Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1051: Một Chút Ấm Áp, Có Thể Để Anh Trả Giá Toàn Bộ




CHƯƠNG 1051: MỘT CHÚT ẤM ÁP, CÓ THỂ ĐỂ ANH TRẢ GIÁ TOÀN BỘ

Hết lần này tới lần khác, cô lại không nhìn ra được gì từ trên mặt anh ta.

Hạng Thịnh Duật quá mức kín đáo, sâu hiểm khó dò.

Anh ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô một cái.

Không biết vì sao, cô cảm thấy ánh mắt kia tràn đầy đồng cảm và thương tiếc.

Cô nhìn nhầm rồi sao? Hay anh ta lại có âm mưu gì.

Hạng Thịnh Duật khen ngợi: "Cũng không tệ lắm, lúc trước tôi đến nhà em làm khách, hình như em cũng cho tôi ăn cái này, tôi hỏi em làm thế nào, em nói là cải xanh."

Mục Uyển kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện anh ta, bình ổn lại tâm trạng, trả lời: “Cái cho anh ăn lúc trước, thật sự là cải xanh.”

Hạng Thịnh Duật ngẩng đầu, nhìn cô, khó hiểu nói:"Cải xanh tôi kêu người ta làm, cũng không có vị này."

"Bên trong không phải để thịt lợn, mà là tóp mỡ lợn, trong nhà anh nấu cho anh, chắc chắn sẽ không để tóp mỡ lợn." Mục Uyển nói, cũng đói bụng rồi, gắp một viên thịt viên tề thái lên.

"Tóp mỡ lợn gì?" Hạng Thịnh Duật nhíu mày, nghe qua, không giống từ hay gì.

"Anh cũng biết đấy, lúc đó bố của tôi nghèo khổ chán nản, trong nhà ta ngay cả dầu cũng không mua nổi, đừng nói là thịt lợn, đi chợ mua mỡ lợn giá rẻ về, có thể sao ra dầu và tóp mỡ lợn, mỡ lợn có thể xào mì, xào rau, trộn vào cơm ăn, tóp mỡ lợn lúc xào rau thì cho vào, cũng có thể làm viên, bánh chẻo, nấu canh.” Mục Uyển giải thích.

"Tôi bảo em trở về với tôi, là chính em không chịu." Hạng Thịnh Duật quở trách nói.

"Bố của tôi ngoài tôi ra thì không có gì cả, đương nhiên tôi không thể đi được." Mục Uyển thương cảm nói, hít sâu một hơi, làm dịu lại cảm xúc của mình: "Anh tìm người đi săn bắt, vì sao không nói cho tôi biết?"

"Nếu tôi nói với em, không phải sẽ giảm đi hứng thú săn bắn của em sao?" Hạng Thịnh Duật nói, uống một ngụm canh gà: "Hương vị không tệ."

"Anh còn bệnh, tốt nhân nên ăn ít mấy thứ chứa nhiều dầu mỡ, không tốt cho miệng vết thương." Mục Uyển nói một câu.

Cô gắp một miếng thịt kho tàu, thịt của lợn rừng đàn hồi hơn thịt lợn nhà, ăn vào cũng gần giống nhau.

Ánh mắt Hạng Thịnh Duật nhìn về phía Mục Uyển cũng dịu dàng hơn nhiều, khóe miệng cũng hơi cong lên: "Vậy mà em còn nấu nhiều món dầu mỡ như vậy, tôi rất thích ăn thịt kho tàu đấy."

"Anh treo nhiều thịt ở cửa như vậy, tôi có thể không nấu sao? Thật ra thịt kho tàu để mì ăn cũng rất ngon, để một tí rau dại, hương vị kia, rất tươi ngon." Mục Uyển nói, miệng cũng cong lên.

Hạng Thịnh Duật chống cằm nhìn cô: "Em định rời nước bao nhiêu ngày?"

Mục Uyển sững lại, nếu có thể, cô muốn ở trong nước luôn, không trở về nữa.

Nhưng cô đại diện nhà nước đi đàm phán, sao có thể không trở về được, nhiều nhất một tuần, đã phải cố lắm rồi.

"Một tuần?" Mục Uyển dè dặt hỏi,

Hạng Thịnh Duật cười nhạo một tiếng, dịu dàng trong mắt tan đi, đổi thành sự lạnh lẽo đến đóng băng: "Tôi phát hiện, tốt nhất không cần ôm hy vọng với em, nếu không sẽ khiến người ta rất thất vọng."

Mục Uyển không nói gì, vờ như không nghe hiểu lời anh ta nói, cúi đầu, tiếp tục ăn cơm: "Nếu thịt thỏ này có thời gian ướp một chút, lúc nấu cơm sẽ càng ngon hơn, đúng rồi, Sở Giản nói tối nay anh đị nướng đồ, anh còn bị bệnh, quay nướng không tốt cho thân thể của anh."

"Một tuần sau, chắc chắn sẽ khỏi thôi." Hạng Thịnh Duật kỳ quái nói, cong môi lên, rất có ý châm chọc, rút khăn tay trên bàn, lau miệng, càng lạnh lẽo hơn nhìn cô: "Bác sĩ dặn dò tôi không được vận động kịch liệt, nhưng tôi vẫn bình thường mà, dù sao vẫn có nhu cầu, buổi tối em phải vận động nhiều hơn một chút rồi."

Mục Uyển: ". . ."

Cô quan sát anh ta, muốn phán đoán thật giả trong lời nói của anh ta.

