Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1203: Anh Lợi Hại Quá




CHƯƠNG 1203: ANH LỢI HẠI QUÁ

Lã Bá Vĩ và An Kỳ cũng tắt máy.

An Kỳ nhìn về phía sau xe, ngạc nhiên nói: “Đúng thật là không còn ai bám theo nữa, phu nhân cô làm sao hay vậy?”

Mục Uyển không trả lời mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gương mặt cô bình thản không hề có biểu cảm gì.

An Kỳ thấy Mục Uyển không trả lời, cô quay qua nhìn phía Lã Bá Vĩ, nhỏ giọng nói: “Phu nhân mới ngủ dậy, sao giờ lại ngủ nữa rồi? Có phải là có chuyện gì rồi không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

“Đừng nói chuyện nữa.” Lã Bá Vĩ nói: “Phu nhân chỉ là mệt quá mà thôi, nghỉ ngơi chút sẽ khỏe hơn thôi.”

An Kỳ gật đầu và im lặng không nói gì nữa, cô cũng nhắm mắt lại nghĩ ngơi.

Sau ba tiếng đồng hồ đi đường, Lã Bá Vĩ lái xe lên núi và không còn đường đi, Lã Bá Vĩ cứ tiếp tục chạy hướng vào bên trong cho đến khi không còn chạy được nữa, sau đó anh mới tắt đèn xe.

“Trời, Lã Bá Vĩ anh có vấn đề gì không vậy? Chỗ này khỉ ho cò gáy, anh dừng ở đây làm gì, ngủ trên xe dễ bị trật cổ lắm đó.” An Kỳ lên tiếng cằn nhằn…

“Chúng ta còn phải đi vào bên trong nữa.” Lã Bá Vĩ nói.

“Nơi này nhìn là biết thuộc dạng hoang sơ chưa được khai phá rồi, có khả năng có thú hoang đó, ban đêm thú hoang rất hung dữ, vậy mà anh còn muốn chạy vào bên trong nữa sao? Anh có nhầm không vậy, chỉ cần có là người kinh nghiệm dã ngoại thì chắc chắn phải biết không nên đi đêm, anh có bị thần kinh không vậy?” An Kỳ cố gắng ra sức ngăn cản.

“Càng đi vào bên trong, càng không có tín hiệu, tôi đã chuẩn bị rồi, chút nữa tôi đi phía trước, cô phụ trách bảo vệ phu nhân.” Lã Bá Vĩ cố ý nói.

“Tôi thì không sao, ở trong rừng nửa tháng tôi cũng đã thử qua rồi, nhưng phu nhân là lá ngọc cành vàng…”

“Tôi không sao.” Mục Uyển lên tiếng xen vào câu nói của An Kỳ: “Chuẩn bị đi thôi, tôi có đem súng Lôi Âm.”

Mục Uyển đã lên tiếng nói như vậy thì An Kỳ cũng không còn lý do gì để phản đối nữa.

Lã Bá Vĩ đưa đôi giày cho Mục Uyển: “Chúng ta còn phải đi vào bên trong khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, phu nhân cố gắng chịu khó chút.”

“Không sao, hôm nay tôi ngủ cũng nhiều rồi, còn có thứ gì cần tôi cầm không?” Mục Uyển hỏi.

Lã Bá Vĩ đưa cái ba lô nhỏ cho Mục Uyển: “Bên trong đó có pin dự phòng, nước, khô bò, dao nhỏ, hộp quẹt và bánh, đề phòng khi cần thiết.”

“Ừ.” Mục Uyển đón lấy ba lô từ tay Lã Bá Vĩ, rồi để điện thoại của mình vào trong đó, cả súng Lôi Âm và vài vật dụng đơn giản, sau đó cô đeo ba lô lên vai.

Lã Bá Vĩ đưa cái ba lô cao bằng An Kỳ cho An Kỳ đeo.

An Kỳ nhận lấy và cười mếu: “Anh đúng là không coi tôi là phụ nữ nhỉ.”

“Cô còn nam tính hơn đàn ông.” Lã Bá Vĩ vừa nói vừa đeo ba lô của mình.

Ba lô của anh còn lớn hơn, trên eo anh còn đeo cái túi ngang eo.

Anh đưa cho hai người họ mỗi người cái đen pin cầm tay, và súng, sau đó anh khóa cửa xe lại, rồi đi sâu vào trong rừng.

Anh đi trước, cách An Kỳ và Mục Uyển khoảng hai mươi mét để dẫn đường, An Kỳ đi sau Mục Uyển ba mét và luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.

“Lã Bá Vĩ.” An Kỳ cảnh giác lớn tiếng kêu, đồng thời dừng bước cảnh giác xoay người, liền phát hiện theo sau cô là con báo.

Con báo với cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm con mồi và từ từ tiến đến chỗ An Kỳ.

Mục Uyển lui về đứng sát bên An Kỳ, đồng thời cô rút súng Lôi Âm ra, điều chỉnh hướng thẳng vào con báo.

Súng Lôi Âm có ưu điểm là không có tiếng động, và có thể điều chỉnh độ sát thương.

Con báo có vẻ như không thích ứng lùi lại mấy bước.

Mục Uyển vẫn không thả lỏng cảnh giác, tiếp tục nhắm thẳng vào con báo cho đến khi con báo bỏ cuộc xoay lưng đi, cô mới cất súng Lôi Âm đi.

“Món vũ khí này của cô lợi hại thật, nghe nói là do năm xưa Hạng Thịnh Duật thiết kế phải không, tôi cảm thấy tác dụng cùa nó còn hay hơn phất lôi.” An Kỳ cảm thán nói.

