Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1122: Nếu Lúc Đó Tốt Với Em Một Chút




CHƯƠNG 1122: NẾU LÚC ĐÓ TỐT VỚI EM MỘT CHÚT

Hạng Thịnh Duật lại quay sang: “Bây giờ anh đang tốt với em đây còn gì."

Thủ hạ của Hạng Thịnh Duật mang đồ tới thì phát hiện có gì đó hơi sai sai, vừa rồi còn gió êm sóng lặng, tại sao bây giờ lại nóng bỏng mắt vậy chứ.

Bây giờ anh ta nên mang đồ đến hay mang đồ về đây?

Đương nhiên, Hạng Thịnh Duật cũng chỉ hôn nhẹ một cái mà thôi, hôn thôi cũng đủ thỏa mãn rồi, cũng đủ làm cho tâm trạng của anh rất tốt, anh dang tay làm cái gối cho Mục Uyển gối đầu, nhìn trời xanh, hỏi: "Truyện tranh của em sắp xong chưa? Anh muốn xem."

Mục Uyển thổi phù một tiếng, cười nói: “Em có thể vẽ bằng thực lực của mình, anh không cần phải ngấm ngầm giúp em đâu, hơn nữa, em cũng lâu rồi không vẽ nên lúc mới bắt đầu nhất định sẽ chậm, mà vẽ mấy thứ này cũng cần có cảm xúc, chứ không chỉ tài nghệ như trước là đủ."

"Được rồi, em vẽ gì anh cũng xem. Anh sẽ mặc em muốn làm gì làm, trừ khi em yêu cầu anh giúp em, vậy đã được chưa?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển quay lại nằm sấp xuống ghế, rồi nhìn anh: “Lúc em đang vẽ không được quấy rầy em."

"Không dùng trợ lý sao? Anh có thể làm trơ lý cho em, giúp em lấy màu vẽ hoặc bút viết gì đó chẳng hạn." Hạng Thịnh Duật nài nỉ.

"Hiện tại em vẫn đang trong giai đoạn mày mò, hơn nữa đã lâu không vẽ nên thật sự không thể nói vẽ là vẽ được ngay, vì vậy tạm thời vẫn chưa cần trợ lý, hơn nữa, anh mà thấy tranh của em thì em sẽ ngại lắm."

"Tại sai lại ngại, có một mẩu thôi hả?" Hạng Thịnh Duật cười: “Tranh mà em vẽ lúc trước anh vẫn còn giữ, rất màu mè.”

Mục Uyển liếc mắt: “Làm gì có chuyện màu mè chứ, người ta thì thích màu mè còn em thì cần tình tiết thỏa đáng hơn."

Hạng Thịnh Duật mỉm cười.

Khi đó anh từng thấy truyện tranh của cô, lần đầu cũng không đến nỗi nào.

Anh nhớ chúng chịu ảnh hưởng từ sự lạnh lùng và kiêu ngạo của cô nên cũng cứng nhắc và cũng rất lãnh đạm nhưng khi xem truyện tranh cô vẽ, đêm đó anh đã nằm mơ.

Mơ thấy truyện tranh của cô, mơ thấy anh và cô, cô ở cạnh anh còn cụ thể thế nào, thì rất mơ hồ, anh chỉ nhớ trong mơ anh rất vui vẻ và sung sướng nhưng sau đó… anh đã tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.

Đó là lần đầu tiên anh nằm mơ như vậy, sau khi tỉnh lại, anh rất muốn nhớ lại những gì đã xảy ra trong mơ nhưng kết quả là chỉ nhớ được khuôn mặt tròn trịa của cô mà thôi.

Ngày hôm sau anh đã lén đi gặp cô.

Cô và anh chàng hàng xóm chơi rất thân với nhau, anh liền nhớ đến nam thứ trong truyện tranh của cô.

Lúc đó anh thầm nghĩ chỉ là nam phụ, không cần để ý làm gì.

Anh thấy cô đi chợ, nấu cơm liền nghĩ, cuộc sống sau khi kết hôn sẽ là anh đi làm còn cô đi chợ nấu cơm, những lúc rảnh rỗi sẽ ngồi trong phòng làm việc vẽ truyện tranh, còn anh thì quấn quít bên cô làm những chuyện mà anh đã nằm mơ thấy tối hôm trước.

Anh còn muốn cô mang thai, trong bụng cô là con của anh.

Về sau, anh nhìn thấy Lục Bác Lâm, rồi lại so sánh với truyện tranh và phát hiện một sự thật.

Trong truyện của cô anh không phải là nam chính, ngay cả nam phụ cũng chẳng bằng, nhiều nhất chỉ là một người qua đường mà thôi, đã vậy còn liều mạng muốn làm nhân vật chủ chốt nữa chứ.

Tức chết anh rồi!

Bây giờ nhớ lại càng tức.

"Truyện tranh lần này, anh muốn làm nam chính." Hạng Thịnh Duật bá đạo yêu cầu.

"Truyện tranh không hề giống với hiện thực, cũng không được quay thành phim, anh muốn làm nam chính còn em muốn vẽ một câu chuyện xuyên không." Mục Uyển nói.

"Sau khi xuyên không anh cũng làm nam chính." Hạng Thịnh Duật yêu cầu.

Mục Uyển lại liếc anh: “Anh muốn làm nam chính thì tự đi mà vẽ."

