Cùng Trời Với Thú

Chương 603: Lấy thân tế trời.




Thời gian Phất Chước nán lại cũng không lâu, rất nhanh đã đứng dậy cáo từ.

Bạch Ly thấy nhi tử giống như một vật trang sức dính ở trên vai Phất Chước không chịu xuống dưới, đành phải vươn tay qua, muốn xách hắn lại.

Tiểu thú màu đen tứ chi mềm nhũn, móc lấy bả vai Phất Chước, kêu ngao ô không chịu đi xuống, cuối cùng vẫn bị mẫu thân nhẫn tâm túm lấy cổ ôm về trong lòng.

Tiểu thú dùng bốn cái móng vuốt mềm nhũn đạp tay mẫu thân, phá lệ hoạt bát.

Bộ dáng này dường như chọc cười Phất Chước, nàng nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu hắn, bị tiểu thú vội vàng vươn ra hai cái chân trước ôm lấy tay nàng, một đôi dị đồng tử xinh đẹp quay tròn nhìn nàng, không cho nàng đi.

"Được rồi, Phất Chước còn có việc, lần sau nương mang con đi thăm nàng." Bạch Ly dỗ nhi tử.

Phất Chước rút tay về, ở trong tiếng kêu non nớt của tiểu thú, mở ra một cái vết nứt không gian.

"Phất Chước!" Bạch Ly chung quy nhịn không được gọi nàng lại: "Bảo trọng."

Phất Chước nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt trắn nõn mỹ lệ, thần sắc bình thản như nước, không gợn sóng sợ hãi, thanh âm lại hết sức thanh nhu: "Ta biết rõ."

Phất Chước sải bước tiến vào vết nứt không gian rời khỏi.

Phong Chiếu lôi kéo Sở Chước, vội chạy theo sau.

Ở khi vết nứt không gian khép lại, Sở Chước quay đầu nhìn về phía hai mẹ con dưới cây đại thụ, thần sắc của Bạch Ly có chút u sầu buồn bã, tiểu thú trong lòng nàng duỗi cổ, dị đồng tử xinh đẹp chớp cũng không chớp nhìn vết nứt không gian, thẳng cho đến khi nó biến mất ở phía trước.

Sở Chước bọn họ theo Phất Chước đi ra từ vết nứt không gian, đi đến một chỗ tháp cao trên mặt điêu khắc Ngũ Mang Tinh.

Tháp cao đứng lặng tại chỗ cao nhất Hồng Mông, giống như tương liên cùng phía chân trời, là vì để bộ tộc Tư Túc tu hành tinh chi túc.

Bầu trời trên tháp cao là một đỉnh khung hình vòm, đỉnh khung liên thông nghênh tiếp tinh không, lúc này ngôi sao đang lấp lóe, ngoài tháp cao cũng là trời xanh mây trắng, mặt trời lên trăng lặn, bốn mùa thay đổi, thời gian tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Phất Chước vén làn váy lên, ngồi ở dưới vòm sao, trung ương Ngũ Mang Tinh.

Ngũ Mang Tinh lướt trên một đạo ánh sao sáng lạn, giống như hoan nghênh chủ nhân trở về.



Mỗi một cử chỉ hành động của nàng, có được một loại vận luật nói không nên lời, giống như dung nhập tự nhiên, giống như tiếng gió, tiếng nước, tiếng hoa nở, một cách tự nhiên mà đến, cảnh đẹp ý vui, cho dù là ngồi ở đằng kia, nhìn bóng dáng nàng, trong lòng phá lệ yên tĩnh.

Trên người Phất Chước có một loại lực lượng trấn an lòng người.

Phong Chiếu cũng lôi kéo Sở Chước ngồi ở một vị trí nào đó phía sau Phất Chước, hai người cứ như vậy nhìn bóng dáng của nàng ấy.

Sở Chước nhìn chằm chằm bóng dáng của Phất Chước, nàng chú ý tới, cho tới bây giờ từ khi cái ảo cảnh này bắt đầu, Phất Chước vẫn luôn là đưa lưng về phía bọn họ, bọn họ không thể nhìn đến hình dáng của nàng, ngẫu nhiên chỉ có thể nhìn thấy được một góc sườn mặt.

Phất Chước ngồi ở dưới vòm sao, an tĩnh mà cô độc.

