Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1389: Lưu Luyến Không Rời, Sớm Ngày Gặp Lại




CHƯƠNG 1389: LƯU LUYẾN KHÔNG RỜI, SỚM NGÀY GẶP LẠI

Hạng Thịnh Duật đi, Mục Uyển tắm rửa, tập yoga, nằm ở trên giường, suy nghĩ một chút sau đó gửi cho Hạng Thịnh Duật một tin nhắn: "Lên máy bay chưa?"

Một giây sau, Hạng Thịnh Duật liền trả lời tin nhắn: "Đang ở trên máy bay, em đang làm gì?"

Mục Uyển biết hai ngày trước Hạng Thịnh Duật đều ngủ không được ngon giấc, lên đường vào buổi tối, ngày mai còn có rất nhiều chuyện quan trọng chờ anh làm.

Cô cũng không muốn lãng phí thời gian của anh, nói: "Em chuẩn bị đi ngủ. Ở trên máy nay anh cũng nên ngủ một lát đi, nghỉ ngơi thật tốt.”

Mục Uyển mới gửi tin nhắn qua, trên màn hình điện thoại đã nhận được cuộc gọi video tới, là Hạng Thịnh Duật.

Mục Uyển nghe, thấy Hạng Thịnh Duật trong màn hình.

Hạng Thịnh Duật quan sát cô: "Em đã nằm dài trên giường rồi sao?"

Mục Uyển gật đầu: "Khoảng lúc nào thì anh đến chỗ Thẩm Diên Dũng?”

"Trong tối nay có thể đến, anh nghĩ buổi tối liền tiến hành ký luôn hiệp ước, tránh cho đêm dài lắm mộng, sau đó, sẽ đến nước Z để xử lý một chút chuyện quan trọng.”

Mục Uyển nghe, có vẻ rất mệt mỏi: “Anh chú ý nghỉ ngơi, cơ thể mới là tiền vốn làm cách mạng, có một số việc nếu như chỉ là quan trọng nhưng không cấp bách, cũng không cần vội vàng đi làm, quá gấp gáp, ngược lại dễ mắc sai lầm."

"Tóm lại phải xử lý, anh muốn mau chóng hoàn thành, trở về cùng em, không, để em ở cùng anh, không có em, anh ngủ được không yên ổn." Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển nghe được những lời này, trong lòng thấy thật ngọt ngào, giống như chuyện cãi vã trước đây chỉ là chất xúc tác để cả hai càng thêm gần nhau hơn.

"Ừm, vậy được rồi, lát nữa anh ngủ một chút đi, em cúp điện thoại trước.” Mục Uyển nói.

"Uyển Uyển, sau khi anh trở về, chúng ta kết hôn đi, lúc đầu cũng tuyên bố chuyện kết hôn, anh cũng đã cầu hôn thành công, đúng không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được. Chờ anh trở về, chúng ta đem chuyện kết hôn đăng lên nhật báo."

"Ừm, hôn một cái." Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển không có kháng cự, bờ môi tới gần ống kính.

Chỉ một biểu lộ như vậy, Hạng Thịnh Duật đột nhiên cảm thấy có một loại rung động xông lên não, phóng tới toàn thân.

Vốn chính là đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, vừa mới thân mật không được bao lâu, trước đó còn chiến tranh lạnh hai ngày đương nhiên là muốn thân cận.

Lúc trước cô ở bên cạnh anh, dường như mỗi ngày anh đều cùng cô thân mật, bây giờ, cũng vậy!

"…" Sau khi Hạng Thịnh Duật phát ra thanh âm rất lớn, nghiêm túc nhìn Mục Uyển, lần nữa dặn dò: "Em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh trở lại, trở về chúng ta liền kết hôn."

"Đúng rồi, lần trước anh tìm bác sĩ kiểm tra cho em, kết quả thế nào, em có mang thai không?” Mục Uyển hỏi.

"Không có, cũng không vội, chúng ta còn trẻ, chuyện sinh con cứ thuận theo tự nhiên.” Hạng Thịnh Duật nói.

"Ừm." Mục Uyển đáp.

"Mặc dù không có mang thai, nhưng là bác sĩ nói thân thể của em so trước đó đã tốt hơn, cũng xem như là chuyện tốt từ từ điều trị chắc chắn sẽ có con.” Hạng Thịnh Duật nói.

"Ừm, em đã biết, vậy em cúp máy, anh nghỉ ngơi thật tốt." Mục Uyển nói, dựa theo tính cách của cô trước kia, nhất định nói xong câu đó sẽ trực tiếp cúp máy.

Thế nhưng cô lo lắng Hạng Thịnh Duật lại tức giận, cho nên nói thêm một câu: "Anh tắt máy đi.”

"Anh không muốn tắt, muốn cứ luôn nhìn thấy em thế này, giống như em đang ở bên cạnh anh, chính là muốn cùng em dính lấy nhau.” Hạng Thịnh Duật nói, khóa Mục Uyển lại.

"Bây giờ anh không tắt điện thoại, ngủ không ngon, nghỉ ngơi không tốt, như vậy xử lý mọi chuyện sẽ không tốt, đến lúc đó sẽ bị chậm trễ thời gian trở về, anh thà ở trong video nhìn em như vậy hay là muốn ôm em ngủ, tự anh suy nghĩ thật kỹ đi.” Mục Uyển khuyên nhủ.

