Dứt lời hắn thu hồi ánh mắt, con mắt rũ xuống nhẹ, quai hàm rõ ràng mịn màng, sống mũi thẳng, hoàn toàn nghiêm túc lạnh lùng.
Dường như hắn thật sự muốn đi xem rùa.
Ánh mắt Tần Đồ khẽ động, tầm mắt như có như không rơi vào sau gáy Sở Nghiêu —— nơi anh vừa đè xuống.
Ở đó có tuyến thể của Alpha.
Vài giây sau, anh có chút bất đắc dĩ cúi đầu cười nói: "Được, nghe lời cậu."
Dù sao nên tới thì sẽ tới, có trốn cũng không thoát.
Anh cũng không phải là người lâm trận sẽ bỏ chạy.
·
Một lát sau, Sở Nghiêu đứng trước cửa phòng bệnh bên cạnh, nghiêng người tránh ra một chút, để lộ ra máy nhận dạng vân tay trên nắm cửa, sau đó nhìn Tần Đồ phía sau một cái, ý bảo anh mở cửa.
Tần Đồ chậm rãi từ phía sau Sở Nghiêu vươn ra bàn tay thon dài, bọc trong quần áo thoải mái màu đen, nhưng cũng không có ý định trực tiếp ấn ngón tay lên máy nhận dạng, mà là cong khớp ngón tay lên, chống ở phía trên máy nhận dạng, nhẹ nhàng gõ.
Anh hơi cúi đầu, cụp mắt nhìn Sở Nghiêu cười nhạt: "Gấp gáp muốn xem rùa như vậy sao?"
"Ừ." Sở Nghiêu thản nhiên gật đầu, "Nếu không thì sao? Trong này còn có thứ gì khác?"
"Nói không chừng." Tần Đồ cũng nghiêm túc gật đầu, "Có thể phòng khám sơ sẩy, quét dọn không kỹ, còn giữ lại thứ gì đó của bệnh nhân."
Sở Nghiêu nghe vậy, liếc xéo anh một cái, sau đó lại nghiêng đầu, tựa hồ là cười nhẹ một tiếng.
Mắt Tần Đồ giật giật, anh sờ chóp mũi, sau đó nhanh chóng mở cửa, còn vô cùng lịch sự cúi người xuống, thản nhiên làm ra tư thế "mời" với Sở Nghiêu: "Thiếu tá, rùa đã chờ cậu lâu rồi."
"......"
Sở Nghiêu cũng lười diễn trò với Tần Đồ, hắn trực tiếp đi vòng qua Tần Đồ vào trong phòng.
Phòng bệnh này kết cấu rất đơn giản và trống trải. Đối diện với cửa là một cái giường lớn màu trắng sạch sẽ, bên giường là một cái bàn gỗ chắc chắn.
Cả gian phòng không lưu lại bất cứ dấu vết nào về cuộc sống của Tần Đồ.
Ngoại trừ một thứ trên bàn — đó là một chiếc hộp nhỏ màu bạc trông tinh tế và đắt tiền.
Sở Nghiêu đến gần bàn, tay đặt trên cái rương màu bạc, cảm xúc vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn từ đầu ngón tay truyền đến, hắn hơi nghiêng đầu, hỏi: "Đây là cái gì?"
Tần Đồ không chút hoang mang: "Chắc là con rùa?"
"Vậy sao?" Ngón tay Sở Nghiêu dời đến chỗ khóa rương, lễ phép hỏi: "Tôi có thể mở ra xem không?"
"Đương nhiên có thể." Tần Đồ vừa nói vừa cười đi lên phía trước, thân thiết chuyển ngón tay qua bên cạnh ngón tay Sở Nghiêu, cùng nhau ấn lên ổ khóa "Cậu muốn làm gì cũng được."
Sở Nghiêu trực tiếp xem nhẹ lời nói không đứng đắn của anh, dời ngón tay, thấp giọng nói: "Anh mở ra xem."
Tần Đồ liếc hắn một cái, đuôi lông mày nhướng lên, khớp ngón tay thao tác rất nhanh, chỉ nghe "cạch" một tiếng, khóa trong rương được mở ra.
Ánh mắt Sở Nghiêu chăm chú, đưa tay muốn mở rương ra, ai ngờ nửa đường đột nhiên có một đôi tay vươn ra bắt lấy cổ tay hắn, nhìn như lỏng leo nhưng ẩn chứa sức lực tương đối lớn, hai tay cứ như vậy cùng nhau dừng lại giữa không trung.
Sở Nghiêu nhíu mày, giương mắt nhìn về phía chủ nhân—— Tần Đồ mặt mày mang theo nụ cười, mái tóc vàng nhạt có một vài sợi nhỏ rơi xuống, rủ xuống khóe mắt anh. Khiến Sở Nghiêu khó có thể thấy rõ biểu cảm của anh.
"Anh có ý gì?" Sở Nghiêu hỏi.
Tần Đồ không buông tay ra, nghiêng đầu cười hỏi: "Nên hỏi cậu có ý gì mới đúng?"
