Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1180: Biết Tôi Đang Dụ Dỗ Mà Em Vẫn Muốn Đi?




CHƯƠNG 1180: BIẾT TÔI ĐANG DỤ DỖ MÀ EM VẪN MUỐN ĐI?

Cô giả vờ nghe không hiểu, chuyển qua đề tài khác: “Con người anh đúng là thích khoe khoang. Một khi khoe khoang sẽ chết toi.”

“Tôi cần khoe sao? Những gì tôi nói đều là sự thật, hơn nữa tôi cũng không có điểm yếu nào, chết thế nào được?” Hạng Thịnh Duật ngông cuồng nói.

Cô không muốn nói chuyện với anh.

Cô vẫn thích tính cách trầm ổn kiềm chế giống như Hình Thiên.

Nghĩ tới Hình Thiên, tim cô lại trầm xuống, nhắm mắt lại.

Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô: “Em muốn phụ trách xưởng gia công trang sức bạc không? Hình như tên xưởng không đủ mạnh mẽ, tên là Phượng Vũ Cửu Thiên được không?”

Mục Uyển thở dài nhìn anh: “Phượng Vũ Cửu Thiên, sao anh không gọi là Phượng bay chín tầng mây luôn đi, lấy tên này đặt cho tên công ty đọc lên ngượng mồm thế?”

“Vậy em cảm thấy nên đặt tên gì? Hôm nay tâm trạng tôi tốt, em nói tên gì thì đặt tên đó!” Hạng Thịnh Duật cười nói.

Mục Uyển nhìn trời: “Người cổ đại dùng bạc làm dụng cụ thử độc, rất nhiều hoàng thân quốc thích vì phòng ngừa kẻ địch hạ độc đã dứt khoát dùng chén bạc, nghiên cứu cho thấy, bạc có thể khử trùng tiêu viêm, còn khử độc chì, giữ tươi, có thể hút nhiệt trên thân người, giờ con người ăn ngon lại thường xuyên ngồi trong phòng điều hòa, có nhiều người có sức khỏe yếu, cơ địa nóng, đeo bạc thường xuyên sẽ rất tốt.”

“Em từng nghiên cứu về bạc rồi sao?” Hạng Thịnh Duật nhìn cô vẻ tán thưởng.

“Cũng không tính là nghiên cứu, lúc đó mua một lượng lớn bạc, suy cho cùng tôi cũng phải xem bạc có tác dụng gì nên lướt qua một lần.”

“Em làm việc thật tỉ mỉ, thế đã nghĩ ra cái tên nào chưa?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Xưa nay, bạc luôn là món đồ tốt, tên là Kế thừa kinh điển, anh cảm thấy sao?” Mục Uyển hỏi.

“Kế thừa kinh điển, tên này hơi văn hoa quá, có thể mạnh mẽ hơn không?”

Mục Uyển: “…”

“Điều này đơn giản, Kế thừa kinh điển là tên công ty, bên dưới là hàng loạt Phượng Vũ Cửu Thiên, Rồng bay vạn dặm, Hổ báo uy phong, anh muốn series mạnh mẽ hơn cũng được.” Mục Uyển bất đắc dĩ nói.

“Chủ ý này hay, cứ làm như thế, tôi bảo bọn họ quyết định tên này.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì đi gọi điện thoại.

Đúng là rất quyết đoán!

Mục Uyển nhắm mắt lại, đung đưa võng, không biết do cô ăn no hay lúc trước cơ thể cô vẫn chưa dưỡng ổn, cộng thêm hôm nay thời tiết rất đẹp, cô hơi buồn ngủ rồi.

Một lát sau, cô đã ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, lúc cô mở mắt ra, trên người đã đắp một tấm chăn, chiếc áo sau đầu cũng đổi thành chiếc gối, bên cạnh có hai người phụ nữ, Hạng Thịnh Duật không có ở đây.

“Mấy giờ rồi?” Mục Uyển hỏi, bước xuống võng ngáp.

“Thưa cô, đã 5 giờ 15 rồi.” Người phụ nữ cung kính nói.

“Ừm, tôi đi dạo một lát.” Mục Uyển nói xong thì đi đến bên hồ.

Hai người đó cũng đi theo sau.

Mục Uyển nhìn bọn họ: “Hai cô không cần đi theo đâu, tôi chỉ đi dạo một lát rồi về.”

“Ông chủ đã dặn, chúng tôi không dám không nghe theo.” Người phụ nữ nói.

Mục Uyển gọi cho Hạng Thịnh Duật.

“Em dậy rồi sao? Đói chưa, tôi bảo bọn họ chuẩn bị cơm tối cho em.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, anh xem em là heo sao?” Mục Uyển nói.

“Buổi tối ở đây có thú hoang xuất hiện, để các cô ấy đi theo bảo vệ an toàn cho em, hay em làm chuyện gì bí mật sợ người của tôi phát hiện?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Em làm chuyện gì mờ ám chứ, cho dù những người này không đi theo em, với năng lực của anh cũng dễ dàng biết mọi chuyện, tôi chỉ không thích cảm giác mình bị theo dõi, rất gò bó.” Mục Uyển bày tỏ.

