Cùng Trời Với Thú

Chương 424: Vụ cốc đá ngầm, quạ tê cốt.




Sở Chước nhìn chằm chằm bên ngoài sương mù màu xanh dày đặc, bắt đầu khởi động suy nghĩ luân phiên, cuối cùng quy về một mảnh bình tĩnh.

Xuyên chiến hạm một đường đi tới, thẳng đến khi đi đến trước một chỗ vách đá, đường đi bị ngăn cản, nên đành phải dừng lại, trôi nổi ở giữa không trung. Mọi người xem hoàn cảnh bên ngoài, nơi ánh mắt có thể nhìn tới, trừ bỏ nham thạch màu đen cùng sỏi đá lộ rõ trên mặt, không còn thứ gì khác.

Giống như không có gì bất thường, trừ bỏ sương mù màu xanh dày đặc hơn trong không khí.

Khi mọi người nghĩ như vậy, đột nhiên thấy Sở Chước triệu Toái Tinh dù ra.

"Chủ nhân, muốn đi ra ngoài?" Bích Tầm Châu hỏi.

Sở Chước ừ một tiếng, đặt tiểu yêu thú trong lòng tới trên vai, nghiêm mặt nói với bọn họ: "Nơi đây tương đối không tầm thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút." Tuy rằng trong lòng biết tình huống nơi đây, cũng không thể nói quá rõ ràng với bọn họ, Sở Chước chỉ có thể dặn dò trước một phen: "Phía trước đã không có đường, đầu tiên chúng ta đến bên ngoài tìm xem."

Nghe xong, mọi người tất nhiên là không có ý kiến, đều xuất vũ khí ra.

Trước khi rời khỏi xuyên chiến hạm, Sở Chước đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy ra nhất kiện pháp bàonhẹ mỏng hiện ra linh quang, đưa nó cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Đây là pháp bào ngự linh, huynh khoác lên trước."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ liếc mắt nhìn nhìn nàng một cái, yếu ớt nói: "Sở tỷ, cô là cô nương gia, vẫn là để cô đi..." Ở dưới ánh mắt của Sở Chước, cuối cùng hắn chỉ có thể xám xịt phủ thêm kiện pháp bào ngự linh đó.

Tuy rằng Sở Chước là cô nương gia, nhưng tốt xấu gì cũng là kiếm tu Tinh Linh cảnh, hắn là một luyện đan sư tay không thể đánh, vai không thể khiêng, thật đúng là so ra kém hơn rồi.

Pháp bào ngự linh này vẫn là lúc trước ở trong di tích thái cổ, Chu Yếm phủ ở trên người nàng. Pháp bào ngự linh là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Ngự Linh Cung, có hiệu quả phòng ngự rất mạnh, không có phương pháp thì rất khó mua được. Sở Chước tuy rằng cảm thấy không có công không dám thụ lộc, nhưng về sau Chu Yếm lại lấy nó coi như lễ gặp mặt đưa cho nàng, cũng không tốt mà cự tuyệt, đành phải hồi báo hắn một ít linh đan.

Ở trong lòng Chu Yếm, một kiện pháp bào ngự linh làm sao so được với tầm quan trọng bạn cùng tu của lão đại bọn họ? Đưa tặng vô cùng hào phóng.

Pháp bào ngự linh cực kì nhẹ mỏng, sau khi phủ ở trên người, giống như dung nhập vào trong y phục, trường bào rộng thùng thình ở trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ hình thành một kiện áo bông màu trắng, không có chút trọng lượng.

Sở Chước lại thu bé rùa cùng Huyễn Ngu vào túi linh thú, sau đó mới mở xuyên chiến hạm ra rồi đi ra ngoài.

Đại khái là thái độ của nàng quá mức trịnh trọng, những người khác không khỏi cũng cảnh giác lên, nháy mắt rời khỏi xuyên chiến hạm, thả linh khí ra ngoài hộ thể, không làm cho tiếp xúc thân thể cùng sương mù màu xanh dày đặc chung quanh.

Sở Chước thu hồi xuyên chiến hạm, kéo áo choàng trên người, đi ở trong đá lởm chởm màu đen.

Lúc trước cản trở đường đi xuyên chiến hạm là một mặt vách đá cao ngất trong mây, nhìn không tới cuối cùng, tầng nham thạch màu đen, đá lởm chởm bén nhọn, giống như thấm một tầng mực nước bên ngoài. Trên mặt đá sỏi cũng là như thế, hơi thở hoang vu u tĩnh, khiến trong lòng người ta trực giác dâng lên một cảm giác chẳng lành.

