Cùng Trời Với Thú

Chương 434: Phong kinh sợ hoảng hốt rời đi.




Sở Chước nhìn vết nứt không gian đã khép kín, tâm tình bị người nào đó khiến cho có chút quýnh chậm rãi biến mất, nghĩ đến không biết khi nào mới có thể gặp lại hắn, lúc đang có chút buồn bã, đột nhiên không gian vết nứt lại mở ra.

Nam nhân áo trắng vừa rồi chạy trối chết theo không gian vết nứt bước ra, bước đi đến trước mặt nàng.

"Cái này nàng thu đi." Phong Chiếu nhét một cái túi càn khôn vào trong tay nàng.

Sở Chước đang muốn hỏi đây là cái gì, thì nam nhân đột nhiên khom người, mặt tuấn mỹ đến gần, khe khẽ chạm xuống môi nàng, thanh âm khàn khàn: "Chờ ta về!"

Dứt lời, lại xé mở không gian rời đi.

Sở Chước: "... ..."

Sở Chước nhìn vết nứt không gian lại khép lại, có chút dở khóc dở cười, sau một lúc lâu mới cúi đầu nhìn về phía túi càn khôn hắn nhét tới, linh thức thăm dò vào, khi nhìn đến thứ trong túi càn khôn, nàng chậm rãi thở dài một hơi.

Cất kỹ túi càn khôn, Sở Chước thấy trong thạch bồn bên giường, bé rùa đang nằm úp sấp ở đó nhìn chằm chằm vào mình, một đôi mắt đậu đen ngơ ngác, sáng sáng, thì đi qua ôm lấy nó lên.

"Huyền Uyên, đêm nay ngủ cùng chủ nhân, thế nào?" Nàng mỉm cười hỏi.

Bé rùa lập tức dùng đầu cọ cọ tay nàng, vô cùng cao hứng quyết định ở trong khoảng thời gian lão đại không ở đây, phải mỗi ngày đều bò đến trên giường chủ nhân.

Hôm sau, mọi người từ trong phòng nghỉ bước ra, nhìn thấy Sở Chước đứng ở trong sân, phát hiện tiểu yêu thú vẫn luôn đi theo nàng cũng không có mặt, lại nhìn qua, cũng không có nam nhân áo trắng nào đó.

"Ồ, Sở tỷ, lão đại đâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghi hoặc hỏi.



"Hắn có việc tạm thời rời khỏi." Sở Chước hồi đáp, nghênh đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Khúc Sơn Hà.

Nghe nói Phong Chiếu rời khỏi, mọi người hai mặt nhìn nhau, trực giác là có việc, nếu không Phong Chiếu sẽ không nỡ rời khỏi bên người Sở Chước.

Bích Tầm Châu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Khi nào thì lão đại trở về?" Hỏa Lân cũng hỏi.

"Ừ, quả thật có chút việc, ta cũng không biết." Sở Chước nói đúng sự thật.

Thấy Sở Chước không nói rõ, vì thế mọi người không hỏi nữa, dù sao lấy tính cách của Phong Chiếu, chỉ cần chuyện vừa xong, nhất định sẽ ở thời gian ngắn nhất chạy về, căn bản không cần phải bận tâm.

Khúc Sơn Hà nghe đến đó, trong lòng không khỏi cân nhắc lên, động phủ của hắn tự nhiên do chủ nhân động phủ nắm trong tay, đặc biệt cửa động phủ có cấm chế thủ hộ, hắn còn chưa đưa lệnh phù ra vào cho Sở Chước bọn họ, bởi vậy có thể xác định, lúc Phong Chiếu rời khỏi, khẳng định là không đi con đường bình thường, cho nên chủ nhân hắn đây mới có thể không hề có cảm giác.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, thực lực của Phong Chiếu đã cao đến có thể không thèm nhìn tới cấm chế hắn bày ở trong động phủ, lặng yên không một tiếng động rời khỏi. Mặc kệ là loại khả năng nào, đều chứng minh thực lực mạnh mẽ của Phong Chiếu, chỉ sợ ở phía trên Hóa Thần cảnh.

Đối với Phong Chiếu đột nhiên rời khỏi, mọi người sau khi hỏi vài câu, thì không hề đi tìm tòi nghiên cứu nữa, bắt đầu thương lượng đi dạo ở Thiên La Hiệp, nhìn xem có cái gì cần mua.