“Vậy thì em đừng chạy lung tung, trong rừng thật sự có thú hoang. Cùng lắm một tiếng nữa em phải quay về đấy.”

“Anh nói với họ đi, không có mệnh lệnh của anh, bọn họ không dám rời đi.” Mục Uyển bật loa ngoài.

“Hai người theo dõi cô ấy từ xa là được, phải bảo đảm an toàn cho cô ấy.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.

“Vâng.” Hai người phụ nữ đồng thanh.

Mục Uyển cúp máy.

Cô không đi xa, nay trời tối hơi sớm.

Cô chỉ muốn ở một mình.

Cô đi tới trước ghế gỗ bên hồ, hai bên đều có đèn đường.

Cô ngồi xuống.

Chỉ nhìn phong cảnh bên hồ, rất giống phủ Tổng thống mà cô đã ở 5 năm.

Mắt cô ảm đạm, cứ ngồi ở đó như thế, đến khi điện thoại reo lên.

Là Hạng Thịnh Duật gọi tới.

“Đã tới một tiếng, em ngồi bên hồ cũng đủ rồi, có thể về được rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển quét nhìn xung quanh, thấy một chiếc camera ở chỗ không bắt mắt trên đèn đường.

Cô hiểu rồi.

Toàn bộ đèn đường đều bật sáng lên.

Cô đi về phía ngôi nhà.

Hai người phụ nữ cũng đi theo.

Trước khi Mục Uyển tới chỗ ăn cơm phải đi qua một bức tường nước.

Ánh sáng ẩn phía trên được bật lên, màu sắc rực rỡ, hơi nước nhiễm các màu sắc khác nhau, trông rất đẹp.

Cô không nhịn được dừng bước chân.

Hạng Thịnh Duật cười, đi ra ngoài, một tay đút túi quần, đứng cạnh cô.

Bóng tối càng làm anh thêm mê hoặc.

“Phụ nữ các em đều thích như thế sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

Trong lòng Mục Uyển lộp bộp, những thứ mơ mộng thế này chỉ thích hợp với các cô gái trẻ, không thích hợp với cô.

Nhưng vì trước đây cô chưa từng gặp, giờ hiếm khi nhìn thấy nên không nhịn được dừng bước ngắm nhìn.

Cô thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Hạng Thịnh Duật: “Anh đã dùng cách này dụ dỗ bao nhiêu cô gái rồi?”

“Dụ dỗ sao? Tôi cần phải làm vậy à?” Hạng Thịnh Duật tự kiêu nói.

Quả thật anh không cần.

Anh chỉ cần ngoắc tay đã có rất nhiều phụ nữ chen nhau tới, cho dù những người này không lấy được đồng nào trên người Hạng Thịnh Duật, nhưng chỉ cần họ nói mình ở cùng anh một đêm ra ngoài, còn không phải họ muốn gì được nấy sao.”

Chỉ là ngay cả ngoắc tay anh cũng lười biếng, anh xem thường những loại phụ nữ mình ngoắc tay là tới.

Anh chỉ có suy nghĩ này với cô.

“Ha.” Mục Uyển khẽ cười, giống như phủ định ý của anh, đi vào bên trong.

Hạng Thịnh Duật nắm tay cô, nhíu mày không vui nói: “Tiếng ha của em là có ý gì?”

“Không phải giờ anh đang dụ dỗ tôi sao?” Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật sửng sốt, trên mặt có vẻ khác thường, dứt khoát không phủ nhận: “Em biết tôi dụ dỗ em mà còn muốn đi? Tôi bỏ rất nhiều tâm tư để làm chiếc đèn này, chúng ta ngồi đây ngắm một lát. Ngắm đủ rồi thì đi!”

Mục Uyển rất bất đắc dĩ, ngồi xuống ghế nhìn màn sương lượn lờ.

Hạng Thịnh Duật cũng ngồi cạnh cô.

Cô nhớ tới dáng vẻ lúc nãy của anh, cảm thấy rất buồn cười, trong mắt lóe lên tia gian xảo, cố ý nói: “Mới nhìn đúng là rất đẹp, nhưng nhìn nhiều rồi cũng chỉ như thế, không có gì thú vị cả.”

Hạng Thịnh Duật bực bội: “Em đừng ở trong phúc mà không biết hưởng, có nhiều người muốn nhìn mà không được kìa.”

Cô thích dáng vẻ tức giận này của anh, làm cô cảm thấy sảng khoái trong lòng: “Em đói rồi.”

Hạng Thịnh Duật nhíu mày đứng dậy, bỏ lại một câu: “Ăn cơm thôi.”

Truyện convert hay : Kim Bài Ngọt Thê, Tổng Tài Sủng Hôn 1314