ta ra, cuối đầu hôn lên trán của anh ta một cái.

Tim Thẩm Diên Dũng chợt đập mạnh, anh ta hoàn toàn không thỏa mãn nụ hôn này, anh ta giữ lấy gáy của cô, để cô dựa vào mình, thuận tiện hôn lên đôi môi của cô.

Lưu San cảm thấy môi mình mềm nhũn, lưỡi của anh ta bao bọc lấy lưỡi cô, ở bên trong mút một cái, rồi buông ra, lại mút rồi lại buông ra.

Người này, kĩ thuật hôn tốt như vậy không biết đã luyện tập với bao nhiêu người phụ nữ rồi.

Tim cô thắt lại, cô u mê như thế nào mà lại đi hôn anh ta, chẳng biết tại sao, cô có chút bối rối.

Lưu San lui người về sau, đẩy anh ta ra, khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt Thẩm Diên Dũng bao phủ một tầng ảo ảnh, cô có thể dễ dàng làm cho anh ta xúc động như vậy, anh ta ngồi dậy, không hiểu nói: “Làm sao vậy?”

“Ừ…Không có gì.”

Anh ta có thể cảm nhận được cảm xúc của cô lạnh xuống, lo lắng hỏi: “Anh vừa mới làm đau em à?” Nếu không, anh để em làm lại?”

Tim Lưu San có chút cảm giác khác thường: “Không có đâu, chúng ta đang ở trên xe, chú ấy cũng đang ở đây.”

Lưu San chỉ chỉ Trình Thượng tá.

Trình Thượng tá ngồi đằng trước cũng bị trúng đạn.

Đối với anh ta mà nói, anh đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió rồi.

Trước đây, cảm giác của anh đối với ngài Tổng thống cảm thấy cậu ấy là một người rất kiêu ngạo, bày mưu lập kế, rất giỏi về mưu lược tính toán hoàn toàn vượt xa so với tuổi, tiện tay cũng có thể làm cho đối phương chết một cách dứt khoát không ai hay biết.

Nhưng, từ khi Lưu San đến, anh mới cảm thấy, ngài Tổng thống thật ra không phải là thần thánh mà là một người đàn ông nhiệt huyết sôi trào.

Cậu ấy chỉ là đem sự hồn nhiên đúng với số tuổi của cậu ấy giấu ở trong sự sắc sảo kia thôi, mà những thứ này, ở trước mặt Lưu San cũng không dễ dàng bộc lộ.

Anh đoán chừng mình là người duy nhất nhìn thấy người này bộc lộ sự lão luyện đó thôi, thật là may mắn.

“Tôi đang lái xe, cái gì tôi cũng không nhìn thấy.” Trình Thượng tá cười nói.

Lưu San cong khóe miệng.

Cô cảm thấy ông đang giấu đầu lòi đuôi.

“Anh ấy chắc chắn cái gì cũng thấy hết rồi.” Lưu San cười, nói với Thẩm Diên Dũng.

Thẩm Diên Dũng cười nhìn cô: “Thấy hết rồi thì sao?”

“Đáng ghét.” Lưu San liếc anh ta.

“Anh đáng ghét hay là anh ta đáng ghét?”

“Anh.”

Thẩm Diên Dung hôn mặt cô, cô đẩy anh ta ra.

“Dù sao cũng bị ghét bỏ rồi, phải không?” Thẩm Diên Dũng cười toét miệng, nâng cằm cô lên, hôn xuống.

Lưu San lại tránh lần nữa.

Cô như thế nào cảm thấy anh ta so với nửa năm trước càng dính người hơn, dính đến mức không thể chịu được, còn hơn Bối nữa.

May mắn là đến bến tàu rồi, Lưu San nhìn ra bên ngoài nói: “Anh nhìn xem, đến rồi.”

“Ừ.” Mặt Thẩm Diên Dũng kề sát mặt cô, mắt nhìn ra bên ngoài lên tiếng đáp.

“Chúng ta đến bến tàu này là mất hết mấy tiếng?” Lưu San hỏi.

“Hơn năm tiếng.”

Lưu San: “…”

Cô vì cọng long mới thèm tới ấy, để cho anh ta đem tài liệu của mọi người đưa cho cô thì không được à?

Lưu San đụng cửa kính xe, cuối đầu lẩm bẩm nói: “Đến đây mà đã mất nửa ngày rồi.”Thẩm Diên Dũng cười: “Có người nào lười hơn em sao?”

“Có, rất nhiều là đằng khác.”

“Đúng, em so với mọi người thì chịu khó mặc nhiều đồ vào, một lát nữa mặc áo ấm vào, đội mũ, quàng khăn cổ nữa, ngoài kia lạnh, đừng để bị cảm.” Thẩm Diên Dũng dặn dò.

Cô nhìn thấy xe ngừng lại nên cũng không so đo với anh ta, mặc xong áo ấm, cô đội mũ, quàng khăn cổ cùng với bao tay.

Vệ sĩ mở cửa.

Lưu San từ trên xe bước xuống, gió biển giống như chui qua quần áo dày cộm trên người cô mà thổi tới trên da thịt cô, thật là lạnh.

Cô rụt cổ lại, đứng một bên chờ Thẩm Diên Dũng.

Thẩm Diên Dũng bước xuống xe.

Một thân áo khoác dài màu đen, khăn quàng cổ vây quanh, mang theo đôi găng tay màu đen, bên trong là âu phục đơn giản, áo gi-le bên ngoài, áo sơ mi bên trong.

Anh ta vừa bước xuống xe, bầu không khí xung quanh dường như biến đổi.

Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng của những vệ sĩ, đều luôn ở trong trạng thái tốt nhất.

Anh ta theo sự dẫn đường của vệ sĩ mà bước lên thảm đỏ.

Vệ sĩ hai bên thảm đỏ đều mang súng, mặc bộ quân trang màu xanh, mỗi một cái ưỡn ngược đều hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Thẩm Diên Dũng mang theo hơi thở cường đại, cao quý, ung dung, chín chắn, nội liễm, trầm ổn, cùng với người vừa rồi ở trên xe như hai người khác nhau, anh ta đi về phía tàu.

Lưu San lập tức đi theo.

Cô hiện tại như một người hầu cung kính, giúp việc cho Thẩm Diên Dũng.

Thẩm Diên Dũng bước lên thuyền, nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng không nói thêm nữa, bản thân sảng khoái nhảy lên thuyền, liếc mắt nhìn anh ta, kéo kéo quần áo.

Chẳng lẽ cô không được nhảy à?

Anh ta nhìn khuôn mặt lơ ngơ của cô, nhưng ánh mắt lại là linh hoạt sống động, có một loại xúc động muốn ôm cô.

Nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy, cuối cùng cũng không có ôm…

Truyện convert hay : Nguyên Lai Nhà Ta Như Vậy Có Tiền