Cùng Trời Với Thú

Chương 568: Đám nam thần tộc Bạch Hổ.




Đối với việc Bạch Ly nói đi Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, Phong Chiếu chưa nói hai lời liền đồng ý rồi.

Buổi tối, Sở Chước mở mắt từ trong tĩnh tọa, nhìn về phía tiểu yêu thú ghé vào trên giường chợp mắt dưỡng thần, cứ an tĩnh nhìn như vậy, thẳng đến khi hắn như có chút cảm ứng, mở một đôi dị đồng tử xinh đẹp.

Tiểu yêu thú trở mình xoay người, ngồi xổm ở đằng kia, hai móng chấp lại, nâng đầu lông xù nhìn nàng, một đôi mắt trừng lên tròn vo, bộ dạng manh manh, thiên chân khả ái lại vô tội.

Sở Chước duỗi tay chân thân người, giơ tay với hắn.

Tiểu yêu thú dùng cái đuôi quét quét tay nàng, bộ dạng vẫn manh manh như cũ.

Sở Chước bật cười, chọc ngón tay xuống đầu lông của hắn, nói: "Không phải huynh luôn luôn không thích đi Đông Đô Phong Vân Lâm Hải sao? Lần này vì sao đồng ý đi qua đó?"

Phong Chiếu vươn ra một cái móng vuốt đặt ở trong tay nàng, nói:【Ta không có không thích.】

"Thật không?"

Hắn xoay qua:【Nơi đó không ít cọp con.】

Sở Chước thiếu chút nữa thì phun cười: "Chẳng lẽ huynh sợ ta coi trọng cọp con khác hả?"

【Không có!】

Sở Chước nhìn nhìn hắn, nói không có, nhưng cái đuôi đều thẳng băng rồi, có thể thấy được vô cùng lo lắng. Nàng yên lặng tự kiểm điểm, chẳng lẽ ở trong lòng hắn, nàng là người chỉ cần nhìn đến tiểu động vật lông xù, đều sẽ di tình biệt luyến sao? Cho dù thích, cũng chỉ là một loại tình cảm yêu thích đối với sinh vật đáng yêu mà thôi, hắn hoàn toàn không cần đa tâm.

Sở Chước không đùa hắn nữa, duỗi thắt lưng một cái, liền nằm đến trên giường với hắn, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu yêu thú ngồi xổm ở bên cạnh giường, tiếp tục hỏi: "Năm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Nam nhân áo đen Bán Thần cảnh kia, chẳng lẽ có thù oán cùng ta trước chuyển thế trùng tu?"

【Ta không biết.】Hắn vươn móng vuốt ra, vốn là muốn ấn lên mí mắt nàng, sợ bị nàng nhìn chăm chú lâu, mình không cốt khí mà nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ không nhìn thấy ánh mắt này, đành phải đặt tại khóe mắt nàng.

Đệm thịt phấn nộn non mềm, xúc cảm lông xù, giống móng vuốt mèo con nhẹ nhàng mà gãi ở trong lòng.

Sở Chước bị khiến cho vừa nhột vừa muốn cười, lực chú ý thiếu chút nữa bị cái móng vuốt lông đó dời đi, nhưng mà nàng vẫn rất kiên định chịu đựng: "Huynh thật sự không biết?"

【Đương nhiên, lúc ấy ta còn nhỏ mà.】Hắn nói đúng lý hợp tình.

Sở Chước căn bản không tin hắn, thần thú từ khi ra đời thì bắt đầu có ký ức, tuổi có nhỏ thì cũng có thể sống được. Thấy hắn không chịu nói, nàng cũng không gấp, khoan thai nói: "Vậy thì quên đi, ngủ thôi, ngày mai liền phải xuất phát rồi."

Phong Chiếu: "... ..."

Dễ dàng buông bỏ như vậy thật sự ổn chứ? Nếu nàng chủ động hôn hắn một chút, nói không chừng hắn sẽ nói thì sao?

Ba kiếp làm người, Sở Chước đã luyện thành vô cùng kiên nhẫn, tuy rằng bị gạt, nhưng nàng cũng không lo lắng, nên như thế nào thì làm như thế đó.

Phần kiên nhẫn cùng bình tĩnh này, Bạch Ly thấy thế, cảm thấy là đương nhiên.