Khúc Sơn Hà rất vui lòng dẫn đường cho bọn họ, thuận tiện cũng đưa lệnh phù tối hôm qua hắn riêng biệt gấp gáp chế tạo cho bọn họ, có lệnh phù này, không cần chủ nhân cho phép, có thể tự do ra vào động phủ.

"Ta muốn đi mua chút linh thảo, còn có, không biết trong Thiên La Hiệp có nơi nào để luyện đan sư trao đổi không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ thăm dò.

"Ta cũng muốn đi mua chút tài liệu luyện khí, một ít linh khí của ta cần thăng cấp, vừa vặn thừa nhân cơ hội lần này cùng nhau thăng cấp." Sở Chước cũng nói theo.

"Ta muốn mua chút nguyên liệu nấu ăn tươi mới lại mỹ vị, còn có một chút gia vị cũng muốn mua nhiều một chút." Bích Tầm Châu nói.

"Không biết ở đâu có ăn ngon, có thể mang bọn ta đi xem, nhất định phải là đặc sắc của Thiên La Hiệp." Hỏa Lân, Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu đồng thanh nói.

Khúc Sơn Hà: "... ..."

Cuối cùng khi ra ngoài, đành phải binh chia làm hai đường, Sở Chước và Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Khúc Sơn Hà một đường, mấy đứa ham ăn Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh, Huyễn Ngu, bé rùa một đường, rất nhanh tách ra ngay tại một con đường mở rộng chi nhánh.

Khúc Sơn Hà đối với tính cách của nhóm người này có một chút hiểu biết đại khái, trong lòng có chút không thể tưởng tượng, cũng không biết đàn ham ăn này làm thế nào mà tụ cùng một chỗ, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người tu luyện ích cốc chấp nhất đối với thức ăn như vậy, không làm việc đàng hoàng.

"Khúc công tử, phiền toái huynh." Sở Chước khách khí nói.

Khúc Sơn Hà cười nói: "Nói phiền toái cái gì, đã kết giao bằng hữu với mấy vị, giữa bằng hữu không cần khách khí như thế."

Sở Chước cười cười, cũng không thèm nhắc lại, tuy rằng lúc ban đầu thời điểm nhận thức, quả thật có chút xung đột, nhưng mà bởi vì cùng nhau trải qua nhiều chuyện, giữa bọn họ cùng Khúc Sơn Hà cũng không xung đột ích lợi gì, làm bằng hữu quả thật không tệ.

Khúc Sơn Hà đầu tiên là dẫn bọn họ đi đến một con phố chuyên môn bán linh thảo, sau đó trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ mua từ đầu đến cuối, gần như chỉ cần là linh thảo coi trọng thì đều đóng gói mang đi, linh thạch tiêu xài tựa nước chảy, một đường đi tới, tiêu phí linh thạch đạt tới một số lượng khủng bố.

Nhóm người này giống như gia sản cũng rất không tệ, lai lịch của bọn họ càng khả nghi.

Khúc Sơn Hà nghĩ, chỉ thấy khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi ra từ một cửa tiệm linh thảo cuối cùng, thần sắc trên mặt thỏa mãn rất nhiều lại thêm vài phần sầu khổ: "Sở tỷ, Tầm Châu ca, linh thạch trên người ta đều xài hết rồi, chúng ta đi bán chút linh đan đi."

Bọn họ nán lại ở Băng Vân Vực mười năm, trong mười năm này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ luôn luôn luyện đan, linh đan cấp mười bị hắn luyện đền rất thuần thục, nay đã thử luyện linh đan cấp mười một. Linh đan cực phẩm cấp mười được tích lũy trong mười năm này có số lượng bất phàm, hơn nữa có vài loại ngay cả người tu luyện Thánh Đế cảnh cũng thích hợp sử dụng, không sợ bán không ra được giá tốt.

Sở Chước biết tình huống của hắn, tự nhiên không có ý kiến, rất nhanh lại chuyển chiến trận sang cửa hàng linh đan ở con phố bên cạnh.

"Khúc công tử, huynh quen thuộc Thiên La Hiệp, phiền toái giới thiệu giúp chúng ta một địa phương thích hợp bán linh đan." Sở Chước nhỏ giọng nói với Khúc Sơn Hà, lại bổ sung một câu: "A Kỳ luyện đều là linh đan cực phẩm."

Khúc Sơn Hà: "... Không thành vấn đề, bao mọi người vừa lòng."

Hắn cần phải thích ứng nhóm người này đại tài khí thô cùng thực lực mới được.

