Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1406: Có Anh Ở Đây, Đương Nhiên Em Thấy Vui Rồi




CHƯƠNG 1406: CÓ ANH Ở ĐÂY, ĐƯƠNG NHIÊN EM THẤY VUI RỒI

“Anh đem tài nguyên phân chia ra đi, đối với Sở Dã Bạch mà nói, hắn ta nhìn chằm chằm vào chúng ta cũng không cần thiết, hắn ta muốn chỉnh hợp mười mấy phần tài nguyên, cũng là đều trong tay cường giả, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, càng không phải là chuyện một sớm một chiều, anh cảm thấy thế nào?” Mục Uyển nói.

Mục Uyển nói xong, khóe miệng Hạng Thịnh Duật nhếch lên: “Thông minh, không hổ là người phụ nữ của Hạng Thịnh Duật anh, suy nghĩ hệt như của anh, em là nếp nhăn trong não của anh hả? Hiểu anh rõ như lòng bàn tay.”

“A, anh cũng nghĩ như vậy hả?” Mục Uyển rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng, cô nhoẻn miệng cười.

Cô của trước đó đã từng không ngừng đi theo bước chân của Hình Thiên, muốn dùng toàn bộ sức lực mà đi theo anh ấy.

Anh ấy nói, cô phải cố gắng học, anh ấy sẽ dạy cô, mỗi một chút đều ghi nhớ trong lòng, nhưng mà cô cảm thấy khoảng cách của Hình Thiên như thiên sơn vạn thủy.

Bây giờ Hạng Thịnh Duật cho cô cảm giác hai người cách nhau rất gần, thậm chí cô cũng muốn khóc luôn.

Không biết là vì kích động hay oan ức, hay là cực kỳ đau khổ, cảm thấy rất phức tạp.

Phức tạp vì không nắm bắt được suy nghĩ của mình, là từ trong tiềm thức.

“Vậy anh dự định khi nào làm chuyện này, em cảm thấy giải quyết càng sớm thì càng tốt, đây là một chuyện rất cấp bách.” Mục Uyển nói.

“Ngày mai đi, anh cũng biết cần phải giải quyết chuyện này sớm, nhưng mà phải trong thời gian hợp lý. Đối với anh mà nói, chuyện quan trọng nhất, chuyện cần làm nhất bây giờ, là em.” Hạng Thịnh Duật nói, hít hít mũi: “Món ăn của em làm thơm quá, nhưng mà anh thấy món thơm nhất là em.”

Mục Uyển biết Hạng Thịnh Duật thế nào cũng sẽ nói như vậy.

Lúc anh vui vẻ, nói chuyện sẽ khiến người khác có cảm giác thoải mái.

Thật ra con gái rất thích nghe những lời mật ngọt này, cho dù rõ ràng biết đó là giả, nhưng nghe thì cũng cảm thấy khá thỏa mãn.

Nhưng, Hạng Thịnh Duật với mấy người đàn ông nói hoa ngôn xảo ngữ không giống nhau, anh ấy thật sự dùng hành động để chứng minh.

“Anh biết nói chuyện như thế, chả trách lúc trước ông ngoại lại thích anh như vậy, em mà học được một phần một trăm của anh thì trước kia cũng sẽ không bị chỉnh thê thảm như vậy.” Mục Uyển nói, nhìn thấy thần sắc trong mắt anh, bản thân mình cũng biết trong đó tràn ngập sự yêu thích.

“Ai kêu lúc trước em không theo anh, nhất định phải đối đầu với anh, vẫn may là em thức tỉnh sớm, nếu không thì em còn thê thảm hơn nữa, em có tin không?” Giọng nói của Hạng Thịnh Duật mang theo oán giận.

Giống như người chịu oan ức là anh vậy.

Nếu như là cô của trước kia, chắc chắn sẽ cứ dính lấy đối phương, nhưng mà ngẫm lại thì trong tình yêu phải cần trả giá, mong mà không được, là người hay thấy tủi thân.

