Tần Đồ nói xong, miễn cưỡng cười cười, tiếp nhận ánh mắt lạnh nhạt của Sở Nghiêu.
Trong lạnh nhạt còn mang theo một chút thờ ơ.
Hai người vô tình đã chuyển đến giữa sàn nhảy, xung quanh đều là người.
Các loại mùi pheromone đan xen vào nhau, khứu giác của hai người bị chiếm lấy, không thể ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt của đối phương.
Có vẻ như ngửi pheromone của đối phương dễ chịu hơn một chút so với ngửi pheromone của những người khác.
Không có mùi khó chịu, nhưng cũng không quá thoải mái.
"Nếu mục tiêu chưa giải quyết xong, tại sao anh lại trở về?"
Sở Nghiêu mang theo Tần Đồ lặng lẽ lui ra ngoài đám người, nơi này nhiều pheromone hỗn tạp, quá mức nồng nặc.
"Vấn đề này không phải ngay từ đầu tôi đã trả lời rồi sao?" Tần Đồ nhạy bén nhận ra động tác kéo anh ra ngoài của Sở Nghiêu, đuôi lông mày khẽ nhếch, im lặng không lên tiếng mặc cho Sở Nghiêu dẫn anh ra ngoài.
Dưới tình huống hai người đều ăn ý, chỉ trong vòng vài phút, liền song song xuất hiện ở ngoài cùng sàn nhảy.
Không khí trong lành hơn rất nhiều.
"Cậu không muốn hỏi tôi vì sao nhanh như vậy sao?" Tần Đồ cười cười nhìn về phía Sở Nghiêu.
"Không phải anh nói không thể tùy tiện hỏi sao?" Sở Nghiêu giương mắt nói.
Tần Đồ: "Ý tôi là chấp hành nhiệm vụ."
Sở Nghiêu: "Tôi cũng có ý đó."
"......"
"Được rồi, vậy tôi tự nói vậy." Tần Đồ có chút bất đắc dĩ thở dài.
"Thật ra tôi vốn định kéo dài 15 ngày mới về." Tần Đồ nói.
"Vậy tại sao anh thực hiện nhanh như vậy." Sở Nghiêu hỏi.
Chưa đầy một ngày, ba mục tiêu đã bị tiêu diệt thành công, đây là trình độ đứng đầu toàn bộ Liên Bang.
Tần Đồ cười cười.
Hầu hết các quan chức chấp hành quả thật phải mất một thời gian đáng kể để thực hiện nhiệm vụ này, bởi vì hầu hết tội phạm truy nã cấp 1 đang chạy trốn đều đã thay đổi khuôn mặt và Chip định vị.
Điều này dẫn đến quan chức chấp hành khi chấp hành nhiệm vụ căn bản không thể xác định vị trí mục tiêu, thậm chí tìm được cũng có thể sát vai mà qua.
Nhưng anh thì khác, Tần Đồ chớp chớp mắt.
Thông tấn khí do anh cải tạo có thể hiển thị rõ ràng một loạt thông tin của mục tiêu, anh chỉ cần động ngón tay nổ súng là được.
Tuy nhiên...... Tự mình cải tạo thông tấn khí mà không được phép là vi phạm pháp luật
Cho nên việc này không có bao nhiêu người biết, trước mắt chỉ có hai người, một người là anh, một người khác là William · Dalt.
Tần Đồ giương mắt nhìn Sở Nghiêu đối diện một hồi, cuối cùng cũng không nói gì về chuyện nà, chỉ cười trả lời vấn đề Sở Nghiêu vừa hỏi.
—— "Vậy tại sao anh lại thực hiện nhanh như vậy?"
"Bởi vì... " Tần Đồ khẽ nhếch môi, hạ giọng, "Có người không nghe lời, tôi không yên tâm."
Sở Nghiêu liếc anh một cái, không có ý định đáp lại.
Tần Đồ nhìn phản ứng của hắn, vô tội cười nói: "Cậu không hỏi tôi tại sao dự định kéo dài tới 15 ngày mới trở về sao?"
Sở Nghiêu trầm mặc hai giây, dường như suy nghĩ cái gì đó, vốn không định mở miệng, ngước mắt lên, trong mắt Tần Đồ lại tràn ngập "Hỏi nhanh đi."