Khúc Sơn Hà quả thật rất tinh tường đối với Thiên La Hiệp, lập tức liền dẫn bọn họ đến một gian cửa tiệm kinh doanh linh đan thoạt nhìn cũng không lớn, khi vào điếm đã ngửi thấy một trận đan hương thanh nhã.

Sở Chước lướt ánh mắt nhìn qua ở trong tiệm, trong tiệm diện tích tuy nhỏ, lại chỉnh tề có trật tự, trông cửa tiệm là một lão giả tóc hoa râm, lưng hơi còng, ngồi ở mặt sau quầy nâng một ly linh trà hương khói mờ mịt chậm rì rì uống, sương mù giống như bộ dạng khuôn mặt hắn.

Thấy có khách nhân tiến vào, hắn cũng không đứng dậy, thanh âm thương lão truyền đến: "Khúc tiểu tử, sao ngươi lại tới đây? Lần này không chết ở cốc đá ngầm sương mù?"

Khúc Sơn Hà cười nói: "Ta vận khí tốt, mệnh lớn nên đã trở lại. Tư lão, ta mang mấy vị bằng hữu tới đây đổi chút đồ cho ông."

Sương mù đột nhiên tản ra, Tư lão nhìn qua, một đôi mắt trong trẻo cơ trí, cực không tương xứng với mặt đầy nếp nhăn của hắn. Sở Chước nhìn qua, phát hiện không thể nhìn thấu tu vi của hắn, thậm chí không nhận thấy được hơi thở thuộc về người tu luyện ở trên người hắn.

Tiếng lòng hơi chấn động, Sở Chước thêm vài phần trịnh trọng đối với Tư lão.

Nàng tự nhiên không cho rằng Tu Lão là một người phàm, Đại Hoang giới không giống Linh thế giới cùng Huyền thế giới, căn bản không người phàm có thể sống yên, chỉ cần người được sinh ra ở Đại Hoang giới, đều là người tu luyện trời sinh, có thể tu luyện. Vị lão giả này nếu không phải tu vi cao thâm đến cảnh giới nhất định trở lại nguyên trạng, thì chính là tu luyện bí thuật thần thông nào đó, có thể hoàn toàn ẩn tàng chính mình.

Mặc kệ là loại nào, cũng không cho phép khinh thường.

Sở Chước không nghĩ tới trong Thiên La Hiệp còn cất dấu nhân vật như vậy, ấn tượng với Thiên La Hiệp không khỏi đổi mới vài phần.

Khúc Sơn Hà thuyết minh ý đồ đưa bọn họ đến, Tư lão chậm rì rì đứng dậy, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy ra linh đan sắp sửa buôn bán, nhất nhất kiểm tra.

Khi mở bình đan ra, tràn ngập một cỗ đan hương thuần túy, Tư lão chưa đổi thần sắc, giọng điệu thật ra thêm vài phần ngoài ý muốn: "Cực phẩm cấp mười?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt nóng bỏng nhìn hắn: "Đúng vậy, lão nhân gia, thỉnh ngài cho cái giá thích hợp." Sau đó lại có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi ta mua linh thảo đã tiêu xài hết linh thạch, hiện tại trong túi càn khôn không có một khối linh thạch, cần một ít linh thạch tiếp tục mua linh thảo."

Nghe nói như thế, Khúc Sơn Hà không căng được biểu tình trên mặt nữa, giống nhau đang hỏi: Còn muốn mua?

Tư lão liếc hắn một cái, trên mặt lộ ra tươi cười, nói: "Ngươi đứa nhỏ này thật ra cũng thú vị, các ngươi đã là Khúc tiểu tử mang đến, ta tự nhiên sẽ cho cái giá công bằng." Một bên kiểm tra linh đan một bên từ từ nói: "Đại Hoang giới linh khí sung túc, tiêu chuẩn luyện đan sư cũng không kém, nhưng mà cũng không phải là người nào cũng nỡ lấy ra linh đan cực phẩm đi bán, tiểu tử thuật luyện đan của ngươi xem ra không tệ."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười ngây ngô, dáng vẻ ngốc bạch ngọt.

Bích Tầm Châu lặng lẽ hững hờ quay mặt đi, phát hiện luyện đan sư trải qua kinh nghiệm từng trải huyễn tâm kính quả thật đã khác biệt, ở phương diện giả ngu giả ngọt, quả thực chính là trời sinh ăn chén cơm này.