"Anh làm gì có thời gian tự vẽ tranh cho mình chứ, hơn nữa anh cũng đâu biết vẽ."

"Anh tìm người giúp anh vẽ đi.”

Hạng Thịnh Duật liền cười nịnh nọt: “Không phải là tìm thấy em rồi sao?”

"Em không có hứng, em muốn tự vẽ, anh đừng quấy rầy em, cũng đừng gieo vào đầu em những suy nghĩ nhảm nhí nữa, truyện tranh của em có nam chính, anh muốn làm nam chính cũng được, tùy anh nhưng không được can thiệp, vào công việc của em." Mục Uyển yêu cầu.

Hạng Thịnh Duật thở dài, nhìn bầu trời."Hôm nay đẹp trời, có muốn đi bắt cá không?"

"Bắt cá?"

"Anh sẽ gọi một chiếc thuyền đánh cá, bất quá đêm nay mình qua đêm trên thuyền luôn, bọn họ có kinh nghiệm, biết khoảng thời gian này đi đâu sẽ có cá, cũng có thể sẽ ra khơi, em muốn đi không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển ngượng ngùng nhoẻn miệng cười: “Có thể đánh bài trên thuyền không?"

Hạng Thịnh Duật chọc lên mũi Mục Uyển: “Con bạc nhỏ này, đương nhiên là có thể rồi, đi du lịch thì phải vui, phải chơi rồi?"

"Chuyện cá cược lần này anh định khi nào thì giải quyết?" Mục Uyển trở lại chuyện chính.

"Hiện tại ngoài kia đang trong giai đoạn mưa máu gió tanh, chúng ta không cần phải quản, cứ chơi cho thỏa thích đi, còn khi nào ra tay thì phải chờ thời cơ đến, trong lúc chờ đợi mà cứ lo lắng thì chi bằng chơi cho đã." Hạng Thịnh Duật nói.

Không hiểu sao cô luôn tin vào năng lực của anh.

Hạng Thịnh Duật không phải loại người mê muội mất cả ý chí, lần này muốn đi MXG, thoạt trông thì cứ nghĩ là anh đi chơi nhưng đây là lúc anh minh oan cho nhà họ Hạng, giúp cô ký được hợp đồng dầu mỏ, và hợp đồng bạc, hàng loạt sự kiện diễn ra sau đó hình như đều do một tay anh bày ra.

"Nhớ hồi còn đi học, không biết ai đã nói, đắc tội ai cũng được nhưng đừng đắc tội Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển cảm thán.

"Em cũng biết câu nói đó sao, vậy mà không biết ai là người ngày nào không đắc tội với anh thì ngày đó thấy ngứa ngáy trong người nhỉ, em có thể sống đến giờ phút này phải cảm ơn anh vì lúc đó đã nương tay đấy.” Hạng Thịnh Duật gõ yêu vào trán Mục Uyển rồi nói.

"Chứ không phải vì em thông minh nên anh đối phó không lại sao? Em nhớ không ít lần anh đã nhằm vào em”. Mục Uyển ám chỉ.

Hạng Thịnh Duật mím môi cau mày.

Anh cũng biết, thuở thiếu thời không ít lần anh đã đối phó với Mục Uyển, ai bảo cô lần nào cũng chọc anh tức đến mức dậm chân dậm cẳng chứ.

"Anh có thể nói anh ân hận vì lúc trước đã làm sai không? Nếu như khi đó đối tốt với em một chút thì làm gì có chuyện Lục Bác Lâm, Hình Thiên chứ." Hạng Thịnh Duật nhéo mũi nói.

Mục Uyển mỉm cười, khiến Hạng Thịnh Duật thỏa hiệp chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Anh tựa như một con gà trống hiếu chiến, dù thua, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực không chịu lép vế về mặt khí thế.

Có phải chúng ta nên ngồi dậy rồi không?" Mục Uyển hỏi.

"Ừ, quay về tắm rửa trước đã. Em gội đầu còn tiện hơn cả anh ấy." Hạng Thịnh Duật vuốt đầu cô, cảm giác như bàn chải cọ lên cũng không đến nỗi nào.

Mục Uyển lại bị anh chọc cười: “Anh nói xem, gội một cái đầu trọc thì dùng xà phòng gội đầu hay sữa rửa mặt?"

"Chuyện này phải hỏi em mới đúng, em là người cạo đầu chứ có phải anh đâu." Hạng Thịnh Duật đứng dậy, giơ tay ra với Mục Uyển.

Mục Uyển cầm tay anh đứng lên.

Anh vỗ lên người Mục Uyển rồi cất giọng trách móc: “Sao cứ y như con nít vậy, trên người toàn là cát.”

Nói như thể trên người anh không có cát vậy.

Mục Uyển đập một phát lên vai anh.

Hạng Thịnh Duật không hề tức giận, ngược lại còn xem việc cô đánh anh như một thú vui, tươi cười nói: “Cục cưng nổi giận rồi sao?”

Mục Uyển lại đập một cái nữa.

Hạng Thịnh Duật không những không tránh mà còn tỏ vẻ cô đánh không đau tí nào.

Mục Uyển bất đắc dĩ, thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn Hạng Thịnh Duật, không nói lời nào.

Hạng Thịnh Duật thấy cô nghiêm túc liên lo lắng, anh cau mày hỏi: “Sao vậy?"

Truyện convert hay : Tuyệt Phẩm Con Rể