Chân giẫm trên đá sỏi màu đen trên mặt đất, Sở Chước cảm giác được đế giày giống như dính vào một cỗ chất lỏng đặc dính, cúi mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy đế giày đã biến hắc, chất nhầy màu đen trên sỏi đá, chỉ cần giẫm lên, sẽ dính vào đế giày.

Tuy rằng biết chất bẩn màu đen đó rất dơ bẩn, nhưng trong lúc nhất thời cũng không cách nào tẩy bỏ, chỉ có thể tạm thời kiềm chế xúc động muốn đổi giày.

"Đây là địa phương nào?" Hỏa Lân không khỏi hỏi: "Sương mù màu xanh này rất bất thường."

Tất nhiên không người nào có thể trả lời nàng, dù sao bọn họ mới từ Linh thế giới phi thăng đi lên không lâu, hiểu biết đối với Đại Hoang giới cũng không nhiều, chỉ là biết đại khái. Còn Phong Chiếu vị vực chủ Đại Hoang giới này, từ nhỏ lượn lờ ở vực ngoại chi cảnh cho đến lớn, cũng không thể trả lời bọn họ.

Bích Tầm Châu thấp giọng nói: "Trong sương mù xanh giống như có cái gì đó, cẩn thận một chút đi."

Huyền Ảnh tuy rằng vẫn là bộ dạng vẻ mặt hàm hậu, kì thực đã bất động thanh sắc đi ở bên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ, chỉ cần có nguy hiểm, có thể khiêng hắn chạy bất cứ lúc nào.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng bị không khí chung quanh khiến cho khẩn trương không thôi, gắt gao theo bọn họ, sợ không cẩn thận thì lạc mất. Đừng nói, nơi này sương mù màu xanh quá nặng, hơn nữa có tác dụng ngăn cách linh thức, linh thức có thể nổi lên tác dụng ở trong này cũng không lớn, nếu như không cẩn thận mà lạc nhau, đến lúc đó chỉ còn một mình hắn, thật đúng không hay rồi.

Sở Chước tìm kiếm ở chung quanh, đột nhiên tiểu yêu thú trên vai dùng cái đuôi vòng ở cổ nàng, nâng lên một cái móng vuốt chỉ địa phương cách đó không xa, Sở Chước đi qua, phát hiện trong vách núi đá lởm chởm cao to có một cái vết nứt nhỏ hẹp, chỉ chứa một người thông qua.

Nơi này hẳn là nơi có thể thông đến chỗ khác ngoài sơn cốc.

Trong lòng thầm nghĩ, Sở Chước quay đầu phân phó người phía sau, liền xung trận đi trước, đi vào bên trong vết nứt kia.

Thông đạo quanh co khúc khuỷu, không chỉ có chật hẹp mà còn sâu thẳm, chung quanh thấm một cỗ cảm giác hơi thở mát lạnh mang theo dính đặc, không khí cũng không hề tốt, hương vị đó tựa như một loại hương vị hủ thi.

Sở Chước nín thở đi tới, đi ước chừng nửa canh giờ, rốt cục nhìn thấy phía trước tựa như là một lối ra.

Nàng nắm chặt Toái Tinh dù trong tay, ở một khắc đi ra ngoài đó, truyền âm cho Hỏa Lân bọn họ, đồng thời Toái Tinh dù trong tay đã mở ra, cản trở tập kích đến từ giữa bầu trời.

"Cạc —— "

Tiếng kêu khàn khàn cùng với móng vuốt sắc bén cào ở trên Toái Tinh dù, mặt dù mở lớn, nổi lên hồ quang lốp bốp, thừa dịp khi kẻ tập kích bị hồ quang điện gây thương tích phát ra tiếng kêu thảm, Sở Chước nhân cơ hội đánh qua một dù, vạch ra một dấu vết khắc sâu ở trên bụng mềm mại của kẻ tập kích.

"Cạc —— "

Tiếng kêu thê lương vang vọng chung quanh, cắt qua sương mù màu xanh trong không khí.

Sở Chước nín thở, người đã như một thanh kiếm bén mà lao bắn ra, cản trở đối phương phản công vồ đến hung ác. Đám người Hỏa Lân, Bích Tầm Châu cùng Huyền Ảnh phía sau nàng cũng tung hoành lao ra khỏi vết nứt vách núi, băng tơ như lưới, bao phủ lấy thứ gì đó bị Sở Chước đánh cho bị thương, yêu hoả của Hỏa Lân hỏa thiêu thành một con hỏa long, xoay tròn vòng quanh chung quanh, xua mở sương mù màu xanh.