Tư lão cho giá cả quả thật rất công bằng, so với giá cả vừa rồi bọn hắn tìm hiểu ở trên đường còn muốn cao hơn, có thể thấy được thật sự rất chiếu cố bọn họ.

Hai bên đều không có quá nhiều mè nheo, một tay giao linh đan một tay giao linh thạch.

Tư lão thu hồi linh đan, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Tiểu huynh đệ, về sau có linh đan có thể tiếp tục tới tìm ta. Nhưng mà linh đan cực phẩm bình thường ít có người nguyện ý bán, các ngươi ngày sau cẩn thận chút."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt chính trực nói: "Không ngại, ta tin tưởng Khúc tiền bối."

Khúc Sơn Hà có bao nhiêu khôn khéo giảo hoạt chứ, lúc này nghe được lời hắn nói, lại nhìn mặt luyện đan sư tín nhiệm không nghi ngờ, trong lúc đó đột nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm khái cùng trách nhiệm, thần sắc trong mắt quả thực coi bọn họ trở thành sinh tử chi giao.

Sở Chước cùng Bích Tầm Châu lựa chọn trầm mặc.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tuy rằng ngốc bạch ngọt chút, nhưng công phu dỗ người cũng không thua kém Sở Chước bao nhiêu.

Bán xong linh đan, túi càn khôn của Mặc Sĩ Thiên Kỳ vốn đã xẹp đi lại nhét gần đầy, vô cùng cao hứng tiếp tục mua đồ lần thứ hai, đều mua hết một ít linh thảo vừa rồi nhìn trúng mà không nỡ mua, mới đi vòng qua địa phương bán tài liệu luyện khí.

So với Mặc Sĩ Thiên Kỳ điên cuồng khi mua linh thảo, Sở Chước tiến vào cửa tiệm bán tài liệu luyện khí, lập tức liền chọn trúng thứ muốn mua.

Nàng muốn mua là Phạm Tâm Thủy, là linh vật khi luyện chế linh khí bản mạng, ở lúc khí thành là dùng để nhúng, có thể làm cho chất lượng linh khí cao hơn một tầng. Nay nàng có đá Lam Tê, vừa vặn thừa dịp hiện tại đang rảnh rỗi, thăng cấp cho Toái Tinh kiếm cùng Toái Tinh dù.

"Sở cô nương là muốn luyện chế linh khí? Trong Thiên La Hiệp thật ra cũng có vài chỗ chuyên môn cho thuê phòng luyện khí, đều có địa hỏa cùng linh hỏa, Sở cô nương có thể đi thuê một cái." Khúc Sơn Hà nói xong, liền giới thiệu cho nàng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa nghe, vội vàng hỏi: "Khúc tiền bối, có phòng luyện đan sao? Trong phòng luyện đan có dị hỏa sao?"

"Dị hỏa cũng có, nhưng mà tiền thuê cực đắt."

"Không có việc gì, ta vẫn luôn muốn dùng dị hỏa luyện đan, lần này có cơ hội, phải đi thử xem." Mặc Sĩ Thiên Kỳ đại tài khí thô nói.

Lần này bọn họ ở trong cốc đá ngầm sương mù có được rất nhiều Huân Tinh Linh thảo, vừa vặn thừa dịp này nghiên cứu nhiều một chút, nhìn xem có thể luyện ra linh đan giải độc gì không.

Tiếp theo bọn họ trực tiếp chuyển chiến trận đi đến nơi cho thuê phòng luyện đan cùng phòng luyện khí của Thiên La Hiệp, hai địa phương này là láng giềng gần, dù sao rèn luyện gì đó đều cần một loại hỏa, liền xây cùng một chỗ.

Đi đến mục đích, bọn họ đi nhìn xuống thủ tục cho thuê, quả nhiên thuê phòng luyện đan hoặc phòng luyện khí có được dị hỏa thì giá cả đắt đến kinh người, không có chút gia sản căn bản thuê không nổi, cũng không nỡ thuê.

Nhưng mà cái này đối với Sở Chước bọn họ mà nói, cũng không phải vấn đề lớn, bọn họ cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều linh thạch —— Mặc Sĩ Thiên Kỳ thì không tính.

Sở Chước rất khẳng khái thuê xuống gian phòng luyện đan cùng phòng luyện khí cung cấp dị hỏa, hơn nữa lập tức liền thanh toán tiền thuê nửa năm.

Nhận được cửa phù chuyên môn, mọi người liền quay về động phủ của Khúc Sơn Hà.