“Được rồi, ăn cơm thôi, không phải là đói bụng rồi hả? Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, giúp em bưng thức ăn ra, đi cẩn thận đó, vẫn còn nóng lắm.” Mục Uyển nhắc nhở.

“Biết rồi, cô vợ đại nhân.”

Mục Uyển nhìn anh đi bưng thức ăn.

Hình ảnh Hạng Thịnh Duật bưng thức ăn ra, tràn ngập sự ấp áp.

Cô mỉm cười.

“Em cười cái gì.” Hạng Thịnh Duật cảm thấy không hiểu, bưng cái dĩa đi ra ngoài.

Mục Uyển mang món khác ra: “Thấy anh quay về nên em vui vẻ, gần đây em đang tập yoga, thật ra có một đoạn thời gian trước em đã từng tập rồi, Bạch Nguyệt nói tập yoga có thể tăng thêm phần khí chất. Nhưng sau này, công việc quá nhiều, em cũng lâm vào nhiều suy nghĩ, nên em cũng quên chuyện này luôn.”

“Ừm, em thấy vui vẻ là được rồi, còn nữa, cái này vẫn còn nóng, em cứ ngồi yên đó là được rồi, cứ để đó anh mang ra cho, em đừng để mình bị bỏng.” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển cảm thấy mọi ngóc ngách trong lòng đều ấm áp.

Loại cảm giác này, giống như bình minh xóa tan âm u, những tia sáng đầu tiên trên bầu trời, khiến người khác cảm thấy toàn thân đều ấm áp, tâm trạng cũng cực kỳ tốt.

“Chờ sau khi xử lý trong chuyện này, sau khi chúng ta trở về từ nước A, chúng ta kết hôn đi.” Mục Uyển nói.

“Vậy anh phải nhanh lên một chút, sớm cưới em về nhà thì anh mới an tâm được, nếu không lại giống như lần trước, em không làm gì cả mà lại nói không muốn kết hôn, còn trốn mất tăm nữa chứ, anh bị em làm cho phát bệnh tim, vậy mà em cũng không đau lòng, thiếu chút nữa là anh ngất đi luôn.” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển cảm thấy trong lòng đau xót, chờ Hạng Thịnh Duật đặt thức ăn trong tay xuống, cô tiến lên phía trước một bước, chủ động ôm Hạng Thịnh Duật.

Cô biết, chuyện lần trước là do mình quá tùy hứng.

Nhưng cô thật sự bị Hạng Thịnh Duật chọc giận, suy nghĩ của con người khi bị chọc giận rất ngắn, nghỉ được rất ít, chỉ cần thông qua con đường này, làm cho trong lòng cảm thấy dễ chịu một chút.

Với lại cô cũng biết lúc mà cô tức giận, bản thân cô cũng không hề thoải mái.

Nhưng mà loại không thoải mái này cô lại không khắc phục được, hoặc là cô đi tìm Barney để nói chuyện, hiểu được nguyên nhân sâu xa nhất, sau đó khống chế bản thân.

Cô đã không còn nhỏ nữa, Cuộc sống cũng không như một đứa trẻ vô ưu vô lo.

Hơn nữa, thân phận của cô, kinh nghiệm của cô không cho phép cô có cuộc sống như như một đứa trẻ đơn thuần, được người lớn yêu chiều.

Giống như Hình Thiên đã nói với cô, khi cô đứng ở nơi cao nhất, tất cả hành vi của cô, những chuyện cô làm đều bị phóng đại.

Nếu như không muốn bị lên án, không muốn cho kẻ thù cơ hội, vậy thì nhất định phải cẩn thận, cẩn thận và tiếp tục cẩn thận.

“Em sao vậy?” Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển đột nhiên ôm anh.

Cô hiếm khi chủ động như vậy, lúc cô yếu ớt như vậy, ngược lại khiến anh cảm thấy không thích ứng được.

“Em có thấy khó chịu không, có ai ức hiếp em hả?” Hạng Thịnh Duật lo lắng hỏi.