Sở Nghiêu: "......"
Được rồi.
Vậy thuận theo anh ta hỏi một chút thôi.
Nhịn anh ta một lần.
"Vậy anh nói xem, tại sao." Sở Nghiêu bình thản hỏi.
"Còn không phải bởi vì có người......"
"Lại không nghe lời?"
Tần Đồ bị ngắt lời, anh chớp mắt mấy cái, cười nói: "Tôi không có ý này."
"Ừ." Sở Nghiêu lạnh lùng đáp.
"Thiếu tá, cậu có biết người tôi nói là ai không?"
"Không biết."
"Vậy sao cậu lại cắt ngang..."
"Muốn nói thì nói, không nghe nói nhảm."
Xong, lại bị cắt ngang.
Còn nói không biết người này là ai, Tần Đồ nhướng mày cười thầm, thiếu tá thật đáng yêu.
Anh chớp mắt cười, nụ cười càng sâu hơn lúc nãy, gật đầu nói: "Được, tôi nói."
"Bởi vì có người nói 15 ngày sau nếu tôi còn chưa chấp hành xong nhiệm vụ, cậu ấy sẽ tới tìm tôi." Giọng điệu Tần Đồ chậm rãi, tựa hồ cố ý kéo dài, muốn cho người đối diện nghe rõ ràng.
Sở Nghiêu rũ mắt xuống.
Tần Đồ: "Thiếu tá, bây giờ cậu có biết người này là ai không?"
Sở Nghiêu: "......"
Thấy Sở Nghiêu không nói gì, Tần Đồ cũng không đùa nữa, tự nhiên nói: "Nhưng không sao, về sớm một chút gặp người này cũng được."
"Cậu ấy không đến tìm tôi, tôi liền đi tìm cậu ấy."
Sở Nghiêu hơi nhíu mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn giải thích: "Cũng không nói không tới tìm anh."
Lại chưa tới 15 ngày, hắn chỉ cùng Diêu Văn Phỉ đến quán bar một chuyến.
Hắn không có ý định nuốt lời.
Tần Đồ ra vẻ kinh ngạc ngước mắt lên: "Sao cậu biết cậu ấy sẽ tới tìm tôi?"
"Thiếu tá, không phải cậu không biết người này là ai sao?"
Sở Nghiêu: "......"
Miệng người này, nếu có cơ hội, sẽ khâu lại.
"Không nói nữa." Sở Nghiêu lạnh lùng bỏ lại một câu.
"Được, tôi nói một câu cuối cùng đi, tôi...... " Tần Đồ cười mở miệng.
Sở Nghiêu: "Không nghe."
Tần Đồ cười khàn khàn.
Trong quá trình hai người anh một câu tôi một câu, vô tình vũ hội đã gần kết thúc.
Chuyện tương đối thần kỳ là ——
Khi hai người ở chung trong một hoàn cảnh đặc biệt lãng mạn, làm một chuyện đặc biệt lại lãng mạn, cho dù chỉ có một đoạn thời gian ngắn ngủi, cũng rất dễ sinh ra ấn tượng tốt.
Ngay bây giờ.
Vũ hội sắp kết thúc.
Rất nhiều người đã ngừng động tác khiêu vũ.
"Từ nãy giờ tôi vừa phát hiện ra, chúng ta ở chung vô cùng hòa hợp, hài hòa, xin hỏi em có nguyện ý cùng anh khiêu vũ không? Ý anh là sau khi chúng ta ra khỏi đâ"
Một Alpha tháo mặt nạ trên mặt ra và cúi người một cách lịch sự về phía người bạn nhảy tạm thời đối diện, một cô nàng Omega đưa tay ra.
Cô nàng Omega bịt miệng ngạc nhiên trước khi gật đầu với nước mắt lưng tròng.
Xung quanh một loạt tiếng thán phục và tiếng trêu ghẹo.
"Phu nhân, tôi cũng có lời muốn nói với người, Vừa rồi sau khi ở chung, tôi đã yêu người thật sâu sắc, xin hỏi người có thể chấp nhận tình yêu của tôi sao?"
Một chỗ khác trên sàn nhảy, bên này thổ lộ xong bên kia lại đứng lên.