Thân ảnh của nàng hờ hững thong dong, cũng không vì ngoại vật mà động tâm, thanh tâm quả dục, kính dâng chính mình cho bộ tộc Tư Túc, không oán không hận, có lòng bao dung vạn vật, không vì ngoại giới mà đổi thay.

Phong Chiếu nhìn chằm chằm bóng dáng của Phất Chước, thần sắc có chút phức tạp, mở miệng nói: "Bộ tộc Tư Túc, từ nhỏ được giao cho trách nhiệm canh gác thế giới, lấy thân tế trời, mới được thủy chung. Nhật nguyệt mọc rồi lặn, ngày đêm luân phiên, đều là trách nhiệm cần bộ tộc Tư Túc canh gác."

Trong lòng Sở Chước khẽ động, nhật nguyệt mọc rồi lặn, ngày đêm luân phiên, đều là tuần hoàn tự nhiên, cũng là thời gian tuần hoàn.

Cùng với nói Tư Túc canh gác thế giới, không bằng nói Tư Túc canh gác thời gian.

Thế gian vạn vật, đều sinh ra ở trong thời gian, trưởng thành, mai một, thời gian chứng kiến một cái thế giới lại một cái thế giới sinh ra, trưởng thành, chôn vùi.

Thời gian chứng minh hết thảy.

Trong lúc hốt hoảng, nàng đột nhiên hiểu rõ cái gì đó, hai mắt nhìn ngôi sao phía trên đỉnh khung, cả người lâm vào trạng thái nhập định.

Phong Chiếu ngậm miệng lại, thần sắc phức tạp nhìn nàng.

Lúc này Sở Chước, tư thế cực kì tương tự với Phất Chước dưới vòm sao—— không, các nàng vốn chính là cùng một người.

Thẳng cho đến khi ngôi sao rơi rụng, trên mặt Ngũ Mang Tinh sáng lên tinh quang sáng lạn, Phất Chước cùng Sở Chước đồng thời bừng tỉnh.

Phất Chước xoay người đứng lên, đi đến trước tháp cao, nhìn về phía ngày lên trăng rụng ngoài tháp, gió từ trên cao thổi qua, nhấc lên tay áo trắng thuần của nàng, bay phất phới.

Thân ảnh Phất Chước tinh tế giống như không chịu được cuồng phong, khẽ chạm là gãy đoạn, lại cứng cỏi như vậy, lấy dung mạo nhỏ yếu, chống đỡ lên trách nhiệm cuối cùng của bộ tộc Tư Túc.

Kế tiếp, Phất Chước như cũ tị cư ở trong tháp cao không ra ngoài, cả ngày lẫn đêm ngồi ở dưới vòm trời, ngưỡng vọng những ngôi sao từ từ rơi rụng từ đỉnh vòm, cả người trở nên càng thêm an tĩnh trầm mặc.

Tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng Sở Chước có thể cảm giác được, tình hình bên ngoài càng ngày càng không tốt.

Mãi cho đến có một ngày, Bạch Ly lại xuất hiện.

Bạch Ly biến thành một Bạch Hổ xinh đẹp, miệng ngậm một cục tiểu thú màu đen, chạy đến dưới tháp cao, phát ra một tiếng hổ gầm rung động thiên địa về phía tháp cao.

Phất Chước mở ra không gian thông tới tháp cao, Bạch Ly hóa thành hình người, đi đến tòa tháp.

"Phất Chước, không tốt rồi, đám gia hỏa kia cũng dám mở ra thông đạo thông tới ma địa." Bạch Ly thần sắc vô cùng phẫn nộ: "Một khi thông đạo này mở ra, Hồng Mông khó mà giữ được."

Hồng Mông linh khí uẩn nhiên, một khi đã bị ma địa ma khí ăn mòn, Hồng Mông sẽ biến thành một nơi quỷ địa.

Thần sắc Phất Chước vô cùng hờ hững: "Ta biết."

"Bọn chúng làm sao dám!" Bạch Ly phẫn nộ đến kích động khí thế cả người: "Ta biết, bọn họ muốn hủy đi một người Tư Túc cuối cùng, chỉ cần không có Tư Túc, Hồng Mông như thế nào thì bọn chúng đều không quan tâm, mục đích của bọn chúng chính là muốn đồng quy vu tận cùng Tư Túc."

Bộ tộc Tư Túc thuận theo thiên mệnh mà sinh, cũng đáp lại thiên mệnh mà chết.



