Cùng Trưởng Quan AA Luyến

Chương 49: Hẹn hò




Dương Tử Tinh, một giờ sáng.

Trong khi Hải Kim còn đang nằm trên giường trong phòng khám của mình, tay đặt lên trán suy nghĩ, thông tấn khí của anh nhận được một tin nhắn.

Là Tần Đồ gửi tới.

— 4781: Ngủ rồi?

Hải Kim nửa chống đỡ thân thể trả lời ——"Không có, làm sao vậy?"

—4781: Phòng bên cạnh Sở Nghiêu giúp tôi để trống, mười phút sau đến.

Hải Kim nhìn tin nhắn này, "Chậc" một tiếng, nhướng mày, đổi tay chống cằm, trả lời — "Thật đáng tiếc, phòng bên cạnh Sở Nghiêu chiều nay vừa mới có bệnh nhân nhập viện, cậu, đến muộn rồi~"

Bệnh nhân vào ở là giả, anh muốn trêu chọc Tần Đồ là thật.

Dù sao muốn cho tên họ Tần này hiểu được con đường tình yêu không có khả năng lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, tóm lại là phải trải qua một chút thăng trầm.

Tần Đồ không trả lời, Hải Kim bĩu môi, lại nhanh chóng đánh chữ gửi đi.

— Hải Kim: Nhưng sao cậu về nhanh vậy? Không phải có việc cần làm sao? Hơn nửa đêm vội vã chạy đến chỗ tôi, phần tín nhiệm này quả thực làm cho tôi cảm động đến mức muốn khóc.

Tin nhắn này hiện thị gửi không thành công.

Anh bị Tần Đồ kéo đen.

Hải Kim: "???"

Giỏi lắm, làm tốt lắm.

ĐM, anh chỉ là một công cụ.

Hải Kim càng nghĩ càng giận, lại không dám không "giữ cửa" cho Tần Đồ, đành phải phẫn nộ từ trên giường đứng lên, thở phì phò ra khỏi cửa phòng, thẳng đến tầng bệnh của Sở Nghiêu.

Sau khi để trống phòng bên cạnh Sở Nghiêu cho Tần Đồ, anh nằm trên giường nhìn đồng hồ.

Tám phút đã trôi qua.

Xem ra Tần Đồ sắp tới rồi.

Hải Kim nằm ở trên giường xoay người, buồn ngủ hoàn toàn biến mất, anh đặc biệt muốn xem kỹ hành động đột phát đêm nay của Tần Đồ.

Nhưng anh không thể, có trái tim kẻ trộm nhưng không có lòng dũng cảm của kẻ trộm.

Quên đi, ngủ ngủ. Đáng tiếc Tần Đồ đối cũng không có gan làm gì Sở Nghiêu.

......

Giày quân đội màu đen lẳng lặng giẫm lên hành lang phòng khám, từng bước từng bước, trầm tĩnh mà có lực. Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên hành lang, bước chân người tới không tạo nửa phần tiếng động.

Tần Đồ dừng ở trước phòng bệnh của Sở Nghiêu, tay trái mang theo cái rương nhỏ màu bạc chứa đầy "Giao nhân lệ", im lặng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia.

Nhìn một hồi, mũi chân anh xoay một vòng, đi về phía phòng bên cạnh.

Cửa khép hờ dễ dàng bị đẩy ra, Tần Đồ nhướng mày, rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Hải Kim, cúi đầu cười cười, kéo người ra khỏi danh sách đen.

Khi Tần Đồ sắp bước vào trong phòng, anh bỗng dừng chân, hơi nghiêng người nhìn về phía cửa phòng Sở Nghiêu, ánh mắt sâu thẳm, giống như xuyên qua cửa, nhìn người khiến anh đặt ở đáy lòng.

"Thiếu tá, ngày mai gặp."

Âm thanh không thể nghe thấy, chỉ còn lại âm tiết nhàn nhạt bị bóng đêm bắt được, chứng minh những lời này quả thật từng tồn tại.

......

Sáng sớm hôm sau, khi Diêu Văn Phỉ ngáp dài hai mắt đẫm lệ, mông lung đẩy cửa phòng ra, đang chuẩn bị ăn sáng, thấy được một cảnh tượng khiến tinh thần hắn rung lên.

Chỉ thấy trên cây bàn gỗ dài ở giữa phòng khách quen thuộc đặt các loại bữa sáng mỗi ngày đều giống nhau, Hải Kim và Sở Nghiêu cũng quen thuộc ngồi ở một bên bàn.