Bọn họ lập tức nhìn đến thứ tập kích bọn họ, là một con chim kì quái, lông chim của nó là màu đen, bộ dạng giống quạ đen bản phóng đại, nhưng mà trên cánh cũng không phải là linh vũ, mà là một loại cánh xương màu xanh.

Quạ tê cốt.

Sở Chước biết loại yêu thú sống ở trong "cốc sương mù đá ngầm" này, chúng nó là bá chủ nơi đây, bất luận là thiên không hay là mặt đất, đều không cách nào ngăn cản chúng nó. Sương mù màu xanh dày đặc chung quanh kỳ thực cũng không phải là một loại sương mù, mà là một loại yêu trùng thật nhỏ phù du ở trong không khí, nếu như người tu luyện hoàn toàn không biết gì cả về nó, đột nhiên tiến vào cốc đá ngầm sương mù, không có chút phòng bị, chỉ sợ sẽ bị yêu trùng trong sương mù xanh bám vào thân thể, ăn mòn máu thịt, cuối cùng chỉ còn lại có một bộ xương cốt.

Quạ tê cốt là khắc tinh yêu trùng trong sương mù xanh, chúng nó lấy yêu trùng làm thức ăn, có khả năng không điếm xỉa đến độc yêu trùng trong sương mù xanh, mà Uân Tinh Linh thảo quạ tê cốt thủ hộ thì lại là một trong những thức ăn tiến hóa của yêu trùng.

Đủ loại suy nghĩ nhanh chóng lóe qua ở trong đầu, lúc này đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang vây xem quạ tê cốt bị bắt lấy.

"Đây là yêu thú gì, bộ dạng thật khó coi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cho diện quạ tê cốt mạo một cái bình luận phủ định.

Quạ tê cốt giống như nghe hiểu rõ lời hắn nói, rất thù hằn nhìn hắn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn thấy hắc một tiếng: "Nó giống như có thể nghe hiểu lời của chúng ta, chẳng lẽ là đã mở trí rồi?"

"Xem hành động vừa rồi nó tập kích chúng ta, khẳng định là có được linh trí nhất định." Hỏa Lân nói khẳng định.

Huyền Ảnh nhìn nhìn, giận dữ nói: "Thoạt nhìn không thể ăn."

Bích Tầm Châu: "... Nó có độc, không có thể ăn." Nói xong, chỉ chỗ bụng quạ tê cốt bị Sở Chước dùng Toái Tinh dù vạch một đường thương tích, bên trong chảy ra máu đều không phải là màu đỏ, mà là một loại màu xanh không khác gì sương mù chung quanh.

Huyết dịch màu xanh chảy lên đá sỏi màu đen trên mặt đất, giống tưới lên một tầng dầu xanh, khiến cho đá đen càng thêm đầy mỡ, trong không khí nổi trôi một cỗ hương vị như hủ thi.

Mấy người đều bế khí, hương vị này thật sự là rất hại mũi.

Sở Chước lo lắng mùi vị huyết tinh của quạ tê cốt đưa tới đồng bạn khác, kêu Hỏa Lân dùng yêu hỏa thiêu nó, tiếp theo lật lật tro tàn sau khi quạ tê cốt đốt cháy lưu lại, nhảy ra một viên yêu đan màu xanh lớn cỡ ngón tay cái.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hai mắt sáng ngời: "Sở tỷ, có ích lợi gì?"

Sở Chước dùng linh lực bọc lại, không dám tiếp xúc trực tiếp với nó, thấy hắn cảm thấy hứng thú, nói: "Thứ này độc tính nhìn không tệ, có thể thu thập một ít." Mặc Sĩ Thiên Kỳ thích nghiên cứu các loại kỳ đan, cần rất nhiều tài liệu ngạc nhiên cổ quái, Sở Chước tự nhiên thỏa mãn hắn.

Nàng quăng bình ngọc chứa yêu đan quạ tê cốt cho hắn, tiếp theo tiếp tục đi tới.

Xuyên qua vết nứt, bọn họ đi đến một nơi giống như sơn cốc, chung quanh sương mù màu xanh dày đặc rất lớn như cũ, ở không gian ngoài mười trượng thì không thể nhìn thấy rõ, cái này làm cho bọn họ càng thêm cẩn thận.

May mắn khi quạ tê cốt công kích, thích phát ra tiếng kêu khàn khàn, làm cho người tu luyện đi ở trong sương mù màu xanh dày đặc có thể đề phòng kịp lúc. Nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được quạ tê cốt sống ở chỗ cao, có khi công kích bất ngờ, loại thời điểm này, chỉ có thể nhìn năng lực phản ứng của người tu luyện. Phản ứng mau, có thể kịp lúc tránh đi công kích này, phản ứng chậm, lúc này bị quạ tê cốt ngậm đi một khối xương thịt thì còn may, thậm chí có người bị mỏ quạ sắc bén đục lỗ đầu, ngã xuống ở đây.

