Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1382: Anh Có Ý Gì




CHƯƠNG 1382: ANH CÓ Ý GÌ

"Tôi tới nhà hàng ăn cơm đi." Mục Uyển sửa lời nói.

"Ừm. Vậy bây giờ tôi sẽ đưa mợ chủ qua đó." Sở Nguyên lạnh lùng nói.

Mục Uyển không thích nét mặt và ngữ khí bây giờ của Sở Nguyên, nó khiến tâm tình của cô đã phiền muộn lại càng phiền muộn thêm mấy phần.

Cô không nói gì, cầm túi sách ngồi lên xe của Sở Nguyên.

Bên ngoài trời vốn đang sáng sủa giờ lại bắt đầu mưa.

Trước đó đều cảm thấy mùa xuân đã tới, ánh nắng tươi đẹp, bây giờ đột nhiên gặp ngày mưa dầm dường như cảm thấy thời tiết mùa đông lưu lại một chút khí lạnh, như hương hoa cỏ lưu lại trong bùn đất.

"Mợ chủ..." Sở Nguyên mở miệng.

"Tôi khuyên anh không nên nói, tôi muốn yên tĩnh một mình, nếu anh không ngại thì tôi sẽ mở một chút âm nhạc." Mục Uyển nói.

Sở Nguyên không mở miệng.

Mục Uyển lấy điện thoại di động ra mở bài windyhill, âm nhạc du dương vang lên, cô rất thích giai điệu và tiết tấu của bài hát này, sau khi an tĩnh lắng nghe nó sẽ khiến cho tâm tình của cô càng ngày càng bình thản.

Khoảng mười phút sau, xe ngừng lại trước của một nhà hàng.

Sở Nguyên bước xuống từ trên xe trước, Mục Uyển cũng đi xuống ngay phía sau, điện thoại di động của cô vang lên.

Cô nhìn thấy là bà Lan Ninh liền nghe máy.

"Uyển Uyển." Bà Lan Ninh trầm thấp gọi tên cô.

"Bà Lan Ninh." Mục Uyển cũng khách sáo mấy phần.

"Mẹ sẽ rời đi vào ngày mai, mẹ muốn đi du lịch khắp thế giới, tối nay tới chỗ mẹ ăn cơm được không? Có vài thứ mẹ muốn tặng cho con." Bà Lan Ninh ôn hòa nói.

Đều nói nở nụ cười sẽ quên hết thù oán, quan hệ máu mủ chắc chắn có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

"Ừm, được, có cần tôi giúp cái gì không?" Mục Uyển cũng rất bình tĩnh hỏi thăm.

"Trước khi mẹ đi không biết có vinh hạnh được nghe con gọi mẹ một tiếng mẹ hay không, Uyển Uyển, chuyện trước kia rất xin lỗi con, mẹ chỉ cần nghĩ đến chuyện những người kia nhằm vào con là đã cảm thấy áy náy và bất an, nếu như mẹ thật sự giết chết con rồi mới biết con là con gái ruột của mẹ, nhất định mẹ sẽ hận không thể giết chết chính mình, bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút, đó ngược lại là kết quả tốt nhất." Bà Lan Ninh nói.

Mục Uyển trầm mặc, nhìn về phía trước.

Trên thế giới có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, rất nhiều yêu hận tình cừu, cô không muốn bỏ qua cho bất luận kẻ nào, cô chỉ muốn buông tha cho chính mình.

"Mẹ." Mục Uyển rất tự nhiên mở miệng nói.

Bà Lan Ninh có chút kích động, trầm mặc mất khoảng hai mươi mấy giây.

Mục Uyển kiên nhẫn chờ đợi, tận đến khi bà Lan Ninh mở miệng lần nữa.

"Mẹ nghĩ rằng con sẽ không gọi mẹ." Bà Lan Ninh nói.

"Khi đó bà nhằm vào tôi là vì lo lắng tôi cướp mất vị trí của Phó Hâm Ưu, bà chỉ là muốn nâng đỡ con gái của mình tôi có thể hiểu được, đằng sau bởi vì tôi ngăn cản nên giữa chúng ta mới có thù oán, nhưng đây đều là xây dựng trên việc bà muốn trợ giúp cho con gái của mình, là do trời xui đất khiến, vì sao tôi lại không muốn gọi bà chứ, nếu như tôi ở lại bên cạnh bà, nếu như bà sớm biết là tôi, tôi tin tưởng bà cũng sẽ không nhằm vào tôi, vận mệnh trêu người đúng như bà nói, cũng may chúng ta cũng không có ai chết cũng coi như ông trời có lòng thương rồi." Mục Uyển nói.

"Tính tình của con so với mẹ bình thản hơn rất nhiều, mẹ sống cho tới ngày hôm nay còn chưa có ngày nào được thong dong, bình tĩnh." Bà Lan Ninh nở nụ cười."Rất tốt, còn nữa Uyển Uyển, có câu nói..."

Bà Lan Ninh dừng lại.

"Bà nói đi." Mục Uyển nói.

"Thật ra đàn ông không đáng tin cậy, con có thể dựa vào nhưng đừng bao giờ đem quyền lực của mình đưa cho Hạng Thịnh Duật, nếu như có thể để Hoa Cẩm Vinh đem vị trí nhường lại vị trí cho con, làm nữ hoàng của nước M cũng được." Bà Lan Ninh đề nghị.

