Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 116. Em Tin Anh Không Tin?




CHƯƠNG 116. EM TIN ANH KHÔNG TIN?

Bạch Nguyệt có lý trí hơn nữa thì chuyện này cũng quá đột ngột.

Cô cũng giật mình hoảng sợ, nắm chặt lấy tay Cố Lăng Kiệt, “Tại sao tự dưng lại có một người chết ở trong này vậy?”

Con ngươi trong mắt Cố Lăng Kiệt co lại, anh nói với vẻ gấp rút: “Có người muốn hãm hại em.”

Ngoài cửa vang lên những tiếng rầm rầm, có người đã phá cửa xông vào.

“Cố Lăng Kiệt, anh mau đi đi, bằng không bọn họ sẽ nghi ngờ người kia phát hiện ra chúng ta ngoại tình nên mới bị chúng ta giết chết, muốn gán tội cho ai đó thì thiếu gì cách.”

“Nguyệt, em có tin anh không?” Cố Lăng Kiệt hỏi với chất giọng lạnh thấu xương.

“Tin.” Bạch Nguyệt đáp không hề do dự.

*

Bảo vệ của khách sạn ùa vào trong, xông thẳng đến vườn hoa trên không.

“Báo cáo trưởng phòng, phát hiện một xác người chết trong vườn hoa trên không, không thấy hung thủ ở hiện trường.” Đội trưởng đội bảo vệ báo cáo thông qua bộ đàm.

Hắn ta cau mày liếc nhìn toàn bộ gian phòng, sau đó hạ lệnh cho cấp dưới: “Lục soát căn phòng này cho tôi.”

“Các người làm cái gì vậy.” Cố Lăng Kiệt đi vào trong, nghiêm nghị nói.

“Chúng tôi phát hiện ra một vụ án mạng trong căn phòng này, những người không phận sự miễn vào.” Đội trưởng đội bảo vệ gắt gỏng nói.

Cố Lăng Kiệt nheo mắt, đưa tay bóp cổ gã đội trưởng đội bảo vệ ấn lên tường, ánh mắt sắc lạnh chĩa thẳng vào hắn. Gã đội trưởng đội bảo vệ không còn chỗ mà giãy dụa nữa.

“Mày là cái thá gì mà dám gào thét với tao, nếu như xuất hiện án mạng thì đây cũng không phải là việc một bảo vệ như mày có thể xử lý được.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.

Gương mặt của tên đội trưởng đội bảo vệ tái nhợt.

Cố Lăng Kiệt quăng gã ta sang một bên, gọi một cuộc điện thoại, lạnh lùng ra lệnh, “Gọi điện cho cục cảnh sát của thành phố Kim Dương, có án mạng xảy ra trong phòng 1829 của khách sạn Kim Dương, bảo họ trong vòng ba mươi phút nữa phải có mặt.”

Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy Cố Lăng Kiệt nói vậy thì vẻ mặt lại càng khó coi hơn.

“Báo cáo đội trưởng, không phát hiện ra vị khách thuê căn phòng này.” Các bảo vệ khác báo cáo lại qua bộ đàm.

Gã đội trưởng cau mày: “Đi ra ngoài trước đã.”

Cố Lăng Kiệt đứng ngay trước cửa, “Tốt nhất là đợi cảnh sát đến đi, cùng nhau thuật lại rõ ràng thì tốt hơn.”

Mười phút sau, Bạch Nguyệt bước ra khỏi thang máy với mái tóc ướt sũng, lúc bước đến trước cửa phòng thì kinh ngạc kêu lên: “Sao các người lại ở trong phòng của tôi.”

Bảo vệ thấy Bạch Nguyệt xuất hiện thì há mồm trợn mắt đầy kinh ngạc, quay ra nhìn vườn hoa trên không sau đó lại nhìn Bạch Nguyệt, đôi mắt hắn lóe sáng, sau đó cúi gằm đầu xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Trưởng phòng bảo vệ cũng đi lên xem.

“Trưởng phòng, trong phòng 1829 xảy ra án mạng, có một người chết, nhưng không tìm thấy hung thủ, rất kỳ lạ.” Đội trưởng đội bảo vệ báo cáo.

Trưởng phòng bảo vệ liếc nhìn Bạch Nguyệt, sau đó ra lệnh: “Đi kiểm tra camera giám sát.”

Cố Lăng Kiệt nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trưởng phòng bảo vệ: “Xảy ra những chuyện kiểu này đương nhiên phải báo cảnh sát để họ xử lý.”

Trưởng phòng bảo vệ lập tức gật đầu: “Vâng, vâng.”

Nửa tiếng sau.

Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Kim Dương, tổ phá án, giám đốc khách sạn, trưởng phòng bảo vệ và đội trưởng đội bảo vệ, Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt, và những người khác đều có mặt trong phòng giám sát.

Bọn họ đang xem lại camera giám sát.

Thời gian Bạch Nguyệt vào phòng là 20h12p

Thời gian Cố Lăng Kiệt vào phòng Bạch Nguyệt là 20h20p, thời gian rời khỏi phòng Bạch Nguyệt là 20h30p.

Khoảng thời gian từ 21h10 đến 21h40, camera giám sát trống. 21h41p, bảo vệ xông vào phòng của Bạch Nguyệt, phát hiện ra án mạng. 21h 51p, Bạch Nguyệt trở về.

“Cô Bạch Nguyệt, xin hỏi trong khoảng thời gian từ 21h10 đến 21h40, cô đang làm gì?” Cảnh sát hỏi Bạch Nguyệt.

