Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1195: Ý Kiến Của Cậu Chỉ Là Đồ Bỏ




CHƯƠNG 1195: Ý KIẾN CỦA CẬU CHỈ LÀ ĐỒ BỎ

Ngày hôm sau, Mục Uyển ngủ thẳng giấc đến khi tự tỉnh, đầu đau như búa bổ, lúc ngồi dậy đầu càng đau hơn.

Cô ngáp một cái rồi đi vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt, sau đó xuống lầu.

"Phu nhân tỉnh rồi à, tôi đã nấu cháo, phu nhân hãy ăn một ít nhé.” An Kỳ nói.

Mục Uyển ngồi vào bàn ăn, ôm đầu: "Hôm qua tôi uống say, không biết mình làm thế nào về đến nhà nữa."

"Hôm qua tôi đã đưa phu nhân về." An Kỳ giải thích.

Mục Uyển gật đầu: “Lát nữa cậu hãy đặt ba vé máy bay đi SHL cho tôi, cậu và Lã Bá Vỹ nhé."

"Ngày mai chúng ta xuất phát sao?" An Kỳ kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy." Mục Uyển đáp.

Lã Bá Vĩ không hiểu: “Cô đã nói với Hạng Thịnh Duật chuyện này chưa?"

"Tôi tự có quyết định của riêng mình. Cứ dựa vào người khác mãi sẽ thành thói quen, đến một lúc nào đó khi không còn ai để dựa dẫm sẽ cảm thấy như cả thế giới sụp đổ vậy.” Mục Uyển nói một cách lý trí.

"Hôm qua hai người cãi nhau sao, tôi thấy trời sáng Hạng Thịnh Duật mới đi, hình như tâm trạng không được tốt cho lắm.” An Kỳ kinh ngạc hỏi.

"Hạng Thịnh Duật sáng sớm mới đi?" Mục Uyển cau mày, cô chẳng có chút ấn tượng nào cả: “Hôm qua anh ấy có tới sao?"

"Đúng vậy, phu nhân không biết sao? Lúc đó Hạng Thịnh Duật đóng cửa rất mạnh làm cho tôi và Lã Bá Vĩ giật cả mình." An Kỳ nói.

"Tối qua tôi uống hơi nhiều, về thế nào cũng chẳng nhớ nữa, làm sao mà nhớ anh ta đến đây lúc nào chứ?” Mục Uyển giải thích.

"Hả? Tôi còn tưởng hai người đã làm hòa lại rồi." An Kỳ nhìn sang Lã Bá Vĩ.

"Nếu phu nhân đã quyết định vậy thì ngày mai chúng ta sẽ đi SHL." Lã Bá Vĩ nói.

"Tôi đoán, ngày mai Phó Hâm Ưu cũng sẽ đi, tuy không có lòng hại người nhưng không thể không đề phòng, anh giúp tôi tìm một tay súng bắn tỉa, lúc nào cũng phải quan sát Phó Hâm Ưu, nói không chừng, cô ta sẽ là chìa khóa bảo vệ tính mạng cho chúng ta." Mục Uyển nói với Lã Bá Vĩ.

"Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi có một vài bạn bè ở SHL." Lã Bá Vĩ nói.

"Đừng bạc đãi bạn bè nhé, cần bao nhiêu tiền anh cứ nói với tôi." Mục Uyển dặn dò.

"Vâng, cảm ơn phu nhân." Lã Bá Vĩ lên tiếng cảm ơn trước.

Mục Uyển ăn sáng xong liền quay về phòng của mình, mở điện thoại di động lên thì thấy màn hình hiện lên ba cuộc gọi nhỡ của Hạng Thịnh Duật, còn cả cuộc gọi của cô cho Hạng Thịnh Duật nữa nhưng cô chẳng có chút ấn tượng nào cả.

Cô nhớ Hạng Thịnh Duật đang giận mà.

Nghĩ lại thì chuyện ngày mai cô phải đi có lẽ cũng nên nói với anh ta một tiếng, nếu không nói không biết Hạng Thịnh Duật sẽ nổi cơn tam bành gì nữa đây.

Mục Uyển gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.

"Dậy rồi sao?" Hạng Thịnh Duật uể oải bắt máy.

"Uhm, An Kỳ nói tối qua anh có tới." Mục Uyển đáp.

Hạng Thịnh Duật cau mày: “Hôm qua em uống bao nhiêu mà say quắc cần câu thế hả?”

"Đêm qua tâm trạng không vui nên mới uống hơi nhiều."

"Tâm trạng không vui? Vì Hình Thiên, hay vì anh? Dù gì em cũng đã được phong làm phu nhân An Ninh rồi, còn gì mà không vui nữa chứ?" Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển im lặng một chút rồi nói: "Có những lúc tâm trạng nó xuống, anh cũng đâu biết nguyên nhân là gì nhưng tôi thấy nửa đêm rồi mà tôi còn gọi điện thoại cho anh nên có lẽ là vì anh.”

"Vậy em cũng biết vì sao tôi tức giận đúng không?" Hạng Thịnh Duật hỏi tới.

"Anh tức giận mà cũng cần lý do sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.

Cười khẩy.

Hạng Thịnh Duật muốn phản bác, rồi lại thôi: "Em và Hình Thiên đang bí mật âm mưu chuyện gì, sau này phải cẩn thận, vào lúc quan trọng như này mà gặp nhau bên ngoài rất dễ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.”