"Tôi không có hứng thú đối với vương vị, vị trí càng cao thì trách nhiệm cũng càng lớn, vả lại tôi cũng không có năng lực lớn như vậy, tôi cũng muốn biết rốt cuộc mong muốn của mình là cái gì, có lẽ cũng giống như bà muốn đi chu du khắp nơi cũng không chừng." Mục Uyển như có điều suy nghĩ nói.

"Đừng nói giỡn, về sau con ở bên Hạng Thượng duật con sẽ không còn là người bình thường nữa, cũng không thể tự do như vậy, càng không thể muốn làm gì thì làm được, ông trời đối với bất kỳ ai cũng đều rất công bằng, luôn luôn có mất có được." Bà Lan Ninh nói xong những lời này liền dừng lại một chút: "Con nghĩ có muốn nói rõ với Hạng Thịnh Duật không?"

"Tôi nghĩ không nên nói với anh ấy sẽ tốt hơn, tôi phải đi ăn cơm rồi, sau khi tan việc tôi sẽ tới, buổi tối nói chuyện sau đi." Mục Uyển nói xong cũng không cho bà Lan Ninh thời gian nói chuyện trực tiếp cúp điện thoại.

Cô nhìn về phía Sở Nguyên, nói: "Anh dẫn đường đi tới đó đi."

Sở Nguyên dẫn đường ở phía trước chỉ chốc lát đã đến phòng riêng.

Mục Uyển nhìn trên mặt bàn đã bày sẵn sáu món ăn đang dùng cái lồng úp vào, bên cạnh còn có hai nhân viên phục vụ nhưng lại không thấy Hạng Thịnh Duật.

Cô đi vào trong có nhân viên phục vụ cung kính giúp cô kéo cái ghế ra.

Cô ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền mở cái nắp ra.

Mục Uyển nhíu lông mày, hơi bực bội nhìn về phía Sở Nguyên: "Hạng Thịnh Duật đâu, anh ấy không đến sao?"

"Ngài ấy còn có việc nên không đến." Sở Nguyên không có biểu lộ gì nói.

"Sao vậy, anh ấy không đến anh còn dẫn tôi tới đây làm gì, tôi cũng không muốn ăn, lòng tốt của các người tôi xin ghi nhớ." Mục Uyển cầm lấy túi sách đi ra ngoài.

Sở Nguyên ngăn ở phía trước Mục Uyển: "Ngài ấy đã muốn cô đến đây thì cô cũng nên ăn xong rồi hãy đi."

"Tôi muốn đi thì đi, muốn làm gì thì làm, không cần anh quản lý, sao vậy, anh đây là chuẩn bị dùng sức mạnh để ép tôi sao?" Mục Uyển nheo mắt lại, phóng ra một ánh mắt sắc bén.

"Tôi chỉ không muốn cô làm tổn thương ngài Hạng." Sở Nguyên không có biểu cảm gì nói.

Mục Uyển bật cười một tiếng, nhếch miệng, ánh mắt lại càng lạnh hơn: "Cho nên anh dẫn tôi tới đây không phải là chủ ý của Hạng Thịnh Duật mà là chú ý của anh đúng không, còn nữa, bởi vì anh không muốn ngài Hạng của anh bị tổn thương nên anh liền tổn thương tôi, anh muốn như thế nhưng anh không phải là thần thánh, thế giới này không phải anh muốn như thế nào thì sẽ thế đó, tránh ra."

"Là ngài Hạng bảo tôi tới tìm cô." Sở Nguyên nói.

"Anh ấy gọi tôi tới làm gì, anh xem tôi không nguyện ý hay là không tới sao? Nhưng anh ấy không đến là có ý gì? Nhìn xem là ai thỏa hiệp trước, hay là muốn hành hạ tôi? Sao không nói rõ ràng đi, khúc mắc giữa tôi và anh ấy rất nhiều muốn nói rõ cũng cần phải có thời gian không phải sao?" Mục Uyển ngay thẳng nói.

"Tâm tư của ngài Hạng cấp dưới như tôi cũng không biết, cho nên không thể trả lời mợ chủ." Vẻ mặt Sở Nguyên như cũ vẫn không thay đổi nói.

Mục Uyển lấy điện thoại di động ra ngay trước mặt Sở Nguyên trực tiếp gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.

Sau năm hồi chuông, Hạng Thịnh Duật mới nghe điện thoại.

Giọng nói của anh ta không lạnh không nhạt lạnh lùng từ đầu kia điện thoại truyền tới: "Có việc gì?"

Mục Uyển nghe thấy giọng nói của anh ta lạnh lùng như vậy không hiểu sao lại nổi giận.

Tình yêu đối với cô mà nói không phải là chuyện tuỳ tiện, khi cảm nhận được đối phương lui một bước về sau, cô có thể lui chín mươi chín bước.

Cô hít sâu một hơi khống chế tâm tình của mình: "Sở Nguyên đưa tôi tới nhà hàng nhưng tôi không muốn ăn, muốn đi khỏi đó nhưng anh ta ngăn lại, làm phiền anh nói với anh ta một tiếng để cho tôi rời đi."

Truyện convert hay : Chấn Nam Minh