Dù sao nàng là Phất Chước, từng đứng tại đỉnh giới tu luyện, ở trong lòng bà, Phất Chước đó là thanh đạm như cúc như vậy, lại tồn tại cường đại như vậy.

Nhưng đặt ở trong mắt Phong Chiếu, cứ cảm thấy không dễ chịu.

Sở Chước chỉ là tiểu cô nương mới vừa tròn trăm tuổi thôi, tuy rằng kinh nghiệm từng trải không ít, nhưng trải qua cuộc chiến qua sinh tử lại cũng không nhiều, tâm tính mặc dù trầm ổn, lại cũng sẽ không đạt tới trình độ như thế.

Chẳng lẽ bởi vì linh hồn là Phất Chước, cho nên cho dù không có ký ức, vẫn giữ lại tính cách của vị đại nhân Phất Chước kia sao?

Phong Chiếu vẫn luôn không xem nàng trở thành Phất Chước, chỉ là tiểu cô nương mà hắn bảo vệ trưởng thành, là tiểu cô nương thuộc về một mình hắn. Cho nên hắn không muốn nàng lưng đeo quá nhiều, nhưng trong lòng lại rõ ràng, đây không phải là hắn không muốn thì sẽ không phát sinh.

Phong Chiếu buồn bực trong lòng nói không nên lời.

Dưới cơn buồn bực, hắn biến thành tiểu yêu thú, oa ở trong lòng Sở Chước, nằm úp sấp ở nơi đó không chịu rời khỏi.

Bạch Ly Nhìn không nổi, xuất thủ liền muốn ném hắn ra ngoài: "Nhóc con, lá gan lớn nhỉ, còn không xuống dưới?"

Phong Chiếu vội vươn móng vuốt ra bám tay Sở Chước, Sở Chước cũng ôm hắn lui về phía sau vài bước, Bạch Ly nhìn thấy mà nhíu chặt mày, khuyên nhủ: "A Chước, nhóc con không thể sủng."

Sở Chước: "... Ta biết, huynh ấy không phải nhóc con."

"Nam nhân cũng không thể sủng."

Sở Chước: "... Vẫn tốt."

Nhìn đến nhi tử đắc ý nâng đầu lên, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện, Bạch Ly than một tiếng, xé mở không gian, phất tay áo quấn lấy mọi người, cùng nhau tiến vào trong không gian.

Vài lần di chuyển không gian, rốt cuộc đi đến Đông Đô Phong Vân Lâm Hải.

Lộ trình xa xôi cần phải mấy năm mới có thể đến, ở trong tay cường giả Bán Thần cảnh, chẳng qua là khoảng cách vài lần di động không gian.

Một mảnh Lâm Hải xanh biếc nhìn không đến cuối cùng xuất hiện ở phía trước, gió nhẹ thổi đến, Lâm Hải phát ra thanh âm rì rào.

Phía trên Lâm Hải, mây mù lượn lờ, biển mây núi non nhấp nhô, cùng Lâm Hải tỏa sáng, hình thành cảnh trí Đông Đô Phong Vân Lâm Hải trứ danh.

Nơi này là địa bàn tộc Bạch Hổ, rất xa thoáng nghe được tiếng hổ gầm kinh ngạc thiên địa, biểu đạt ý tứ chỉ có bộ tộc Bạch Hổ mới nghe hiểu được.

Bạch Ly đại nhân đã trở lại!

Khi hơi thở của Bạch Ly xuất hiện ở Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, tộc Bạch Hổ trong Phong Vân Lâm Hải liền cảm giác được, phát ra hổ gầm hoan nghênh nàng trở về.

"Đi, chúng ta đi Vân Đô." Bạch Ly cao hứng nói với Sở Chước: "Trước kia muội cũng đã tới, nhưng mà hiện tại hẳn là không nhớ rõ, coi như lần đầu tiên đến thôi."

Sở Chước mỉm cười, đáp một tiếng.

Nàng theo Bạch Ly tiến vào Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, Phong Ly, Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên theo sát phía sau.

Vừa mới tiến vào Lâm Hải không lâu, đã thấy Bạch Hiên một bộ áo trắng bồng bềnh đi tới.