Hạng Thịnh Duật gật đầu: "Được,em nói rất có lý, vậy anh cúp máy."

Hắn nói xong, lần nữa nhìn thoáng qua Mục Uyển, đã cúp điện thoại.

Mục Uyển nằm trên giường, tùy tiện xem một chút tin tức, xem một chút video hài hước, rất nhanh liền tắt đèn đi ngủ.

Nửa đêm cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lấy điện thoại từ dưới gối ra nghe máy.

"Phu nhân, tôi là thủ hạ của tiên sinh, tiên sinh xảy ra chuyện, bảo tôi điện thoại cho cô, bây giờ cô ra ngoài tôi lập tức tới đón cô.” Đối phương khẩn cấp nói.

Trong đầu Mục Uyển phản ứng trước tiên là Hạng Thịnh Duật xảy ra chuyện, cũng không kịp mặc áo ngủ vào một cái từ trên giường ngồi dậy.

Thế nhưng nghĩ lại một chút, không đúng, có điểm gì đó rất kỳ lạ.

Cô nhanh chóng khôi phục lại lý trí, hỏi: "Anh là thủ hạ Hạng Thịnh Duật sao? Hạng Thịnh Duật xảy ra chuyện gì?"

"Vừa mới tới nước D liền bị người của Sở Dã Bạch phục kích, sau đó chúng ta vội vàng trở lại trong đêm, chuyện của tiên sinh tạm thời không thể công bố ra ngoài, nhưng phu nhân yên tâm, hiện tại đã ở bệnh viện bí mật, tiên sinh nói nhớ cô, để tôi tới đón cô đi qua.” Người đàn ông nói.

"Anh ấy bây giờ thế nào?" Mục Uyển hỏi.

"Bây giờ còn đang hôn mê, nhưng trước khi hôn mê tiên sinh nói muốn muốn gặp cô, tôi nghĩ nếu như cô qua đây, tiên sinh có thể nhìn thấy cô trước cũng sẽ tương đối yên tâm.” Người đàn ông nói.

"Tôi biết rồi, anh bây giờ đang ở đâu?” Mục Uyển hỏi.

"Bây giờ tôi đang ở cổng Hạng phủ, phu nhân cô mau chạy ra đây, với lại, lúc đi ra đừng để người khác nhìn thấy tránh cho người khác nghi ngờ, chuyện của tiên sinh không thể truyền ra ngoài, nếu không sẽ gây ra rất nhiều rối loạn và bất an.” Người đàn ông nói.

"Tôi đã biết, trước tiên như vậy." Mục Uyển nói, sau đó cúp điện thoại.

Cô gọi cho số điện thoại mà trước đó Hạng Thịnh Duật đã gọi tới.

Sau ba hồi chuông thì có người nghe máy.

"Là phu nhân sao?" Vẫn là giọng nói của người đàn ông vừa rồi.

"Tiên sinh bây giờ còn đang hôn mê, điện thoại ở chỗ của tôi."

Mục Uyển nheo mắt lại, vì sao người đàn ông này lại cầm điện thoại của Hạng Thịnh Duật đợi ở ngoài cổng Hạng phủ?

Không có khả năng, nếu Hạng Thịnh Duật thật sự hôn mê, điện thoại quả thực sẽ ở chỗ của thủ hạ, nhưng thủ hạ này cũng nhất định canh gác bên người Hạng Thịnh Duật chứ không phải chạy đến cổng Hạng phủ.

Cho nên, người này rất có thể là người của Sở Dã Bạch tới bắt cô.

"Ừm, tôi đã biết, tôi sẽ đến ngay bây giờ.” Mục Uyển nói xong cúp điện thoại.

Cô muốn gọi điện thoại cho Sở Nguyên, để Sở Nguyên bắt đối phương lại, nói không chừng có thể moi ra tăm tích của Sở Dã Bạch.

Thế nhưng suy nghĩ một chút.

Cuộc điện thoại cô gọi cho Hạng Thịnh Duật đều có thể bị cắt đứt, vậy nếu cô gọi điện thoại cho Sở Nguyên cũng có thể bị cắt đứt.

Ngược lại là sẽ đánh rắn động cỏ.

Bây giờ, người có thể tin tưởng được cũng chí có Lã Bá Vĩ và Hắc Muội.

Cô thức dậy đến gõ cửa phòng Lã Bá Vĩ.

Lã Bá Vĩ mở cửa.

Mục Uyển đem mọi chuyện kể lại một cách đơn giản, sau đó phân tích. Lã Bá Vĩ nghe xong, liền nói: "Đối phương có lẽ không phải là người của Hạng Thịnh Duật, dựa vào tính cách của Hạng Thịnh Duật, cho dù có chết cũng sẽ trở về để gặp cô, hoặc là trong lúc đang bị trọng thương cũng sẽ gọi điện thoại cho cô hỏi cô có yêu mình hay không các kiểu?”

Mục Uyển nghĩ lại, những lời của Lã Bá Vĩ chính xác là giống với tính cách Hạng Thịnh Duật có thể làm ra được.

Truyện convert hay : Mai Phủ Có Nữ Mới Thành Lập Phi