Vẻ mặt anh ta không chút thay đổi nhìn cô: "Sao, không muốn à?"

"Hôm nay, tôi đi ra ngoài săn thú, đã đi đường rất lâu, còn phải nấu cơm, rất mệt:" Mục Uyển khéo léo từ chối.

Hạng Thịnh Duật nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay: "Bây giờ là tám giờ, tôi cho em hai giờ nghỉ ngơi, cũng đủ rồi.”

Mục Uyển nhíu mày.

Tuy đã cùng anh ta rất nhiều lần, nhưng cô, vẫn cực kỳ bài xích, không muốn.

Hạng Thịnh Duật vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của cô: "Cũng sắp một tuần không gặp, bây giờ em không thỏa mãn tôi, tôi sợ mình sẽ rời nước tìm em."

"Không phải anh, có người phụ nữ khác sao?" Mục Uyển nhíu mày nói.

Hạng Thịnh Duật cong môi lên, trong mắt mang theo chút ý lạnh: "Giao tôi cho người phụ nữ khác, em thật là đủ hào phóng đấy."

"Cho dù tôi keo kiệt, anh có thể không đụng vào phụ nữ khác sao?" Mục Uyển mỉa mai hỏi.

"Em có thể yêu cầu thử, nói không chừng thật sự không đụng đấy?" Hạng Thịnh Duật cười lớn.

Là thật hay giả, Mục Uyển không phân biệt được.

Trước kia từng xem một chương tình tình cảm, MC kia nói, không thể nghe mấy lời đàn ông nói, ít nhất có một nửa có thể không là thật, mà phải nghe những lời đàn ông không nói.

Đáng tiếc, cho dù Hạng Thịnh Duật nói, hay là không nói, cô đều không nghe ra thật hay giả.

Đương nhiên, cô cũng sẽ không đưa ra loại yêu cầu nhìn qua rất hoang đường vô lý này.

Cô cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

Hạng Thịnh Duật lại không có khẩu vị, đứng dậy, đi ra cửa.

Mục Uyển cũng không quan tâm anh ta, tiếp tục ăn cơm.

Điện thoại vang lên. . .

Cô thấy là Hắc Muội, nghe máy.

"Bà chủ, thật ngại quá, khi nãy em đang tắm trong bồn, không nghe thấy điện thoại của bà chủ, bây giờ em đã quay lại rồi, đã sắp xếp phòng, bà chủ ở đâu, bây giờ em đến tìm bà chủ." Hắc Muội nói.

"Không cần, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, có việc gì tôi gọi điện thoại tìm em sau, nhưng mà, sau này nhớ báo bình an cho tôi trước, tôi rất lo lắng cho em đó." Mục Uyển nói.

Hắc Muội nhận ra sai lầm của mình: "Xin lỗi bà chủ, em quay lại đúng lúc nhìn thấy bọn họ đang ăn cơm, em sợ chậm không có cơm ăn, buổi trưa em đã không ăn cơm rồi, cho nên nhanh nhanh đi ăn cơm, chắc chắn sau này em sẽ báo cho bà chủ trước."

"Vậy em ăn no rồi chứ?" Mục Uyển hỏi.

Hắc Muội nở nụ cười thật thà: "Ăn no rồi, ăn cùng một bàn với Sở Giản, hình như Sở Giản không vui lắm."

"Anh ta không ăn no, đương nhiên không vui."

"Đúng rồi, bà chủ, em nghe nói một chuyện, không biết chị có biết không?" Hắc Muội thu lại khuôn mặt tươi cười.

"Chuyện gì?"

"Sở Nguyên bị Hạng Thịnh Duật bắt lại, đánh một trận, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, nói là bị đánh gãy xương sườn.” Hắc Muội báo cáo.

Mục Uyển nhíu mày, lúc trước nghe Sở Giản nói, Sở Nguyên bị cô hại chết.

"Lúc trước khi Hạng Thịnh Duật bị bắt, Sở Nguyên muốn đi nhận tội thay, bị Hạng Thịnh Duật nhốt lại, cho nên, có lẽ là bị Hạng Thịnh Duật phạt." Mục Uyển giải thích.

"Trời ạ, lại có thể độc ác với thuộc hạ như thế, đánh thảm như vậy, huống chi Sở Nguyên còn vì cứu ngài ấy, Hạng Thịnh Duật cũng quá không hợp tình hợp lý rồi. Chắc chắn ngài Tổng thống sẽ không như vậy.” Hắc Muội oán giận nói.

"Các xử lý của anh ta là tàn nhẫn nhất."

"Vấn đề là, hai anh em Sở Nguyên Sở Giản này ngốc hay sao, Hạng Thịnh Duật đã đối xử với bọn họ thế rồi, bọn họ còn trung thành như thế." Hắc Muội rất là tò mò.

"Tôi nghe nói, Hạng Thịnh Duật cứu hai anh em bọn họ, cho nên, bọn họ trung thành với Hạng Thịnh Duật đến chết, cho dù Hạng Thịnh Duật muốn mạng của bọn họ, bọn họ cũng không oán giận một câu, hơn nữa, Hạng Thịnh Duật trừng phạt Sở Nguyên như vậy, nói đến cùng, cũng là vì một cái mạng của Sở Nguyên, Sở Nguyên chỉ có thể biết ơn hơn thôi."

"Thì ra là như vậy, em cũng phải tìm cơ hội cứu Sở Giản, em muốn anh ta trung thành đến chết với em.

Truyện convert hay : Hào Môn Vô Địch Con Rể