Nhưng mà không quá quen thuộc chính là bên kia bàn —— Tần Đồ lười biếng xiên trứng chiên cắn một miếng, liếc xéo Diêu Văn Phỉ đang ngây ngốc một cái, mỉm cười nói: "Cậu đây là cái biểu tình gì?"

Diêu Văn Phỉ há miệng, mới kịp phản ứng sờ sờ gáy, cười gượng nói: "Không phải...... Tôi quá kinh ngạc, rời giường liền thấy được sĩ quan Tần, vui sướng không cần nói cũng hiểu."

Tần Đồ nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, không cho ý kiến.

Diêu Văn Phỉ xấu hổ tới nhanh đi cũng nhanh, hắn hai ba bước đi tới bên cạnh Tần Đồ, đặt mông ngồi vào chỗ trống, quen thuộc cầm lấy một miếng sandwich ngậm ở ngoài miệng, một bên còn không quên nghiêng đầu cằn nhằn với Tần Đồ: "Sĩ quan Tần, không phải anh đi nhiều ngày rồi sao, Hải Kim nói anh có nhiệm vụ, sao đột nhiên lại trở về?"

Tần Đồ dường như đã ăn no, chậm rãi buông nĩa xuống, mở miệng nói: "Chờ cậu ấy đi cùng."

Anh hơi hất cằm với Sở Nghiêu.

Ánh mắt Diêu Văn Phỉ theo anh dời về phía Sở Nghiêu đang ngồi yên tĩnh đối diện, chỉ thấy Sở Nghiêu im lặng ăn bữa sáng, mí mắt cũng không nhấc lên.

Diêu Văn Phỉ lúc này mới bừng tỉnh nhận ra, mãnh liệt nuốt miếng sandwich đang ngậm trong miệng, vỗ vỗ miệng, hàm hồ không rõ nói: "Ăn không nói ngủ không nói, ăn không nói..."

"Cậu mới nhớ ra à?" Tần Đồ cười nhìn hắn, lại nhìn Sở Nghiêu một cái.

Diêu Văn Phỉ có chút im lặng nói: "Anh cũng nói chuyện."

Đều là tám lạng nửa cân, ai cũng đừng nói ai.

Tần Đồ vô tội nhún nhún vai: "Nhưng tôi đã ăn xong rồi."

Diêu Văn Phỉ: "......"

Hắn không tranh luận với Tần Đồ, dù sao hắn cũng chịu thiệt.

Diêu Văn Phỉ bĩu môi, mở ra hình thức gấp đôi nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, lại ngay sau đó mở ra hình thức "Mười vạn vì sao".

—"Vậy sĩ quan Tần ở đâu?"

Tần Đồ lại hất cằm với Sở Nghiêu.

Diêu Văn Phỉ mở to hai mắt, không thể tin nói: "Anh ở cùng Nghiêu ca à?"

Cậu ấy cho anh ở lại sao? Đương nhiên câu này hắn không dám nói ra.

Sở Nghiêu nghe vậy nhướng mắt, mặt không chút thay đổi nhìn hai người một cái, lại tiếp tục cúi đầu ăn sáng.

"Không phải." Tần Đồ cười híp mắt bổ sung, "Ở sát vách cậu ấy."

"A... Hèn gì." Diêu Văn Phỉ gật gật đầu, "Vậy vừa rồi cậu nói chờ Nghiêu ca cùng đi, là đi đâu? Khi nào thì đi?"

"Mấy ngày nữa đi." Tần Đồ đứng lên, đẩy cái ghế xuống dưới bàn, trở về chỗ cũ.

Tâm tình anh tựa hồ không tệ, lúc này vấn đề nhi đồng của Diêu Văn Phỉ hiếm khi không đụng vào đồ sứ.

"Về phần đi đâu...... " Tần Đồ nhướng mày, "Bí mật."

Anh cắn chữ cực nhẹ, giọng nói lại có loại âm trầm đặc biệt, hai chữ "bí mật" này từ trong miệng anh phát ra phảng phất là đang nói chuyện mập mờ gì đó không thể cho ai biết.

Diêu Văn Phỉ cái hiểu cái không, ánh mắt tới tới lui lui giữa Tần Đồ và Sở Nghiêu, cuối cùng vô cùng đau đớn đưa ra kết luận: "Oa! Hai người hẹn hò không mang tôi theo."

Hải Kim: "......"

Diêu Văn Phỉ là thiểu năng trí tuệ, anh đã quá mệt mỏi.