Mục Uyển cong môi nở nụ cười.

Nhìn đi, Hạng Thịnh Duật là người thông minh như vậy, nhưng lúc đối mặt với tình cảm thì cũng không thông minh lắm nha, còn có chút ngốc nữa.

Cho nên cô cũng chấp nhận sự thôi thúc của bản thân, không áy náy như vậy nữa.

Nếu như con người có khả năng nắm bắt tất cả mọi thứ, chuyện gì cũng có thể quyết định chính xác, vậy thì đó không phải là người nữa rồi, mà đó là thần.

Việc cô nên làm là cần cố gắng học được nhiều thứ hơn.

Cô phải dùng lý trí để làm cuộc sống tươi đẹp hơn.

Cô ngẩng đầu nhìn Hạng Thịnh Duật.

“Này, em chỉ là muốn ôm mà thôi, không phải lúc này anh chỉ cần ôm em thật chặt là được rồi ư? Anh chỉ cần ôm em thôi, chuyện gì cũng không còn nữa, có ngốc không chứ.” Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển thật sự không sao, thật ra cũng chỉ muốn ôm, anh nở nụ cười.

Mục Uyển thấy anh mỉm cười giống như một đứa trẻ ngây thơ.

Đối với Hạng Thịnh Duật mà nói, hình như như vậy đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Mục Uyển buông anh ra.

Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình: “Anh là của em mà, em lại ôm chút nữa đi, cái ôm của em rất dễ chịu.”

Mục Uyển nở nụ cười: “Anh không đói nữa hả.”

“Thức ăn tinh thần càng khiến anh no hơn mấy món này, thứ được cho ăn no chính là linh hồn của anh.” Hạng Thịnh Duật ôm chặt Mục Uyển: “Sao em lại ốm như vậy chứ, thật là khiến người khác đau lòng.”

Mục Uyển cười: “Thôi em xin đó, không phải ăn một tí là mập được, em cũng ăn rất nhiều mà. Có lẽ là do lúc trước chức năng tiêu hóa không tốt, có điều bây giờ em đang chữa dạ dày, cứ từ từ thôi, đến lúc đó đừng có chê em mập.”

“Anh thích em mập mạp một tí, em có thịt lên chút nữa chắc chắn rất xinh đẹp.” Hạng Thịnh Duật nói rất nghiêm túc, không biết có phải là đang nghĩ đến bộ dạng Mục Uyển béo lên hay không mà khóe môi nhếch tới tận mang tai.

Mục Uyển cảm thấy anh đang nói sự thật, trong lòng cũng vui vẻ.

Đây chắc là dáng vẻ thật sự của tình yêu, sẽ vì một câu nói tùy tiện của đối phương mà rất vui vẻ...

Sáng ngày hôm sau, Mục Uyển có thói quen dậy sớm, nhìn Hạng Thịnh Duật ở bên cạnh còn chưa thức dậy.

Bây giờ anh đang ngủ, không hề có chút phòng bị nào, giống y như trước kia. Cô cứ luôn cảm thấy bộ dáng của Hạng Thịnh Duật khi ngủ rất đẹp trai, tựa như thiếu niên thanh tịnh như nước, thừa hưởng trên người dáng vẻ đẹp đẽ.

Muốn cúi đầu hôn anh, lại sợ làm anh thức giấc, tối hôm qua anh rất mệt mỏi mà còn không quên bên cạnh cô.

Cô có thể cảm nhận được phần tình yêu sâu đậm này.

Cô rón rén mặc quần áo xong mà Hạng Thịnh Duật vẫn chưa tỉnh dậy.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi xuống lầu.

Đánh răng trong phòng vệ sinh ở dưới lầu, rửa mặt xong lại bắt tivi.

Hắc Muội bước ra từ trong phòng bếp: “Phu nhân, chào buổi sáng, em vừa mới làm xong điểm tâm, chị có muốn ăn chưa?”

Mục Uyển lắc đầu: “Không cần gấp như vậy, tôi tập yoga trước đã.”

