Cùng Trời Với Thú

Chương 560: Phong túng túng mang Sở Chước lén rời đi.




Bạch Ly cười tủm tỉm nhìn nhi tử, mỗi khi nàng cười như vậy, không người nào biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng hậu quả thì vô cùng nghiêm trọng là được.

"Tiểu Chiếu, vì sao mẹ không biết mình có thêm đứa con?" Bạch Ly cười hỏi.

Phong Chiếu không sợ chút nào, nói đúng lý hợp tình: "Con giúp mẹ nhận thức, hắn bị tà tu luyện chế thành Âm Thi, có được thân bất tử, tùy mẹ dày vò thế nào cũng được. Vì cho mẹ vui vẻ, con còn để cho hắn mang họ Phong, lấy họ cha, lấy tên mẹ, nương người mất hứng sao?"

Bạch Ly buồn bực: "Đang yên lành tốt đẹp, con giúp mẹ kiếm thêm đứa con làm gì?"

Phong Chiếu không nói lời nào.

Người còn lại cũng không nói lời nào.

Đối với tên Phong Ly tồn tại cực rõ ràng Sở Chước cũng khó mà nói cái gì, tránh cho Bạch Ly lại muốn ấn nhi tử lên trên đất ma sát.

Ở khi Phong Chiếu quay đầu đi tìm Sở Chước thương lượng muốn đi nơi tà sát chơi đùa hay không, Bạch Ly vẫy tay qua hai đứa nhỏ, thăm dò lai lịch Phong Ly.

Lúc trước hai đứa nhỏ đều đi theo qua Cửu U Minh, đối với lai lịch của Phong Ly cũng biết rõ ràng, đã lập tức nói hết ra.

Bạch Ly nghe xong, thật ra có vài phần hứng thú, nếu như Phong Ly không nói dối, hắn hẳn là hậu đại của Bách tộc cùng Thần tộc thời kì thượng cổ, bị người ta lấy luyện chế thành Âm Thi Vương thân bất tử, lại bị con trai của nàng thu phục, coi như là tiểu đệ Bạch Ly Sơn, Bạch Ly đã ném Bạch Ly Sơn cho nhi tử, tự nhiên sẽ không lại đi can thiệp chuyện của Bạch Ly Sơn.

Nhưng làm mẫu thân, đột nhiên bị người ta nhét cho một đứa con, dù thế nào cũng phải có chút phản ứng chứ.

Buổi tối, khi rừng nấm sáng lên ánh sáng cầu vồng xinh đẹp, Bạch Ly đợi nhi tử lại biến thành một con tiểu yêu thú muốn củng lên giường Sở Chước, thì nàng tay mắt lanh lẹ túm lấy tiểu yêu thú xách lên, vẻ mặt cười tủm tỉm nói: "Nhi tử, chúng ta đến nói chút chuyện nương đột nhiên có thêm đứa con đi."

Phong Chiếu biết thoát không được một trận béo đánh, vô cùng rõ ràng buông tha cho giãy dụa, vung vung móng vuốt với Sở Chước, kêu nàng đi nghỉ ngơi trước, liền mặc cho mẹ hắn mang theo đi rừng rậm ngoài rừng nấm.

Đêm nay, Sở Chước ngủ cực độ bất an, bởi vì bên ngoài rất ầm ỹ.



Hôm sau, khi hai mẹ con trở về, Sở Chước nhìn chằm chằm vào Phong Chiếu, phát hiện trên mặt hắn có mấy chỗ xanh tím, cũng không tính là rõ ràng.

Nhưng mà dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ đó, vẫn cực kì phá hư mỹ cảm, Sở Chước đau lòng sờ sờ, nào là lấy linh đan nào là lấy nước linh tuyền, ngay cả thịt Kim Thai Thạch trân quý cũng hòa tan một ít ở trong nước linh tuyền để cho hắn uống.

Phong Chiếu thấy nàng đau lòng, nhân cơ hội ôm thắt lưng nàng, thoạt nhìn rất là ủy khuất.

Bạch Ly xuy một tiếng, tiền đồ đâu.

Đợi dấu vết trên mặt Phong Chiếu biến mất, Sở Chước cũng thương lượng kỹ lưỡng với hắn, quyết định đi chỗ sát khí tận trời đó nhìn xem, nếu là Phong Ly thì tất nhiên là tốt rồi, nếu không phải Phong Ly, cũng coi như là kinh nghiệm từng trải.

Tuy rằng quyết định rời khỏi, nhưng rừng nấm cũng không phải là ném đi không thèm để ý, Sở Chước cảm thấy rừng nấm này là một nơi vô cùng thích hợp cho nghỉ ngơi ẩn nấp, ngày khác đợi tất cả tiểu hỏa bầu bạn đều tụ tập lại, thật ra có thể coi nơi đây trở thành một nơi an toàn đặt chân.

Phong Chiếu đối với nơi này cũng rất có cảm tình ——phòng nấm chính là hắn và Sở Chước cùng nhau bố trí, rất nhiều gia dụng lại là hắn tự tay chế tạo, tất nhiên không cho phép người từ ngoài đến không liên quan gì xông tới phá hỏng, lại bày ra vài đạo cấm chế ở chung quanh, một đám người mới rời khỏi rừng nấm.

Nghe nói nơi đột nhiên xuất hiện sát khí, là ở một chỗ đầm lầy.

Phiến đầm lầy đó địa thế tương đối rộng rãi, bình thường bao phủ một mảnh chướng khí, sinh hoạt trong đó là một ít con kiến độc vật thích ăn khí độc, vẫn chưa có chỗ nào thần kỳ, nếu không phải lần này đột nhiên sát khí phóng lên cao, cũng sẽ không khiến người nào chú ý.

Khi bọn họ đi về phía đầm lầy độc đó, Phong Chiếu nhìn chằm chằm tiểu Bạch Hổ ghé trên vai vào Sở Chước, nhíu mi hỏi: "Ngài cũng muốn đi?"

Tiểu Bạch Hổ bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái:【Vào thời điểm mà bản thân mẹ không biết sao bị người ta nhét cho một đứa con, có thể nào tới không nhìn xem đứa con đó có đức hạnh gì?】

Phong Chiếu hoàn toàn không biết là đuối lý, đúng lý hợp tình nói: "Nếu mẹ muốn nhận thức hắn, về sau có chuyện gì thì cứ việc tìm hắn, muốn đánh người cũng tìm hắn, dù sao hắn là thân bất tử, đánh cũng không sao."

Bạch Ly hừ cười, từ bả vai Sở Chước nhảy đến trên bờ vai của hắn, dùng móng vuốt lông vỗ vỗ đầu hắn, cười nói:【Nhi tử, con quả nhiên là đứa xấu xa chỗ này đến xấu xa chỗ kia, mục đích nhận thức Phong Ly không thuần. Lão nương đánh con của mình, đó là chuyện đương nhiên, con có tìm cho lão nương mấy chục đứa con cũng vậy thôi.】

Phong Chiếu kéo nàng xuống dưới, trực tiếp ném tới trong lòng Huyễn Ngu, thừa dịp bọn họ còn chưa phản ứng kịp, nhanh chóng lôi kéo Sở Chước xé mở không gian chạy mất, động tác nhanh chóng, thế nhưng không một người nào phản ứng kịp.

Thẳng đến từ không gian bước ra, Sở Chước vẫn còn ngơ ngác.

Phong Chiếu một đôi mắt lập lòe tỏa sáng, cười nói với nàng: "Hiện nay không có người vướng bận, chúng ta cứ từ từ mà đi, không vội."

Sở Chước thầm nghĩ, coi nương của mình trở thành vướng bận có ổn không? Nhưng nhìn hắn thần thái bay lên, Sở Chước lại nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể cười hỏi: "Như vậy được không?"

"Yên tâm, mẹ ta sẽ tự mình đến, cũng sẽ mang mấy đứa nhỏ đi cùng tới đây."

Vì thế Sở Chước không nói gì nữa, mặc kệ hắn mang theo nàng chậm rãi đi ở trên đường.

Phong Chiếu nói muốn đi chậm rãi, thật đúng là rất chậm, hắn riêng biệt đi rẽ qua, rẽ đến một ít địa vực đặc thù, cái loại vô cùng dễ dàng che giấu hành tung ấy, hơn nữa đều cẩn thận xóa đi hơi thở của hai người, làm cho người ta tuyệt đối không thể truy tung theo được.

Sở Chước không khỏi nghĩ đến một vấn đề: "Lúc trước chúng ta rời khỏi Phượng cốc, mẹ huynh làm sao có thể tìm tới được?" Ấn theo thái độ trốn tránh không kịp lúc ấy của hắn, hẳn là cũng sẽ xóa sạch hơi thở đến không còn một mảnh, không cho mẹ hắn đi tìm đến mới đúng.



Phong Chiếu bĩu môi: "Bà ấy theo hơi thở Huyễn Ngu mà đến."

Lúc ấy cũng là hắn sơ ý, cũng không biết mẹ hắn đã dụng tâm hiểm ác biến thành một con ấu tể Bạch Hổ tiếp xúc qua cùng Sở Chước, hơn nữa làm xuống ký hiệu ở trên người Huyễn Ngu, hắn mang theo Sở Chước trốn chạy, lấy tính cách của Sở Chước cũng không thể bỏ xuống mấy đứa nhỏ đó, Bạch Ly liền theo hơi thở bọn họ lại đây, quả nhiên tìm một cái chuẩn luôn.

Sớm biết vậy thì đều quăng mấy tên tiểu đệ cho tộc Huyền Vũ đi săn sóc, thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Sở Chước nghe xong, nhìn hắn không vui, nhịn không được muốn cười, an ủi hắn nói: "Có thể nhận thức Bạch Ly đại nhân cũng rất tốt, nàng là nương của huynh, ta cũng tôn trọng nàng."

Hiểu rõ ngụ ý của nàng, Phong Chiếu vừa mừng vừa sợ, một phen ôm nàng đến trong lòng, phóng lên cao.

Chuyển lòng vòng ở giữa không trung một lát, Phong Chiếu mới mang theo nàng rơi xuống mặt đất, vén vén tóc mai bị gió thổi loạn cho nàng, chăm chú nhìn nàng bởi vì ý cười mà nhiễm hồng hai má, tim đập bỗng dưng rối loạn trật tự, cổ xúc động xúi càng lợi hại, cả người đều có chút choáng váng, nhịn không được chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng mà chạm xuống ở trên môi đỏ mọng của nàng.

Thẳng đến giữa răng môi của nàng tràn đầy hơi thở của hắn, hắn mới đỏ mặt, gắt gao ôm chặt lấy nàng vào trong lòng, phá lệ thỏa mãn.

Sở Chước không có ký ức trước chuyển thế trùng tu, nàng cũng không quan tâm ký ức này, bất đồng là Bạch Ly bởi vì nàng trước chuyển thế trùng tu mà thân cận, Sở Chước tôn trọng đối với Bạch Ly, hoàn toàn là vì bà ấy là mẫu thân của Phong Chiếu, cho nên nàng nguyện ý đi tôn trọng bà ấy.

Không thể không nói điểm ấy làm cho Phong Chiếu càng cao hứng rồi.

Hắn trước kia sợ hãi nếu nàng khôi phục ký ức trước chuyển thế, biến thành người kia trong trí nhớ, có thể phủ định đoạn cảm tình này hay không? Có thể không cần hắn hay không? Cho nên hắn không muốn mẫu thân xuất hiện, không muốn có người nào nói cho nàng, nàng trước khi chuyển thế trùng tu là loại người gì.

Nàng chính là nàng, là Sở Chước hiện tại.

Không phải Phất Chước đại nhân vạn năm trước được thương sinh kính ngưỡng. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.

Có cần phải cao hứng như vậy sao? Sở Chước nhìn ngôi sao lấp lánh rơi vỡ trong hai tròng mắt hắn, phá lệ thâm thúy sáng ngời, cũng hơi hơi cười rộ lên.

Tuy rằng trong mấy đời, nam nhân này không ở trong vòng kế hoạch của nàng, lại gây cho nàng vô số kinh hỉ cùng bình an, như thế cũng rất tốt, mặc kệ trước chuyển thế trùng tu mình là loại bộ dạng nào, đều đã là quá khứ rồi.

Tâm ý tương thông lẫn nhau, Phong Chiếu càng không vội mà đi qua đầm lầy độc, hận không thể đưa nàng đến một địa phương không ai quấy rầy.

Chờ đến khi bọn họ chậm rì rì đi đến đầm lầy độc, đệ tử phần đông thế lực Hồng Mông chi cảnh nhận được tin tức cũng đuổi tới đầm lầy độc, rất xa có thể nhìn thấy đám người di động trước đầm lầy.

"Làm sao có thể nhiều người như vậy?" Sở Chước giật mình nói, chẳng lẽ người Hồng Mông chi cảnh còn không sợ chết, làm sao ở đâu có nguy hiểm thì lại chạy đến chổ đó chứ?

Nếu là bảo vật xuất thế, mọi người chạy tới tìm cơ duyên thì còn được, nhưng lần này là sát khí tận trời, khả năng có tà sát vật xuất thế, cực nguy hiểm, hẳn là tránh đi mới đúng.

Phong Chiếu nghĩ nghĩ, cũng không rõ, quyết định tìm người hỏi một chút.

Người này rất dễ tìm, vừa mới nhìn đến gương mặt người quen, Phong Chiếu chỉ vẫy tay đã túm người tới, kéo y vào trong lĩnh vực hắc ám.

Khi Thương Chúc đang theo trưởng bối sư môn thì bị một cổ lực lượng thần bí kéo ra, cả người đều là lờ mờ, còn tưởng rằng dưới ban ngày ban mặt, có bọn đồ đệ đạo chích đánh lén, thẳng đến khi nhìn đến người tóm hắn, sắc mặt hắn càng tê cứng.

"Sở cô nương, tiền bối?" Thương Chúc có chút không xác định hỏi.



Phong Chiếu lạnh nhạt nhìn hắn.

Sở Chước tao nhã cười yếu ớt, hòa khí nói: "Thương đạo hữu, hồi lâu không gặp, huynh thoạt nhìn rất tốt."

Hắn vốn là rất tốt, nhưng gặp được bọn họ rồi, sẽ không tốt lắm.

Thương Chúc nghĩ, nhịn không được vụng trộm liếc mắt nhìn Phong Chiếu, vẫn nhớ rõ lúc trước ở ngoài Phượng cốc, hắn và muội muội đang chuẩn bị quay về Viêm Thực Sơn, đã bị kéo vào trong một cái không gian hắc ám, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, ngay sau đó đã bị vị tiền bối này xuất hiện bức bách thăm dò chuyện của Sở Chước.

Hắn còn nhớ rõ khi mình nói đến Sở Chước đã là đạo lữ tương lai thiếu chủ Phượng cốc nhận định, toàn bộ không gian hắc ám chấn động kịch liệt, giống nư không gian muốn sụp đổ, hai huynh muội bị nhốt ở trong không gian thiếu chút nữa thần hồn không ổn, tri thức sụp đổ.

Trải qua phi thường đáng sợ như vậy, đến nay nhớ tới, lòng vẫn còn sợ hãi.

Sau đó, bọn họ nghe nói vào ngày sinh nhật Phượng chủ, có người xông vào Phượng cốc, hơn nữa chuyện đạo lữ tương lai của Phượng thiếu chủ bị cướp đi, trực giác chính là Phong Chiếu đã kéo bọn họ vào trong không gian hắc ám thăm dò.

Người mà ngay cả Phượng chủ đều dám trêu chọc ác vậy, Viêm Thực Sơn bọn họ là không thể trêu vào, Thương Chúc lại càng không thể trêu vào.

Cho nên hiện tại nhìn đến hai vị này, cho dù trong lòng Thương Chúc sóng to gió lớn cỡ nào, thì trên mặt cũng vô cùng trấn định, cả người cung kính không thôi, thậm chí không dám liếc mắt nhìn Sở Chước nhiều thêm một cái —— vị này chính là bị người nào đó còn hung ác hơn Phượng thiếu chủ nhận định, hắn cũng không có lá gan miệng ba hoa với nàng nữa.

Nghe được Sở Chước dò hỏi, Thương Chúc thành thật nói: "Sát khí tận trời, nghi là có tà sát xuất thế. Nhưng mà nghe nói trong tà khí, có dựng dục một luồng tiên thiên thanh khí, người tu luyện tới đây, đa phần là vì thế mà đến."

Tin tức này không có nhiều người biết đến, đều có nguồn gốc tin tức của mình, Sở Chước bọn họ vẫn luôn sinh sống trong từng nấm, trừ bỏ tộc Bạch Hổ, thì cũng không tiếp xúc cùng ngoại giới, việc này phát sinh quá đột nhiên, cho nên bọn họ vẫn chưa nhận được tin tức.

Sở Chước rốt cục giật mình, thì ra quả thật có bảo vật xuất thế.

Tiên thiên thanh khí, là hỗn độn khí dựng dục thai nghén mà sinh ra, cực kì hiếm có, có thể rửa sạch dơ bẩn vạn vật, thăng cấp tư chất người tu luyện, ngay cả Sở Chước nghe xong, cũng rất động tâm.