Giữa thanh sơn nước biếc, Bạch Hiên chậm rãi đi đến, giống như một vị nam thần khí chất cao hoa, xuất hiện đến bất ngờ không kịp phòng bị như thế, phá lệ khiến người khác chú ý, trên gương mặt xưa nay cảm xúc thanh đạm lại lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

"Bạch Ly đại nhân, Phong Chiếu đại nhân, mọi người đã trở lại."

Bạch Ly tươi cười khả ái: "Bạch Hiên, mọi người đều ở chứ?"

"Ở đây, Bạch Húc đại nhân, Bạch Vận đại nhân bọn họ đều ở."

Bạch Hiên nói xong, vội dẫn bọn họ tiến vào Lâm Hải, cũng thả ra một cái Phong Hổ lớn cỡ bàn tay hướng giữa bầu trời, Phong Hổ xoay quanh mà lên, chạy băng băng hướng tới trong chỗ sâu Vân Hải Lâm Hải.

Chờ đến khi bọn họ đến phía dưới Vân Hải, liền gặp được hai cục bông trắng nhung nhung lăn đến trong sân cỏ, ánh mắt màu vàng ướt sũng nhìn bọn họ, lộ ra ngây thơ cùng mơ hồ, kêu ngao ô.

Rất là đáng yêu.

Sở Chước và Huyễn Ngu hai mắt sáng lên nhìn hai con tiểu Bạch Hổ này.

Đây mới là mèo sữa ngây thơ thật không hiểu thế sự, không phải chủng loại ác ý bán manh kia.

Bạch Ly xách hai con tiểu Bạch Hổ lên, phóng tới trong lòng xoa nắn, cười nói: "Cũng đã qua lâu như vậy rồi, hai đứa các ngươi sao còn không tiến bộ như vậy?"

Bạch Hiên nhỏ giọng nói: "Bạch Ly đại nhân, kỳ thực cũng không lâu, bọn họ còn chưa đầy ngàn tuổi đâu, là tể nhi." Sau đó lại nói với tiểu yêu thú oa ở trong lòng Sở Chước: "Phong Chiếu đại nhân, đây là hai nhi tử Bạch Húc đại nhân."

Phong Chiếu liếc mắt nhìn hai con tiểu Bạch Hổ ngây thơ, lại nhìn xem Sở Chước, nói:【Một bó tuổi to, còn có thể cả đời chỉ có hai đứa, không tệ, rất lợi hại.】

Mọi người: "... ..."

Bạch Ly vươn tay túm lấy hắn từ trong lòng Sở Chước xuống dưới, cười mắng: "Nói bậy bạ cái gì đó."

Lúc này, một thanh âm cởi mở truyền đến: "Tiểu Chiếu nói đúng, bản tọa quả thật lợi hại, tương lai con cũng có thể cả đời chỉ hai đứa."

Mọi người nhìn lại, thì thấy một bóng dáng màu trắng từ Vân Hải thả người xuống, chớp mắt liền đi đến trước mặt, đồng dạng là áo trắng bồng bềnh, khí chất nam thần cao hoa, nhưng tươi cười vô cùng dương quang, là một giống đực tộc Bạch Hổ phá lệ có sức quyến rũ.

Bạch Húc đầu tiên là lên tiếng kêu chào hỏi với Bạch Ly, ánh mắt rơi xuống con tiểu yêu thú trên tay nàng, cười nói: "Đã chịu trở lại, còn không biến thành người?"

Phong Chiếu biến thành hình người, gật đầu với hắn: "Bạch Húc thúc, đã lâu không gặp."

"Quả thật đã lâu không gặp, đã có gần vạn năm. Tiểu tử con vừa đi chính là gần vạn năm, cũng không trở lại một chuyến. Nghe Bạch Hiên nói, con có đạo lữ rồi, đạo lữ của con là vị nào?"

Lời này Phong Chiếu thích nghe, đi nhanh qua lôi kéo ớc taySở Chư, như hiến vật quý mà dẫn đến trước mặt Bạch Húc: "Đây là Sở Chước, đạo lữ của con."

Bạch Húc đảo ánh mắt qua Sở Chước, đợi khi thấy rõ ràng bộ dạng của đối phương, hắn cả kinh đến ánh mắt cũng sắp trừng đến lồi ra.

Bạch Ly và Bạch Hiên ngẩng đầu nhìn trời, không đành lòng nhìn bộ dạng hắn luống cuống.

Sở Chước nở nụ cười với Bạch Húc, phá lệ bình tĩnh.

Khi Bạch Húc rốt cục lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo qua Bạch Ly, Bạch Hiên cùng Phong Chiếu, trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào, cuối cùng đánh một cái tát lên đầu Bạch Hiên, mắng: "Tiểu tử thúi, chẳng trách ta hỏi con đạo lữ của Tiểu Chiếu là ai, con vẫn luôn không chịu nói."

Bạch Hiên bị vỗ, vẫn duy trì phong phạm nam thần nên có, nói: "Con nói không nên lời."

Bạch Húc lại vỗ hắn một cái, rồi mang mọi người đi Vân Hải.

Hai con ấu tể Bạch Hổ nhìn thấy phụ thân, vô cùng cao hứng nhảy đến trong lòng phụ thân, ngồi xổm ở trên vai hắn, thăm dò tò mò nhìn đoàn người Sở Chước, thỉnh thoảng ngao ô một tiếng, manh đến làm cho Sở Chước cùng Huyễn Ngu tâm can run rẩy.

Lâm Hải là nơi tộc Bạch Hổ săn bắn, Vân Hải phía trên mới là nơi tộc Bạch Hổ sinh sống.

Vân Hải này và Vân Hải ở Băng Vân Vực có cách làm khác nhau, kết quả lại kỳ diệu như nhau, nhưng so với Băng Vân Vực càng rộng lớn mênh mông, trong mây mù lượn lờ là kiến trúc rộng lớn tráng lệ, giống như tiên cảnh.

Trên đường, Bạch Húc thăm dò Bạch Ly sao lại đột nhiên trở về.

"Chẳng lẽ ta sẽ không thể trở về?" Bạch Ly tùy hứng nói.

Bạch Húc nở nụ cười, nói trắng ra: "Bạch Ly đại nhân xưa nay không có chuyện gì thì sẽ không ngoan ngoãn trở về, lần này khẳng định là có chuyện gì phát sinh."

Bạch Ly hừ cười một tiếng, nói: "Cũng không có gì, nhân tộc bên kia không biết khi nào thì xuất hiện một Bán Thần cảnh, cho nên ta mang A Chước trở về cho các người trông thấy."

Nghe xong, Bạch Húc theo bản năng liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, thấy Sở Chước dịu dàng mỉm cười với hắn, thì không khỏi run rẩy lên.

Sở Chước: "... ..." Nàng rất đáng sợ sao?

Vị Bạch Húc đại nhân này ở trong tộc Bạch Hổ rõ ràng có địa vị không thấp, tu vi sâu không lường được, nhưng từ khi gặp mặt đến bây giờ, thái độ của hắn tương đối có vài phần huyền diệu, đặc biệt là khi đối mặt với nàng. Sở Chước cảm thấy, chuyện này có liên quan với thân phận của nàng trước chuyển thế trùng tu, Bạch Húc rõ ràng là nhận ra nàng.

Bọn họ làm sao có thể nhận ra nàng đây?

Sở Chước có chút khó hiểu, chẳng lẽ sau khi chuyển thế trùng tu, dung mạo của nàng kỳ thực chưa có biến hóa gì?

Đến cung điện trong Vân Hải, Bạch Húc để cho Bạch Hiên an bài cho bọn họ, liền vội vã bận rộn rời khỏi cùng Bạch Ly.

Sở Chước nhìn theo bọn họ biến mất, nhịn không được hỏi Bạch Hiên: "Bạch Húc đại nhân giống như cũng nhận ra ta, làm sao các ngươi nhận ra ta? Chẳng lẽ bộ dạng hiện tại của ta, rất giống với trước chuyển thế trùng tu?"

"Rất giống." Bạch Hiên nói đúng sự thật: "Nhưng mà dung mạo chỉ là thứ yếu, hồn phách của hai người là một dạng, hơi thở cũng giống như vậy, rất thân thiết."

Nghe nói như thế, Sở Chước nháy mắt liền nhớ tới thú duyên của mình.

Nghe ý tứ của bọn hắn, trước khi nàng chuyển thế trùng tu, thú duyên cũng vô cùng tốt, đời này cũng không khác lắm.

Bạch Hiên an bài xong cho bọn họ, thì cũng rời khỏi, chỉ có hai con cọp con ở tại chỗ này, tò mò nhìn bọn họ.