“Sau khi anh Cố đi rồi, tôi lên mạng. Bởi vì tôi là kiểm sát viên được điều đến thành phố Kim Dương, thế nên tôi muốn tìm hiểu về văn hóa của thành phố Kim Dương. Các anh có thể điều tra lịch sử duyệt web của tôi. Khoảng 21h30, tôi hơi mệt, thấy khách sạn giới thiệu có hồ bơi nên tôi liền đi bơi.” Bạch Nguyệt bình thản nói.

“Chắc phía hồ bơi có camera riêng chứ?” Cảnh sát hỏi trưởng phòng bảo vệ.

“Có camera riêng ạ.” Trưởng phòng bảo vệ nói, sau đó điều chỉnh đến camera của hồ bơi.

Bạch Nguyệt xuất hiện ở hồ bơi vào lúc 21h42, cô chỉ bơi hai vòng rồi đi.

“Tại sao cô chỉ bơi có hai vòng?” Cảnh sát hỏi.

“Nước ở hồ bơi không sạch.” Bạch Nguyệt nói. “Các anh nhất định phải tìm được hung thủ, sao tự dưng lại có người chết trong phòng tôi vậy? Thật kỳ quái.”

“Chúng tôi sẽ bám sát tình hình chi tiết.” Cảnh sát có vẻ khó xử nói.

Vẻ mặt của trưởng phòng bảo vệ rất tệ: “Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”

“Camera giám sát thiếu mất 30p mà các anh không phát hiện ra à?” Cảnh sát nghi ngờ hỏi trưởng phòng bảo vệ.

“Hôm nay có nhân viên sinh nhật cho nên mới thuê một phòng, chính là phòng 1729 ở ngay phía dưới, căn phòng này được thuê bằng thẻ căn cước của tôi, nhân viên trực ban bị tôi gọi đến ăn bánh sinh nhật rồi mới chuẩn bị quay về phòng trực ban.” Trưởng phòng bảo vệ giải thích nói.

“Đúng vậy, lúc chúng tôi đang ở trong phòng 1729 thì nghe thấy tiếng phụ nữ hét thất thanh trong phòng 1829, thế nên chúng tôi mới dẫn người xông qua đó.” Đội trưởng đội bảo vệ nói.

“Anh nghe thấy tiếng hét vào lúc mấy giờ?” Bằng sự nhạy bén nghề nghiệp của mình, cảnh sát hỏi.

“Tôi có nhìn đồng hồ, chắc chắc là lúc 21h30, hơn nữa, còn chắc chắn là tiếng hét của phụ nữ, mấy người chúng tôi đều nghe thấy cả.” Đội trưởng đội vệ nói, nhìn Bạch Nguyệt với ánh mắt quái dị.

Bạch Nguyệt liếc về phía đội trưởng đội bảo vệ, “Ý của các anh là tôi giết người đàn ông đó.”

“Cảnh sát, tôi xin được đặt giả thiết như thế này: Người đàn ông đến phòng của cô Bạch vào lúc 21h10, cô Bạch mất 20p để giết anh ta, sau đó hét lên vào lúc 21h30, chúng tôi xông vào phòng cô Bạch vào lúc 20h41p, cô Bạch đến bể bơi vào lúc 20h 30p để chế tạo chứng cớ giả là đang không có mặt ở hiện trường.”

Bạch Nguyệt cười lên, “Cho xin đi, người đàn ông đó lực lưỡng như thế, tôi sao có thể là đối thủ của anh ta, ngoài ra, ngay đến anh ta là ai tôi cũng không biết, anh ta đến tìm tôi làm gì, tôi giết anh ta để làm gì?”

“Nếu như cô cho anh ta uống thuốc mê hay thứ gì đó tương tự thì sao? Sau đó giết chết anh ta, điều này hoàn toàn là có thể.” Đội trưởng đội bảo vệ nói cứ như thể đã biết trước.

Cố Lăng Kiệt nhíu mày, trong mắt anh thoáng lóe lên sự sắc bén.

Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, đồng nghiệp ở phòng giám định bước vào, báo cáo với cục trưởng: “Chúng tôi tìm thấy một bình xxx ở trong phòng, chúng tôi muốn mang thi thể về để tiến hành giải phẫu, phán đoán sơ bộ là nạn nhân chết do bị một con dao găm đâm phải, hơn nữa còn bị đầu độc.”

“Đấy thấy chưa, tôi đã nói rồi mà.” Gã đội trưởng đội bảo vệ hưng phấn đứng bật dậy.

“Ý của anh là cô ấy giết người rồi còn cố ý thét lên để thu hút sự chú ý của các anh sao?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.

“Cô ta cố ý chế tạo chứng cứ mình không có mặt ở hiện trường.” Đội trưởng đội bảo vệ nói với giọng khẳng định.

“Nếu như ngay cả chứng cứ không có mặt ở hiệt trường đều có thể giả tạo, vậy sao phải cố ý để lại chất độc ở hiện trường? Ngoài ra tôi nghe thấy tiếng hét ở phòng bên cạnh vào lúc 21h39p, hoàn toàn không khớp với lời khai của anh. Hơn nữa, sau khi tôi nghe thấy tiếng hét không lâu, tầm một hai phút sau đã nghe thấy tiếng phá cửa ở cách vách. Tại sao anh phải nói dối, chẳng lẽ anh chính là hung thủ?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

Mặt mũi gã đội trưởng đội bảo vệ trắng bệch, gã ngụy biện: “Có khả năng là đồng hồ của tôi hỏng rồi.”

Cố Lăng Kiệt túm lấy cổ tay của gã bảo vệ, kiểm tra thời gian rồi lạnh lùng nói, “Thật ngại quá, đồng hồ của anh không hỏng đâu.”

Truyện convert hay : Tới Cửa Người Ở Rể