“Đi thôi.” Mục Uyển không chút biểu cảm lên tiếng nói, đồng thời chạy lên theo sát Lã Bá Vĩ.

Bọn họ đi được hai tiếng đồng hồ, Lã Bá Vĩ chọn vị trí thích hợp cho hạ trại: “Chỗ này đi, cô quét dọn chỗ này, tôi đi lượm củi khô.”

“Biết rồi, một mình anh cũng chú ý an toàn nha, chỗ này nhiều dã thú rắn độc lắm đó.” An Kỳ lên tiếng nhắc nhở.

Lã Bá Vĩ buông ba lô xuống: “Dùng cái lều trong ba lô của tôi, còn nữa, bên hông ba lô cô đeo có bột hùng hoàng, sau khi gắn xong lều, xung quanh rắc chút bột này lên là được, buổi tối tôi và cô thay phiên nhau canh đêm.”

An Kỳ mím môi: “Biết rồi, anh đi đi.”

Mục Uyển cũng phụ An Kỳ quét dọn khu đất, Lã Bá Vĩ đang nhặt củi khô ở cách đó không xa, trong rừng thì cái mà không bao giờ thiếu chính là gỗ.

An Kỳ mở ba lô của Lã Bá Vĩ ra: “Trời, đến cả nồi anh cũng đem luôn, đừng nói chúng ta ở đây một ngày, ở một tháng chắc cũng không sao.”

Quở trách thì quở trách, nhưng An Kỳ vẫn làm việc rất nhanh.

Cái lều bên trong ba lô của Lã Bá Vĩ rất lớn, có hai lớp, và bên trong còn có hai phòng, và còn đem theo cả tấm lót ngồi.

An Kỳ nhìn Lã Bá Vĩ lại đây và hỏi: “Anh có đem máy bơm hơi không?”

“Có.” Lã Bá Vĩ lên tiếng: “Để tôi làm cho, cô qua nhóm lửa đi, lửa không cần lớn lắm đâu, chúng ta có người canh gác nên thêm củi lúc nào cũng được, để đảm bảo an toàn, cách lều phạm vi ba mét chỗ các góc cũng châm đốt chút, tốt nhất nên lấy đá bọc lại…”

“Súng Lôi Âm của tôi đưa hai người, rất hiệu quả trong việc đuổi thú hoang.” Mục Uyển nói.

Lã Bá Vĩ còn đem theo bình ắc quy nhỏ, nên rất nhanh đã bơm đủ hơi dựng xong cái lều lên.

Anh lấy túi ngủ ra đưa cho Mục Uyển: “Khu vực rừng núi lạnh, cho dù là ở trông lều thì cũng phải ngủ bằng túi ngủ sẽ dễ chịu hơn.”

“Cám ơn, anh sắp xếp thật chu đáo.” Mục Uyển nói, đồng thời cầm lấy túi ngủ.

“Gần đây có sông, tôi vừa nghe được có tiếng nước chảy, chút nữa tôi đun nước nóng là phu nhân có thể tắm rửa rồi nghỉ ngơi.” Lã Bá Vĩ nói.

“Chỗ này điện thoại không có sóng sao?” Mục Uyển lên tiếng hỏi.

“Không có, cho dù Hạng Thịnh Duật đoán được chúng ta ở đâu, thì chỗ núi rừng rậm rạp này, tín hiệu điện thoại không tốt, muốn tìm chúng ta thì cũng phải mất một khoảng thời gian.” Lã Bá Vĩ giải thích nói.

“Ừ, tốt lắm, đêm nay vất vả hai người rồi.”

“Chỉ là canh phòng thú hoang thôi, không mệt chút nào, phu nhân nghỉ ngơi đi, có cần gì thì kêu tôi.” Lã Bá Vĩ nói.

“Cám ơn.” Mục Uyển chui vào trong lều, mở điện thoại ra, trên điện thoại đúng là không có chút tín hiệu điện thoại nào.

“Tôi bây giờ đi lấy nước, khoảng năm phút sẽ về, cô chuẩn bị nồi giùm tôi.” Lã Bá Vĩ nói với An Kỳ.

An Kỳ nhìn tay Lã Bá Vĩ cầm cái túi lớn.

Con người bây giờ rất thông minh, còn làm riêng cái túi đựng lớn cho đi dã ngoại, chiếc túi này có thể gấp nhỏ lại được, lại có thể làm thùng nước để đựng nước, tắm rửa, rửa mặt, rửa chân… đều dùng được.

“Mấy thứ này anh mua ở đâu vậy?” An Kỳ tò mò hỏi.

“Tôi mua trên mạng từ lâu rồi, rất tiện lợi, không cần ra cửa cũng giao hàng đến tận nhà.” Lã Bá Vĩ nói.

An Kỳ đưa ngón tay cái lên làm dấu ‘giỏi’: “Anh của tôi giỏi nha, chu đáo như vậy, Hạng Thịnh Duật mà biết anh chuẩn bị những cái này, chắc chắn sẽ bẻ cổ anh cho mà coi, anh như vậy là muốn cưa đổ người phụ nữ của anh ta sao?”

Lã Bá Vĩ: “…”

“Vốn dĩ tôi chuẩn bị sẵn để tự dùng thôi.” Lã Bá Vĩ giải thích nói.

“Tự dùng? Lều là có hai phòng đó nha, đừng nói với tôi là phòng còn lại là anh chuẩn bị để cho yêu tinh trong rừng thuê nha?”

Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế