Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1247: Tôn Lên Vẻ Đẹp Trai




CHƯƠNG 1247: TÔN LÊN VẺ ĐẸP TRAI

“Nếu như đã không thể quay lại thì hãy đặt xuống, chỉ có như vậy phu nhân mới có thể bắt đầu cuộc sống mới, không phụ tình cảm và sự chờ đợi của người khác. Phu nhân không thể có được tình yêu của người đó, nhưng vẫn luôn có một người ngu ngốc chờ đợi phu nhân quay đầu. Hạng Thịnh Duật đúng là người ương ngạnh khó chiều, đừng nói là chiều anh ấy, không có ai dám đắc tội anh ta cả. Nhưng đối với phu nhân lại khác, cô chỉ cần gửi cho Thịnh Duật một món đồ chơi, cậu ấy sẽ lập tức biến thành một đứa trẻ. Cô cũng hiểu rõ điều này mà.” Lã Bá Vĩ vẫn cố gắng khuyên nhủ Mục Uyển.

“Tôi thực sự nghi ngờ anh là người mà Hạng Thịnh Duật phái tới để thuyết phục tôi.” Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ.

Lã Bá Vĩ mỉm cười, anh rót tiếp nước cho Mục Uyển: “Chính vì tôi không chịu phục tùng nên mới không có ai chịu mướn, không ai có thể sai khiến tôi làm việc mà tôi không muốn.”

Mục Uyển: “Tôi biết rõ bản thân mình nên làm gì, chỉ là đôi khi lại suy nghĩ linh tinh, anh không cần phải lo.”

“Tôi hiểu phu nhân biết mình nên làm gì, chỉ là đôi khi tôi cũng muốn nghe cô giải bày tâm sự.”

Mục Uyển nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa. Cô gọi điện cho Hạng Thịnh Duật.

Một lát sau Hạng Thịnh Duật mới bắt máy, giọng nói đầy bực tức: “Có chuyện gì?”

Mục Uyển nhẹ nhàng: “Tối nay anh ngủ ở đâu?”

“Ở chỗ của Phó Hâm Ưu.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng đáp.

Mục Uyển dừng lại, cô biết rõ anh đang trút giận bởi Phó Hâm Ưu bây giờ đang ở SHL. Cô thấy Hạng Thịnh Duật cư xử thật trẻ con, như bình thường cô đã mắng anh là kẻ ấu trĩ. Thế nhưng hôm nay thì…cô lại nghĩ cách để làm Hạng Thịnh Duật hết giận?

Mục Uyển không lên tiếng.

“Bị câm sao?” Hạng Thịnh Duật tức giận hỏi: “Nói đi chứ.”

“Anh cảm thấy lúc nào kết hôn là thích hợp, em sẽ nghe theo.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.

Hạng Thịnh Duật im lặng rất lâu, Mục Uyển tưởng rằng đường truyền không tốt: “Alo, alo, anh có đang nghe không?”

Hạng Thịnh Duật mỉm cười, anh thấy rất vui: “Lúc nãy em nói gì, tín hiệu không tốt nên anh không nghe được gì.”

Lúc đầu Mục Uyển nghĩ Hạng Thịnh Duật nói thật nhưng nghe giọng nói đầy phấn khích của anh thì cô đã hiểu. Lúc này Mục Uyển có chút rung động bởi trên đời này vẫn còn một người vì được kết hôn với bạn mà cảm thấy hạnh phúc, chuyện này cũng khiến Mục Uyển cảm động. Điều này lại càng có ý nghĩa hơn đối với người luôn bị ruồng bỏ như cô.

Mặc dù biết rõ Hạng Thịnh Duật chỉ đang nói giỡn nhưng Mục Uyển vẫn nhắc lại: “Anh nói bao giờ kết hôn thì sẽ kết hôn, em nghe theo anh.”

“Ngày mai.” Hạng Thịnh Duật nói giọng đầy quả quyết.

Mục Uyển cau mày, nói thực lòng thì cô cảm thấy ngày mai quá gấp gáp. Chuyện của Ân gia chưa giải quyết, ở bộ ngoại giao vẫn còn hàng tá việc chưa xử lí, trong khi đó cô vẫn luôn phải đề phòng phu nhân Lan Ninh. Thế nhưng cô vừa nói sẽ hoàn toàn nghe theo Hạng Thịnh Duật, nếu bây giờ đổi ý nhất định sẽ làm anh ấy nổi giận.

“Được.” Mục Uyển đáp.

Hạng Thịnh Duật bật cười: “Ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn trước, còn việc tổ chức hôn lễ để một khoảng thời gian nữa bởi bây giờ vẫn còn nhiều chuyện chưa xử lí xong. Không đúng, anh vẫn chưa cầu hôn em, em đợi anh vài ngày nữa. Em đừng vội, anh sẽ cầu hôn em trước, đây là chuyện trọng đại của đời người.”

Mục Uyển nghe những lời này cảm thấy rất xúc động. Trước đây khi kết hôn với Hình Thiên đều là đàm phán, nói cưới là cưới, cô không hề chuẩn bị trước nên cũng không có kí ức gì đẹp đẽ.