"Cho dù đang bí mật âm mưu chuyện gì đi nữa thì chẳng lẽ anh cho rằng em sẽ nói cho anh biết sao?"

"Mục Uyển." Hạng Thịnh Duật cao giọng: “Đừng có được voi đòi tiên, mặc kệ bí mật âm mưu gì đi nữa thì chỉ cần anh còn đó, em và anh ta đừng hòng ở cùng nhau, nằm mơ cũng đừng nghĩ tới.”

"Anh còn quản cả chuyện em nằm mơ thấy gì sao? Phải chăng anh đã tự đề cao năng lực của mình quá rồi? Đừng quên, ngoại trừ nằm mơ khi ngủ em còn có thể nằm mơ giữa ban ngày nữa." Mục Uyển cười cười, hóa ra là cô cố ý chọc anh.

Nhưng Hạng Thịnh Duật lại không có tâm trạng đùa giỡn, sắc mặt đanh lại: “Em chán sống rồi hả?"

"Ừ, anh đang ở đâu, em đến tìm anh." Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Em đến đây làm gì, lát nữa anh phải đi họp."

"Muốn chết ấy mà." Mục Uyển vừa cười vừa nói.

"Có phải em cho rằng anh không thể trị em đúng không?" Hạng Thịnh Duật đe dọa.

"Đùa với anh chút thôi, ngày mai em phải đi SHL nên muốn gặp anh một chút, nhưng anh phải cẩn thận, có lẽ phu nhân Lan Ninh đang quan sát em và anh, chờ em mắc phải sai lầm." Mục Uyển nhắc nhở.

"Ngày mai em muốn đi SHL à, nhớ kỹ những lời anh đã dặn em lúc trước, em có đến SHL cũng chẳng được gì đâu vi đó là địa bàn của phu nhân Lan Ninh, đến đó chỉ càng thêm nguy hiểm mà thôi.”

"Chính vì đó là địa bàn của phu nhân Lan Ninh nên em càng phải đi, anh cũng biết YLK có mỏ dầu, chẳng qua không tuyên bố cho bên ngoài mà thôi, phu nhân Lan Ninh cũng biết, nếu em đến nước khác, phu nhân Lan Ninh sẽ biết mục đích của em và nhất định tìm cách đối phó, chỉ khi em đi SHL thì mới lừa được bà ta.” Mục Uyển nói rành mạch.

"Em phân tích cũng rất có lý, anh sẽ cử người đến các quốc gia khác để đàm phán."

"Người của anh bao gồm những ai, phu nhân Lan Ninh đều biết rất rõ, còn người của em thì bà ta chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay, em kiến nghị nên để Barney đi đàm phán, dù sao Barney cũng không phải là người của chúng ta nên không dễ gì bị phu nhân Lan Ninh nhận diện." Mục Uyển đề nghị.

"Biện pháp không tồi, nhưng em đi SHL thì nguy hiểm quá, gần đây anh cũng bận nhiều công việc nên không tiện đến SHL hỗ trợ cho em, em hãy đợi anh sắp xếp ổn thỏa công việc rồi hẳn đi, hãy cho tôi ba ngày.” Hạng Thịnh Duật nói.

"Em còn ở lại nước M thêm một ngày sẽ khiến phu nhân Lan Ninh nghi ngờ thêm một ngày, ngày mai em phải đi, em sẽ chú ý an toàn." Mục Uyển cam đoan.

"Chú ý cái con khỉ, con kiến rất chú ý an toàn cho bản thân vậy mà còn bị người ta muốn bóp chết là bóp chết, sáng ngày mốt em hãy đi, hãy cho anh hai ngày để chuẩn bị, hôm nay em hãy đi chào hỏi Hoa Cẩm Vinh, muốn giành quyền nhập khẩu dầu mỏ từ nước SHL thì để miễn cho những phiền toái phát sinh sau này, sáng sớm ngày mai hãy đi thăm cha mẹ của em, rồi ngày mốt có thể đi.” Hạng Thịnh Duật nói.

"Vậy em sẽ bảo An Kỳ đặt vé cho ngày mốt, lát nữa sẽ vào hoàng cung."

"Lát nữa anh cũng đi, gặp nhau tại hoàng cung." Hạng Thịnh Duật nói xong liền cúp điện thoại.

Anh có rất nhiều chuyện phải làm.

Mục Uyển tranh thủ thời gian dặn An Kỳ dời ngày đặt vé máy bay sang ngày mốt.

Mục Uyển thay quần áo trước khi vào hoàng cung.

Cô lái xe chở theo Lã Bá Vĩ và An Kỳ đến hoàng cung, nhưng quản gia nói Hoa Cẩm Vinh đang họp, Mục Uyển đành đến phòng khách ngồi đợi.

"Phu nhân, tôi ra ngoài loanh quanh một chút." An Kỳ nói.

"Cố gắng đừng gây chuyện đấy." Mục Uyển nhắc nhở.

"Tôi biết rồi." An Kỳ gật đầu rồi đi ra ngoài, nhưng chỉ chốc lát sau, An Kỳ đã trở về, sự lo lắng hiện rõ trên mặt, sắc mặt rất kỳ lạ, cô ấy gọi: "Phu nhân, có một việc phải nói cho phu nhân biết."

Truyện convert hay : Ở Rể Vương Tế