Đợi sau khi Hỏa Lân bọn họ cũng trở về, Sở Chước dặn dò bọn họ một tiếng, để cho bọn họ chăm chỉ mà tu luyện ở trong động phủ của Khúc Sơn Hà, mà nàng cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ thì đi bế quan trong phòng luyện đan cùng phòng luyện khí đã thuê.

"Không cho phép mỗi ngày chạy đi ăn vụng ở bên ngoài, nếu để cho ta biết, sẽ thu hết linh thạch." Sở Chước nói cảnh cáo.

Hỏa Lân vẻ mặt đau khổ, vẻ mặt Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu, bé rùa thuần khiết nhìn nàng.

Sở Chước lại làm phiền Khúc Sơn Hà trông chừng bọn hắn nhiều chút, để cho Bích Tầm Châu làm trưởng ngục nhìn chằm chằm, người nào không chăm chú tu luyện thì chờ nàng trở lại rồi nói cho nàng, mới đi bế quan cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Sở Chước vừa bế quan, thẳng đến ba tháng sau mới xuất quan.

Ba tháng này, nàng dùng đá Lam Tê đều thăng cấp Toái Tinh dù cùng Toái Tinh kiếm, bộ dạng Toái Tinh dù không có biến hóa gì, sau khi gia tăng đá Lam Tê, khó khăn lắm mới thăng cấp đến thượng phẩm cấp mười một, Toái Tinh kiếm cũng thăng cấp đến thượng phẩm cấp mười, trở ngại bởi hạn chế tài liệu bản thân chúng nó, có thể tăng lên tới cấp bậc này đã rất không tệ.

Hiện tại tu vi của Sở Chước chỉ có Tinh Linh cảnh, linh khí bản mạng cấp mười một có thể làm cho nàng dùng đến Hóa Thần cảnh. Đợi sau này nàng tu luyện đến Hóa Thần cảnh, có thể đến ngoại vực chi cảnh đi tìm tài liệu càng thích hợp dùng để luyện chế linh khí bản mạng, so với Đại Hoang mười tám vực, ngoại vực chi cảnh càng nhiều tài liệu, không vội trong lúc này.

Hơn nữa, nàng còn có một thanh kiếm Lôi Đình cấp bậc bảo khí, tuy rằng không phải linh khí bản mạng, nhưng giai đoạn hiện tại cũng đã đủ dùng rồi.

Thăng cấp cho hai loại linh khí này, sau đó Sở Chước nhân cơ hội thăng cấp cho xuyên chiến hạm, dung nhập Toái Tinh thạch cao phẩm có được khi ở đại lục Tấn Thiên vào trong xuyên chiến hạm, đồng thời cũng gia nhập đá Lam Tê, cho dù không cho nó biến thành xuyên chiến hạm thượng phẩm, ít nhất cũng để cho nó chịu thêm chút va chạm, tránh cho ngày nào đó không cẩn thận lại gặp được ăn cướp, bị đối phương đụng một phen thì ra lỗ thủng.

Đều thăng cấp linh khí nên thăng cấp xong, Sở Chước rốt cục xuất quan.

Nàng đi trở về phòng luyện khí, bởi vì thời gian thuê còn chưa đến hạn, được đối phương trả lại linh thạch, tiếp theo quay lại động phủ của Khúc Sơn Hà.

Trong động phủ, trừ bỏ Bích Tầm Châu cùng Huyễn Ngu, bé rùa ngồi ở hành lang ngắm phong cảnh ăn gì đó, những người khác đều đang tu luyện, Sở Chước thấy thế thì rất vừa lòng.

Bích Tầm Châu thăm dò thu hoạch Sở Chước bế quan ba tháng, nghe nàng nói hết thảy đều thuận lợi, liền hỏi: "Chủ nhân, kế tiếp côi muốn tiếp tục bế quan tu luyện sao?"

Ấn theo đặc tính cuồng nhân tu luyện của Sở Chước, hiện tại nàng hẳn là tiếp tục tu luyện mới đúng.

Nào biết đâu Sở Chước lại lắc đầu: "Ta muốn đi bên ngoài một chút." Dừng lại, nàng tiếp tục nói: "Mọi người tiếp tục ở tại chỗ này, lần này không cần theo ta đi ra ngoài."

"Cái gì?" Bích Tầm Châu giật mình nhìn nàng.

Ngay cả Huyễn Ngu và bé rùa vốn chỉ lo ăn uống cũng ngẩng đầu nhìn nàng.