Trong Mục Uyển hoàn toàn không có khái niệm về hai chữ cầu hôn. Trước đây khi xem phim thấy nam chính cầu hôn nữ chính, Mục Uyển thấy rất lãng mạn, nhưng cũng chỉ cảm giác mà thôi. Mục Uyển không tin rằng Hạng Thịnh Duật định ngày mai đi đăng kí kết hôn, nhưng vì để cô không chịu thiệt thòi mà lùi lịch lại để cầu hôn cô.

Mục Uyển cảm động nói: “Ừm.”

“Bây giờ em đang ở đâu?” Hạng Thịnh Duật hỏi

“Em đang ở nhà cạnh hồ. Anh không đưa em đi theo thì em có thể đi đâu được chứ?” Mục Uyển nói với giọng trách móc.

“Tâm trạng của anh không tốt nên đi hóng gió một lát, tý nữa anh sẽ về.” Hạng Thịnh Duật nói rồi tắt máy, anh vui mừng quay sang nhìn Sở Giản.

Đây là lần đầu tiên Sở Giản nhìn thấy Hạng Thịnh Duật vui mừng như vậy. Tính tình của ông chủ đúng là vui buồn thất thường.

Hạng Thịnh Duật nhìn Sở Giản: “Tôi tăng lương cho cậu, thêm ba mươi triệu nữa đã đủ chưa?”

Sở Giản rất đỗi ngạc nhiên, nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc, người có thể khiến Hạng Thịnh Duật vui như vậy chỉ có thể là Mục Uyển.

Sở Giản lập tức chúc mừng: “Chúc mừng ông chủ với phu nhân, chúc hai người sẽ hạnh phúc trăm năm, bên nhau đến đầu bạc răng long, con cháu đầy nhà.”

“Ha ha ha, tôi hài lòng, ha ha ha, đúng là bạn của tôi. Cậu cũng đừng ở Đài Loan nữa, ở đó không tốt lắm. Cậu cũng nên về đây ở rồi lấy vợ đi.” Hạng Thịnh Duật nói.

Sở Giản nghe xong thì có thể chắc chắn rằng anh không đoán sai: “Bây giờ tôi sẽ lập tức đi đón phu nhân, chắc chắn cô ấy đang nhớ ông chủ, không có ông chủ thì cô ấy biết làm gì cơ chứ?”

“Ha ha ha ha ha.” Hạng Thịnh Duật cười lớn rồi lên xe: “Đi đến căn biệt thự ở bên hồ.”

Tâm trạng của Hạng Thịnh Duật rất tốt, anh vừa nhìn ra ngoài cửa vừa hát: “Cậu có biết cầu hôn như nào thì mới để lại ấn tượng sâu sắc không?”

“Ừm…” Sở Giản đăm chiêu suy nghĩ.

Sở Giản chưa kịp trả lời thì Hạng Thịnh Duật đã cắt ngang: “Bỏ đi, cậu chưa yêu bao giờ thì làm sao có được ý kiến gì hay chứ, hơn nữa cầu hôn là chuyện của tôi, tôi phải tự nghĩ.”

Sở Giản: “…”

“Gần đây có rất nhiều người theo đuổi tôi.” Sở Giản tự hào lên tiếng.

Hạng Thịnh Duật cười đắc ý: “Từ trước đến nay cậu đi theo tôi, tôi còn chưa thấy cậu tiếp xúc với cô gái nào, làm sao có người để ý đến cậu chứ?”

“An Kỳ, chính là cô gái làm việc bên cạnh phu nhân.”

“Vậy thì có lẽ cô ấy chưa nhìn thấy anh của cậu, nếu nhìn thấy thì chắc chắn cô ấy sẽ không để ý đến cậu.” Hạng Thịnh Duật nói không khách khí.

“Làm gì có ai coi thường thuộc hạ như ông chủ chứ?” Sở Giản trách móc.

“Có biết tại sao năng lực của cậu và Sở Nguyên ngang nhau nhưng tôi lại giữ cậu bên cạnh không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

Sở Giản không muốn hỏi vì anh biết chắc thể nào cũng là những lời khó nghe.

Hạng Thịnh Duật tiếp tục nói: “Vì sự xấu xí của cậu sẽ làm nổi bật vẻ đẹp trai của tôi.”

Sở Giản mím môi, có người nào tự kiêu như vậy không chứ?

Nhưng Sở Giản vẫn tiếp tục nhẫn nhịn: “Vẻ đẹp của ông chủ cần tôi nâng lên, đó là điều mà đàn ông trên khắp thế giới này cố gắng nhưng cũng không thể đuổi kịp. Phu nhân quả là có đôi mắt tinh tường khi chọn ngài.”

“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Hạng Thịnh Duật đắc chí cười lớn, vui sướng đến mức như sắp bay lên trời.

Sở Giản: “…”

Truyện convert hay : Gió Ấm Không Kịp Ngươi Thâm Tình