Tần Đồ tựa vào cạnh cửa, khoanh tay thanh thản tựa vào, ánh mắt như có như không rơi vào bóng lưng Sở Nghiêu, trong miệng câu được câu không trả lời Diêu Văn Phỉ: "Cậu đã nói là hẹn hò, vậy tại sao phải dẫn cậu đi?"

Ngữ khí tương đối đương nhiên.

Diêu Văn Phỉ không phục: "Trước kia đều là tôi và Nghiêu ca hẹn hò, bây giờ, các người... thế mà phản bội tôi!"

Hắn bĩu môi căm giận bất bình nói, Alpha cao một mét chín giờ phút này tủi thân như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ.

Tần Đồ rất biết nắm bắt trọng điểm: "Hai người hẹn hò?"

Đúng vậy.

Hải Kim: "......"

Sở Nghiêu nhẹ nhàng buông dao nĩa xuống, dường như đã ăn no.

Bầu không khí lặng lẽ trở nên có chút kỳ quái, nhưng Diêu Văn Phỉ thần kinh thô này không ý thức được.

"Hẹn hò thế nào? Nói chi tiết đi." Tần Đồ cười híp mắt nhìn Diêu Văn Phỉ.

Rõ ràng khuôn mặt hiền lành, Diêu Văn Phỉ lại đột nhiên cảm thấy có một cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng bò lên gáy.

"Chính là...... Cùng nhau đi ra ngoài, còn có thể thế nào...... " Hắn không hiểu có chút lắp bắp.

Sở Nghiêu dường như nhìn không nổi nữa, đứng lên ngước mắt nhìn Tần Đồ: "Ra ngoài một chút, có chuyện muốn nói."

Tần Đồ vẫn cười híp mắt: "Vậy không được, tôi đang hỏi hắn." Anh giơ ngón tay chỉ Diêu Văn Phỉ, "Thiếu tá, cậu phải xếp hàng."

Sở Nghiêu mặt không đổi sắc nhìn anh chằm chằm.

Tần Đồ cười híp mắt nhìn lại.

Diêu Văn Phỉ: "......"

Bầu không khí dường như không đúng, tại sao?

Sĩ quan Tần hình như đang tức giận......

Vì sao lại thế???

"Còn chưa nói xong mà." Tần Đồ dời ánh mắt khỏi người Sở Nghiêu, nhìn Diêu Văn Phỉ, nghiêng đầu nói: "Tiếp tục."

Diêu Văn Phỉ: "●v●"

Huhuhu, bầu không khí này, hắn cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.

Không khí căng thẳng.

Một giọng nói lạnh nhạt phá vỡ cục diện bế tắc: "Là chấp hành nhiệm vụ."

Tần Đồ quay đầu, nhướng mày nói: "Vậy sao?"

Sở Nghiêu không nói nữa, lạnh lùng nhìn anh.

"Hiểu rồi," Tần Đồ tựa hồ nghe được đáp án mình muốn nghe, cười đến có chút hài lòng, "Đi thôi, thiếu tá, cậu muốn nói gì với tôi?"

Hai người sóng vai ra khỏi cửa phòng.

Diêu Văn Phỉ mắt nhìn thân ảnh hai người biến mất ở trước mắt, thở phào nhẹ nhõm, hắn như được sống lại sờ sờ ngực: "Chuyện gì xảy ra? Sĩ quan Tần hù chết người."

Hải Kim nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một người thiểu năng trí tuệ.

Diêu Văn Phỉ nhắm Tần Đồ không được, cương với Hải Kim hắn vẫn rất có can đảm: "Anh nhìn cái rắm!"

"Cậu không có việc gì đi nói cậu và Sở Nghiêu hẹn hò làm gì." Hải Kim chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Đều là tự tìm chết."

"Sao tôi không thể nói?" Diêu Văn Phỉ không hiểu, "Đây là sự thật, tôi đã cùng Nghiêu ca chấp hành biết bao nhiêu nhiệm vụ rồi."

Hải Kim: "Vậy chấp hành nhiệm vụ này có thể gọi là hẹn hò không?"

Diêu Văn Phỉ: "Sao lại không thể? Sĩ quan Tần không phải là nói việc này sao, tôi tự hỏi sao anh ta còn nho nhã, làm nhiệm vụ còn nói thành hẹn hò, có chút thú vị."

Hải Kim lắc đầu một cách vô vọng.

Diêu Văn Phỉ ngang cắt một tiếng, vừa nói vừa trợn trắng mắt: "Vậy nếu không thì còn có thể là gì, hai Alpha hẹn hò ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ, còn có thể yêu đương sao?"

Mí mắt Hải Kim giật giật.