Tương phản với bộ tộc Tư Túc, có vài gia hỏa lại nhìn Tư Túc không vừa mắt, bọn chúng không quan tâm Hồng Mông có thể vong hay không, cũng không quan tâm sinh linh khác như thế nào, bọn chúng từ nhỏ là địch cùng Tư Túc, không chết không ngừng, chỉ cần có thể giết chết Tư Túc, bọn chúng không hề cố kỵ.

Dã tâm của bọn chúng làm cho bọn chúng chỉ vì hủy diệt mà tồn tại.

Phất Chước hiển nhiên sớm biết một ngày này sẽ đến, nên vô cùng bình tĩnh: "Không sao cả, bọn họ sẽ không thành công."

Bạch Ly phiền chán liếc nhìn nàng một cái, thở dài, sờ sờ nhi tử nhu thuận trong lòng, nhẹ giọng nói: "Cha Tiểu Chiếu chắn ở phía trước, sẽ tận lực tranh thủ thời gian cho muội."

Phất Chước mỉm cười với nàng.

Cũng là phần bình tĩnh này, làm cho tâm tình Bạch Ly trở nên trầm trọng, thậm chí nhịn không được nói: "Phất Chước, Hồng Mông bị hủy thì cứ hủy đi, chỉ cần bộ tộc Tư Túc có thể sống sót, Hồng Mông còn sẽ có..."

Nào biết đâu Phất Chước luôn luôn hờ hững lại mở miệng cự tuyệt: "Không được."

"Vì sao?" Bạch Ly nghi hoặc hỏi: "Hồng Mông chỉ là một cái đại lục trong trời đất, nó đã mất thì còn có thể có một cái khác, chỉ cần dời đi sinh linh trên Hồng Mông đến đại lục khác, không hẳn là không thể..."

"Không được!" Ngữ khí của Phất Chước trở nên kiên định: "Hồng Mông không thể hủy, Hhồng Mông một khi bị hủy, sẽ liên lụy vô số đại lục thế giới, sinh linh đồ thán, không phải là chúng ta mong muốn nhìn thấy."

Bạch Ly vẫn rất là mơ hồ, trong lòng có một loại dự cảm không tốt: "Hồng Mông thật sự quan trọng như thế?"

"Đúng vậy, bộ tộc Tư Túc sinh ra tại Hồng Mông, thủ hộ Hồng Mông, Hồng Mông là trung tâm hỗn độn, chỉ cần Hồng Mông còn, trong hỗn độn có thể lại sinh ra vô số đại lục, tạo phúc chúng sinh. Hồng Mông nếu bị hủy diệt, thế giới cũng sẽ tiêu diệt, mặc kệ là người là ma là yêu là thần, đều không cách nào sống sót."

Bạch Ly không nghĩ tới chân tướng là như vậy.

Nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao bộ tộc Tư Túc sẽ sinh ra tại Hồng Mông, vì sao Hồng Mông ngăn cách cùng ngoại giới, vì sao trăm vạn năm trước, nhiều đại năng như vậy tình nguyện hi sinh chính mình, cũng muốn bảo trụ Hồng Mông, bố trí Hồng Mông lệnh, nghiêm khắc ngăn cản sinh linh ngoại giới tiến vào, vì sao trong Hồng Mông còn giữ lại nhiều dấu vết thái cổ lưu lại như vậy, vì sao...

Hết thảy, đều có được giải thích ở trong buổi nói chuyện này với Tư Túc Phất Chước.

Hồng Mông và Tư Túc cùng tồn tại.

Nay Hồng Mông đối mặt với con đường hủy diệt, Tư Túc nhất định phải gánh vác trách nhiệm thủ hộ Hồng Mông, chỉ có Tư Túc, mới có thể bảo vệ Hồng Mông bất diệt.

Bạch Ly hiểu rõ điểm ấy rồi, thần sắc trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Ly ta thề tại đây, đời này nhất định phải giết sạch kẻ địch của bộ tộc Tư Túc, bộ tộc Bạch Hổ cùng với chúng không chết không ngừng!"

Bạch Ly vội vội vàng vàng mà đến, lại vội vội vã vã rời khỏi.

Tiểu thú bị Bạch Ly ôm vào trong ngực cố gắng thò đầu nhìn về phía tháp cao, chỉ nhìn thấy được bóng dáng mảnh khảnh đứng ở bên cạnh tháp cao, dần dần biến mất không thấy nữa.