Sở Nghiêu cảm thấy giọng nói này rất quen tai.
Hắn giương mắt nhìn Tần Đồ.
Tần Đồ cười nhướng mày.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía âm thanh.
Chắc chắn rồi.
Là Diêu Văn Phỉ ngốc nghếch này.
Chỉ thấy giữa đám đông tầng tầng vây quanh, Diêu Văn Phỉ đeo mặt nạ ngũ sắc sặc sỡ quỳ một gối xuống đất, không biết từ đâu lấy được một đóa hoa hồng, loại đỏ đến chói mắt.
Một cô bé Omega đang đứng đối diện hắn thể hiện tình yêu của mình.
Đám đông đang ồn ào.
Mặt tiểu cô nương đỏ bừng.
"Cậu cảm thấy cậu ta có thể làm được sao?" Tần Đồ đứng bên cạnh Sở Nghiêu, khoanh tay nhìn cảnh tượng bên kia, hơi nghiêng đầu thấp giọng hỏi.
Sở Nghiêu trả lời rất lạnh nhạt: "Không được."
Tần Đồ cũng gật đầu: "Anh hùng cũng thấy vậy (1)."
(1) 英雄所見略同" Anh hùng sở kiến lược đồng: sử dụng để khen ngợi hai bên có cùng quan điểm.
Hải Kim đứng ở phía sau Diêu Văn Phỉ, anh lúc này một tay che miệng không cho mình cười ra tiếng, một tay giơ thông tấn khí chụp ảnh ngẫu nhiên.
Loại cảnh tượng này nhất định phải ghi lại, nếu Diêu Văn Phỉ thành công anh sẽ xóa đi với tốc độ ánh sáng, nếu không thành công... Vậy thì thật ngại quá.
Chỉ sợ mỗi khi Diêu Văn Phỉ thất tình hoặc đang theo đuổi người khác anh sẽ gửi toàn bộ những bức ảnh này cho hắn.
Lần nào cũng vậy.
Không thể để cho Diêu Văn Phỉ kiếp sống tình yêu thuận buồm xuôi gió, muốn cho hắn biết được yêu là rất khó.
Hải Kim vừa vỗ vừa gật đầu.
Sự kiện tiến vào cao trào.
Tất cả mọi người ồn ào để cho tiểu cô nương kia đáp ứng Diêu Văn Phỉ.
Toàn bộ quán bar tràn ngập tiếng "Đồng ý hắn đồng ý hắn đi."
Nhưng mà đáng tiếc.
Con đường tình yêu của một số người đã định trước là sẽ gập ghềnh không bằng phẳng.
"Thật xin lỗi... tôi rất tán thưởng anh, nhưng... anh không phải mẫu người tôi thích." Cô bé Omega rụt rè nói, giọng nói mềm mại, như là sợ Diêu Văn Phỉ cao một mét chín sẽ vì cô cự tuyệt anh mà động thủ với cô.
Dù sao Diêu Văn Phỉ thoạt nhìn cũng không giống người tốt.
Âm thanh ồn ào xung quanh thoáng chốc dừng lại.
Rơi vào im lặng.
Tay Diêu Văn Phỉ giơ hoa hồng cứng đờ.
Mà Hải Kim, đã sắp cười đến điên rồi.
Tay chụp ảnh run nhè nhẹ.
Diêu Văn Phỉ chậm rãi đứng lên, yên lặng thu hồi hoa hồng về phía sau, cúi đầu, dùng giọng điệu ôn nhu nhất của hắn nói: "Không sao, không sao."
Dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên bị từ chối.
Nhiều lần thành quen rồi.
"Thật xin lỗi." Cô bé Omega đỏ mắt xin lỗi, xoay người bỏ chạy.
Mặc váy hoa nhí, thoạt nhìn trông yếu ớt, chạy rất nhanh.
"Này, sao lại chạy..." Diêu Văn Phỉ mờ mịt đứng tại chỗ.
Trông hắn giống ăn thịt người lắm hả?
'Khụ khụ khụ."
Phía sau truyền đến một tràng tiếng cố ý ho khan.
Diêu Văn Phỉ quay đầu lại, thấy Hải Kim tay nắm thành quyền đặt bên miệng.