"Không phải nói cho tôi xem sao."
"Ừ" Tần Đồ gật đầu, giọng nói chậm rãi, "Vậy sau khi xem xong, cậu định làm gì, thiếu tá?"
"Vậy phải xem bên trong là thứ gì."
"Ừm...... Như vậy à."
"Nếu là rùa... " Sở Nghiêu nói chậm mà trầm, cổ tay hắn giật giật, nhưng vẫn không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Tần Đồ, cổ tay trắng nõn từ kẽ tay Tần Đồ lộ ra một chút đỏ do bị ma sát.
Chậc.
Anh nhìn chằm chằm chỗ đỏ kia, nghiêng ánh mắt đi.
"Tôi sẽ xem nó."
"Nếu không phải", Sở Nghiêu tiếp tục nói, "Anh cũng không cần phải lo lắng, tôi sẽ không làm gì anh."
"À... " Tần Đồ nhướng mày, buông lỏng tay, lười biếng nhét tay vào túi quần, "Thật tiếc, tôi rất mong cậu sẽ làm gì tôi."
Sở Nghiêu: "......"
Cái rương bị mở ra, hiện ra trước mắt chính là một cái rương đầy thuốc màu xanh băng được nằm trong ống thủy tinh.
Sở Nghiêu rũ mắt nhìn mấy thứ thuốc này.
Có vài giây hai người đều không nói gì.
Sở Nghiêu nhìn cái rương, Tần Đồ ngước mắt nhìn hắn, trong phòng có chút yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, Sở Nghiêu bình thản đóng rương lại, nhếch môi, ngữ khí nghe không ra hương vị gì khác: "Rùa nhà anh rất khác biệt."
"......"
Tần Đồ hơi có hứng thú nhấc mí mắt lên: "Tôi cũng cảm thấy vậy, cho nên thiếu tá đối với con rùa rất khác biệt này có cảm tưởng gì không?"
Con ngươi màu nâu nhạt của Sở Nghiêu nhìn anh chằm chằm.
"Hoặc là nói," Tần Đồ tiếp tục bổ sung, "Có nghi vấn gì không?"
"Tôi hỏi anh sẽ nói sao?"
"Xem tình huống."
"?"
"Tâm trạng tốt sẽ nói."
Sở Nghiêu nheo mắt, đang định mở miệng. Tần Đồ khẽ thở dài cắt ngang lời hắn...
"Thật đáng tiếc, hiện tại tâm trạng tôi không tốt lắm."
Sở Nghiêu: "......"
"Nhưng mà ngày mai nói không chừng sẽ tốt, dù sao cũng là lần hẹn hò thứ hai trong đời, tâm tình tôi nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ rất tốt."
"Lần thứ hai?" Sở Nghiêu bắt được ba chữ trong lời nói của anh, mím môi hỏi.
"Thiếu tá, cậu không có hứng thú với rùa nữa sao?" Tần Đồ mỉm cười nói, "Xem ra bây giờ cậu có hứng thú với cuộc hẹn của tôi hơn."
Khuôn mặt Sở Nghiêu lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nhìn anh.
Vài giây sau.
"Không hẹn hò."
Sở Nghiêu lại nhấn mạnh một lần.
Tần Đồ không thể phủ nhận cười gật gật đầu, bộ dáng lười biếng, giữa lông mày đều mang theo nụ cười, đâu phải là bộ dáng "tâm trạng không tốt" như lời anh nói.
"Tôi đi trước." Sở Nghiêu bỏ lại một câu rồi đi về phía cửa phòng bệnh.
"Đi thong thả." Tần Đồ ở phía sau hắn đáp, "Ngày mai gặp, thiếu tá."
Sở Nghiêu không trả lời anh, thân ảnh biến mất trong tầm mắt Tần Đồ.
Đợi đến khi hơi thở Sở Nghiêu còn sót lại trong phòng hoàn toàn tản đi, một hai ý cười Tần Đồ mang theo trên mặt đều rút đi.
Anh không mang theo nụ cười thoạt nhìn xa cách lạnh lùng hơn rất nhiều, cả người tỏa ra khí thế người lạ chớ lại gần.
Anh lẳng lặng nhìn cái rương bị Sở Nghiêu đóng lại, vẻ mặt khó phân biệt, không biết đang suy nghĩ gì.
Sở Nghiêu ra khỏi phòng Tần Đồ, dọc theo đường đi lồng ngực đều bị một loại cảm xúc kỳ quái ràng buộc.
Làm cho hắn không khỏi có chút phiền não.
Thuốc gì vậy?
Có thể khẳng định là giống thuốc bên cạnh Tần Đồ khi trong tinh hạm lần trước.
Nó được mang về từ William Dalt.
Thoạt nhìn không giống thuốc bình thường, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua thứ gì màu xanh tinh khiết như thế, tinh khiết đến mức làm cho người ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy trong lòng rét run.
Tại sao Tần Đồ lại có thuốc này?
Hồi tưởng lại miêu tả của Hải Kim về Tần Đồ, chắc hẳn anh ta cũng không biết bên cạnh Tần Đồ có một loại thuốc như vậy tồn tại.