Phất Chước vẫn tị cư trong tháp cao không ra ngoài.

Ở ngoài tháp cao, cường giả đỉnh cấp trong Hồng Mông liên hợp lại, tàn sát treo cổ kẻ địch của bộ tộc Tư Túc, Hồng Mông là một mảnh gió tanh mưa máu.

Trên tháp cao bên trong khung đỉnh, ngôi sao rơi rụng càng nhanh hơn.

Khi đại lục Hồng Mông chấn động, khi phía chân trời bị xé mở một vết nứt cực đại, toàn bộ sinh linh Hồng Mông run lẩy bẩy, nằm rạp đầy đất, sợ hãi nhìn thiên không.

Vết nứt thiên không giống như một quái vật đáng sợ, nó mở ra cái miệng khổng lồ, muốn cắn nuốt phiến đại lục thần kỳ dựng dục vô số sinh linh này.

Phất Chước rốt cục đi ra từ trong tháp cao.

Nàng nhìn lên thiên không, vươn tay, đưa tới vô số ngôi sao lấp lánh, đầu ngón tay điểm nhẹ, đi hướng vết nứt giữa bầu trời.

Lực lượng cường đại giống như bổ thiên thạch, bổ khuyết lỗ thủng giữa bầu trời, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, lỗ thủng đó lại cắn nuốt không còn một mảnh.



Vết nứt giữa bầu trời áp bách mà đến xuống dưới mặt đất, thiên không cách mặt đất càng ngày càng gần, sinh linh trên đất hoảng sợ sợ hãi nhìn một màn này, phát hiện trời cao thế nhưng muốn sụp xuống, mặt đất bởi vì trời long, không ngừng mà lõm xuống, thiên địa bị đả thông một cái lỗ thủng thông đạo màu đen.

Trời long đất lở, không có gì hơn như thế.

Phất Chước khe khẽ thở dài, hiểu rõ nên đến thì cũng sẽ đến.

Nàng quay đầu nhìn về phía sau, sau đó mỉm cười, thả người nhảy xuống tháp cao, hướng xuống thông đạo hãm dưới đất.

Khoảnh khắc Phất Chước quay đầu, Sở Chước rốt cục thấy rõ ràng khuôn mặt của nàng.

Giống như đang soi gương, Phất Chước chính là nàng, nàng chính là Phất Chước.

Trong nháy mắt đó, Phất Chước quay đầu nở nụ cười với nàng, nàng ấy thấy được chính mình sau chuyển thế trùng tu, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái, sau đó không chút do dự nhảy xuống tháp cao, lao tới vận mệnh thuộc về bộ tộc Tư Túc, lấy thân tế trời, bảo trụ Hồng Mông.

Sở Chước chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói, nhịn không được che tầm mắt lại, phát ra một tiếng hò hét dồn dập.

"Không —— "

"Chước Chước!" Phong Chiếu vội ôm lấy nàng, nhìn nàng thống khổ, mà lo lắng không thôi.

Lúc này bên ngoài thiên địa chấn động, tháp cao đong đưa không ngớt, ngôi sao rơi rụng, toàn bộ thế giới lung lay sắp đổ.

Phong Chiếu không biết phát sinh chuyện gì, vì sao Phất Chước trước khi nhảy xuống tháp cao, sẽ quay đầu nhìn bọn hắn, ánh mắt của nàng thanh minh thấu triệt như vậy, giống như hiểu rõ bọn họ vẫn đều luôn ở đây. Nơi này rõ ràng là ảo cảnh, Phất Chước căn bản không có khả năng nhìn thấy được bọn họ, nhưng ánh mắt cuối cùng của nàng đã thuyết minh hết thảy.

Chỉ là làm một người đứng xem, nhìn đến năm đó tộc nhân cuối cùng của bộ tộc Tư Túc vì Hồng Mông, không thể không lấy thân tế trời, vẫn nhịn không được mà thống khổ khổ sở.

Hắn từng vì nàng mà hủy một vực, nàng cũng từng lấy thân cứu vớt một thế giới.

Hắn khổ, nàng cũng khổ.

Tháp cao bởi vì đất lở mà sụp đổ.

Khung đỉnh nện xuống từ trên đầu, Phong Chiếu một phen ôm lấy Sở Chước đang che mắt đến trong lòng, lấy thân che chở nàng, tiếp theo rơi xuống cùng tháp cao, hai người rơi vào trong bóng tối phía dưới.