"Anh làm gì vậy? Cổ họng có vấn đề à?" Diêu Văn Phỉ trừng mắt nhìn Hải Kim.
Hải Kim không để ý đến hắn, vừa cười vừa vỗ tay: "Chúc mừng cậu, lại thất tình rồi."
Hải Kim: "Xiti (2) 'Tôi rất tán thưởng anh, nhưng anh không phải là mẫu người của tôi' lý do từ chối một lần."
(2)喜提: một từ thông dụng trên internet, đạt một việc gì đó khiến tâm trạng phấn khởi, vui vẻ. Tui không biết nên ghi sao cho đúng nghĩa...
Diêu Văn Phỉ: "?"
Hải Kim: "Nếu tôi nhớ không lầm, hôm qua theo đuổi cô y tá trong bệnh viện của tôi, lý do từ chối là gì?"
Diêu Văn Phỉ: "?"
Hải Kim vỗ đầu: "À, nhớ ra rồi, là 'Anh là người tốt, anh sẽ gặp được người tốt hơn', đúng không?"
Diêu Văn Phỉ: "... Anh có bệnh à?"
Hải Kim cười lớn ôm vai hắn, cười nói: "Không có việc gì, các nàng chướng mắt cậu đó là bọn họ không có mắt, cậu xem cậu này, ngoại trừ tính tình ngốc một chút, tướng mạo khờ khạo một chút cũng không có khuyết điểm gì khác.
Diêu Văn Phỉ: "Anh nghiêm túc sao?"
"Đúng vậy." Hải Kim gật đầu.
"Anh đi chết đi cho ông!"
Diêu Văn Phỉ nổi giận, Hải Kim co giò bỏ chạy, trong quá trình chạy tinh mắt thấy được Sở Nghiêu và Tần Đồ đứng ở cửa quán bar, chân quẹo một cái, chạy về phía cửa.
Hai vị cứu tinh vĩ đại.
A, không đúng, loại trừ Tần Đồ.
Người này so với anh còn thích xem kịch hay hơn.
Diêu Văn Phỉ ở phía sau đuổi theo Hải Kim, đang đuổi theo thì thấy được Nghiêu ca của hắn.
Sở Nghiêu đứng ở cửa, Tần Đồ đứng bên cạnh hắn, tên khốn Hải Kim này, vậy mà trốn phía sau Nghiêu ca của hắn!
"Nghiêu ca......"
Diêu Văn Phỉ vừa nhìn thấy Sở Nghiêu, tủi thân trong lòng từ lúc nãy không có cách nào ức chế xông lên, hốc mắt có chút chua xót.
Hắn cũng không chú ý Hải Kim, chậm rãi đi về phía trước, chuyển đến trước mặt Sở Nghiêu, tủi thân nhỏ giọng nói: "Tôi lại thất tình rồi."
Sở Nghiêu mím môi dưới, giơ tay vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói: "Sau này sẽ có."
"Người cuối cùng, mới là tốt nhất."
Giọng Sở Nghiêu bớt lạnh, nhẹ nhàng, tràn ngập ý an ủi.
Hắn có vẻ không giỏi an ủi lắm, nhưng hắn làm điều đó một cách nghiêm túc.
Diêu Văn Phỉ vô cùng tán thành gật đầu, trong lòng kích động, đi nhanh về phía trước ôm lấy Sở Nghiêu, cọ nước mắt vào vai hắn.
Sở Nghiêu không đẩy hắn ra, ngược lại vươn tay vỗ vỗ lưng hắn.
Hải Kim ở một bên thay Diêu Văn Phỉ lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Người anh em, mạnh mẽ!
Anh lặng lẽ liếc Tần Đồ một cái, chỉ thấy Tần Đồ mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh Sở Nghiêu, lẳng lặng nhìn hai người đang ôm nhau.
Hải Kim: "......"
Hiện tại anh có chút vui vẻ.
Bởi vì Tần Đồ không vui nên anh vui vẻ.
Tần Đồ liếc qua, ánh mắt lành lạnh đảo qua Hải Kim, mở miệng nói: "Cậu nhìn cái gì?"
Hải Kim: "?'
Không phải chứ, Tần Cẩu, cái này sao có thể dựa vào tôi??