Chân tướng chỉ có bản thân Tần Đồ và William Dalt biết.
Ý thức được điểm này, cảm xúc buồn bực kỳ quái vừa rồi trong lồng ngực không giảm mà còn tăng. Sở Nghiêu nhíu mày, tâm tình càng thêm phiền não.
......
"Uầy, Sở Nghiêu, tình huống của cậu thật sự không tồi nha!" Hải Kim vừa gỡ thiết bị kiểm tra trên đầu Sở Nghiêu xuống, vừa vuốt cằm vừa tấm tắc khen ngợi.
"Là một bác sĩ, điều này thật sự khiến tôi có cảm giác thành tựu."
Sở Nghiêu mím môi: "Cảm ơn."
"Không có gì, không có gì, cứu chữa mỗi bệnh nhân là chức trách của tôi." Hải Kim cười càng thêm vui vẻ, "Tình huống của cậu tốt lên sẽ khiến rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm."
"Giống như cha mẹ cậu, còn có Diêu Văn Phỉ, đương nhiên bao gồm cả tôi, và còn rất nhiều người."
"À! Đúng rồi, còn có Tần Đồ."
Ai ngờ Sở Nghiêu nghe thấy cái tên Tần Đồ sắc mặt không khỏi lạnh đi vài phần.
Tay Hải Kim cứng đờ giữa không trung.
Đệch.
Phải kết thúc.
Chỉ số thông minh của Diêu Văn Phỉ chắc chắn ảnh hưởng đến anh.
Bây giờ anh nói chuyện còn nhanh hơn não, vừa nhìn vẻ mặt này của Sở Nghiêu, anh biết bây giờ anh không nên mở cái nồi này. (1)
(1) Không biết nhìn mặt người khác và chuyên nói về những điều người khác cấm kỵ.
"Ách...... Tần Đồ đâu? Hắn ở đâu?" Hải Kim hai mắt nhẫn tâm nhắm lại, đơn giản là liều chết, nếu không có khởi đầu tốt, vậy dứt khoát đem sự tình nói ra.
Dù sao anh cũng rất muốn biết giữa Sở Nghiêu và Tần Đồ đã xảy ra chuyện gì.
Tâm hóng tin đồn người người đều có, anh, Hải Kim mạnh mẽ độc nhất.
Ánh mắt Sở Nghiêu khẽ động, không trả lời câu hỏi của Hải Kim, mà trầm giọng hỏi: "Bác sĩ Hải, anh có biết Tần Đồ từng dùng thuốc gì không?"
Hải Kim sửng sốt, tựa hồ là không ngờ đề tài chuyển nhanh như vậy, anh còn chưa từ trạng thái muốn nghe tin đồn chuyển hóa trở về, mơ hồ không rõ nói: "Thuốc hắn dùng qua hình như rất nhiều."
"Ừm..." Hải Kim hơi trầm tư, mở miệng nói: "Ngã bị thương, tiêu sưng giảm đau có tính không?"
Sở Nghiêu: "......"
"Màu xanh băng" Khóe môi Sở Nghiêu căng thẳng, "Đã từng gặp chưa?"
"Màu xanh băng... " Hải Kim cau mày lẩm bẩm, "Hình như là không có."
Quả nhiên không biết.
Sở Nghiêu rũ mi xuống, nói cảm ơn Hải Kim rồi không mở miệng nữa.
Hải Kim thấy sự tình đến đây lại im bặt, phương hướng lại trở nên khó bề phân biệt, anh khẽ cắn môi lại mở miệng nói: "Nhưng mà nếu như cậu thật sự muốn biết, có thể đi hỏi William, việc này hắn hiểu rõ hơn tôi."
"......"
Hải Kim tự nhiên nói: "Hai người bọn họ từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, tuy rằng tính cách không chênh lệch chút nào, nhưng ngoài ý muốn rất hợp nhau. Cho nên việc này William khẳng định biết rõ ràng, so với Tần Đồ còn rõ ràng hơn."
Nói đến đây, anh cảm thấy quả thực là mình có chỉ số EQ cao nhất của Dương Tử Tinh, không giải quyết được vấn đề liền đem vấn đề ném cho người khác, William chính là một sự lựa chọn rất tốt. Như vậy sẽ không khiến Sở Nghiêu bởi vì không chiếm được đáp án mà không vui, cũng sẽ không khiến đề tài đi vào ngõ cụt.
Tuyệt.
Hắc hắc, anh thật là thông minh.
Nghĩ đến đây, anh lâng lâng cúi đầu xem xét phản ứng của Sở Nghiêu, kết quả anh sững sờ tại chỗ.
WTF?!
Ai có thể nói cho anh biết vì sao bây giờ tâm tình Sở Nghiêu càng thêm không tốt???
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hải Kim: Đã xảy ra chuyện gì QAQ
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bạc vương hoặc chất dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian này
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Apollo, Mây Đen 1;
Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng dịch: demo~test, một đầu bếp 1 chai;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!