Con chó chạy đến dưới chân Mục Uyển, cái đuôi lắc lắc.

Cái đuôi của nó đang đung đưa, điều này biểu thị nó đang rất vui vẻ.

Mục Uyển ngồi xổm xuống sờ lên đầu nó.

Cô bắt đầu yên tĩnh tập yoga.

Không biết Hắc Muội quay về phòng bếp từ lúc nào.

Cô thấp thoáng nghe được Hắc Muội đọc mấy chữ tiếng Anh.

Thời tiết bây giờ dần dần đang nóng lên, không khí cũng rất tốt, ngay cả gió thổi qua cũng mang theo hương vị hoa cỏ.

Cô rất yêu thích hương vị thiên nhiên này, nhớ đến mùi hương mà Barney đưa cho mình, cô đốt một ngọn lên, lại tiếp tục ngồi yên ở đó luyện yoga.

Hạng Thịnh Duật tỉnh dậy lại không nhìn thấy Mục Uyển ở đây, sau khi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, anh đi ra ngoài nhìn thấy Mục Uyển đang ngồi trên đệm tập yoga.

Mỗi động tác của cô đều rất ưu nhã, Mục Uyển nở nụ cười, anh bước xuống lầu.

Mục Uyển cảm nhận được sự tồn tại của anh, cô mở to mắt nhìn về phía anh, cô mỉm cười: “Chào buổi sáng, không phải là em đánh thức anh chứ?”

“Đương nhiên là không có rồi, có em ở đây, anh cũng không muốn ngủ quá lâu, em tiếp tục luyện tập đi, anh cũng đi chạy mấy vòng đây, bao lâu nữa thì em tập xong” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Chắc là còn nửa tiếng đồng hồ nữa, có làm trễ công việc của anh không?” Mục Uyển hỏi: “Em có thể không tập cũng được.”

“Sẽ không đâu, đến kịp mà. Vậy anh ra ngoài chạy nữa tiếng đồng hồ, sau đó cùng nhau ăn sáng, ăn xong rồi thì anh đưa em đi làm, hôm nay anh cũng có chút chuyện nên trưa nay không thể ăn cơm cùng với em được. Chiều nay anh xử lý công việc xong sẽ đến tìm em.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Không cần đâu, chiều nay lúc anh đến có thể em vẫn còn đang làm việc. Lúc trước em vẫn chưa nhận chức, bây giờ nhận chức rồi lại nghỉ ngơi hết mấy ngày, em lại về sớm nữa, mặc dù bọn họ không phàn nàn, nhưng mà trong lòng cũng sẽ có ý kiến. Hơn nữa, anh đã nghe qua hiệu ứng phá cửa sổ chưa?” Mục Uyển nói.

“Anh biết rồi, nếu như trên lầu có người ném một miếng giấy xuống, vậy thì rất nhanh sẽ có miếng thứ hai, theo thời gian thì hành lang này sẽ chứa đầy rác. Nếu như có một người đến trễ hay về sớm, không xử lý kịp thì rất nhanh người của cả công ty cũng đều sẽ đi trễ về sớm, em là đang muốn nói em không thể đi trễ về sớm phải không?” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển cong môi nở nụ cười: “Hai ngày nghỉ phép trước của em, còn phải tìm một lý do thích hợp, trên không ngay thẳng dưới không lộn xộn. Sau này, nếu như bọn họ muốn nghỉ phép, em phải phê chuẩn hay là không phê chuẩn đây, điều kiện tiên quyết để nhắc nhở em là phải tự biết hạn chế. Em biết anh đã đủ mạnh mẽ, không ai có thể chĩa mũi nhọn vào anh, nhưng mà em cũng không muốn mình trở thành người cản trở anh, gây ra vết bẩn trong cuộc sống của anh, càng không muốn trên lịch sử lại viết em thành hồng nhan họa thủy.”

Truyện convert hay : Mạt Thế Trọng Sinh: Khối Rubik Không Gian Tới Làm Ruộng