Kế tiếp, bọn họ gặp phải vào con quạ tê cốt, đám quạ tê cốt đều là bộ dạng trưởng thành, khi giang rộng hai cánh, dài cỡ mười trượng, may mắn đều là cô đơn chiếc bóng, có thể làm cho bọn họ phát hiện kịp lúc, không chịu thương tổn gì.

Giết chết tê quạ cốt, Sở Chước đều kêu Hỏa Lân dùng yêu hỏa thiêu chết, lấy đi đốt yêu đan sau khi cháy lưu lại.

Yêu đan xem như tinh hoa một thân tu vi của yêu thú, chẳng qua quạ tê cốt lấy yêu trùng trong sương mù làm thức ăn, thì ngay cả yêu đan đều là độc, xem như một loại yêu thú không thể biến hóa. Sở Chước không dám trực tiếp dùng tay lấy yêu đan ở trong cơ thể nó, đành phải dùng loại phương pháp ngốc này, sau đốt thành tro, lại bới tìm yêu đan.

Đây cũng là nàng trước kia nghe người tu luyện khác đã tới cốc đá ngầm sương mù kinh nghiệm đàm luận, cẩn thận chút cũng không sai.

Nàng tính toán ở trong lòng trước kia biết địa hình cốc đá ngầm sương mù, theo một đường đi tới, vị trí hiện tại của bọn họ, chậm rãi có hiểu biết đại khái, không khỏi thở dài trong lòng.

Giống như có điểm xui xẻo, khi xuyên chiến hạm bước ra từ thông đạo không gian, vừa vặn ở giữa lòng cốc đá ngầm sương mù, cần phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể rời khỏi.

Sở Chước chỉnh chỉnh đấu bồng trên người, cảm giác được mặt lông xù của tiểu yêu thú cọ ở trên mặt, quay đầu nhìn lại, thấy tiểu yêu thú thò đầu ra từ túi bên cạnh đấu bồng của nàng, vẻ mặt giống như tò mò nhìn hoàn cảnh chung quanh.

Cốc đá ngầm sương mù đối với người tu luyện tầm thường mà nói, quả thật nguy hiểm, nhưng đối với thần thú có được thần hỏa, cũng không tính là cái gì. Chỉ là Sở Chước không nghĩ tới phải nhờ hắn, mà là muốn dựa vào lực lượng của chính mình, đi một hồi cốc đá ngầm sương mù, nếu như có thể gặp được Huân Tinh Linh thảo, vậy coi như là thu hoạch không tệ.

Huân Tinh Linh thảo tuy rằng là sinh trưởng ở nơi âm u độc vật tung hoành bậc này, cũng là linh thảo hiếm có giải bách độc, rất nhiều người tu luyện đặc biệt tiến vào cốc đá ngầm sương mù thám hiểm, đó là vì Huân Tinh Linh thảo mà đến.

Bọn họ đi liên tục ở đá cốc ngầm sương mù thời gian vài ngày, chung quanh như cũ là sương mù màu xanh không hề thay đổi, còn có quạ tê cốt núp ở trong sương mù xanh, lúc nào cũng là công kích một cách bất ngờ.

Cũng may mắn một đám người bọn họ ở cùng một chỗ, yêu hỏa của Hỏa Lân ít nhiều có thể xưa đuổi yêu trùng trong không khí, ở trên trình độ nhất định cũng kinh sợ quạ tê cốt, hơn nữa Sở Chước phản ứng nhạy bén, còn có băng tơ của Bích Tầm Châu giúp, khi gặp phải quạ tê cốt, mọi người liên hợp lại, cũng không lo lắng bị tập kích.

Huyền Ảnh chỉ phụ trách bảo vệ tốt Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thì lại phụ trách nghiên cứu quạ tê cốt và độc tính yêu trên người trùng trong sương mù xanh, phòng ngừa khi mọi người bị độc tính này gây thương tích, kịp lúc xuất ra linh đan trị liệu cho mọi người.

Cốc đá ngầm sương mù nguy hiểm, chỉ có tự mình trải qua, mới có thể hiểu rõ.

Mấy ngày nay coi như là cực kỳ nguy hiểm, làm cho Sở Chước bọn họ càng thêm cảnh giác, mặc kệ là tinh thần hay là thân thể đều gắt gao căng chặt, không có một chút thả lỏng.

Nhưng mà nguy hiểm như vậy, cũng rất mài luyện người ta.

Lại chém giết một con quạ tê cốt nữa, khi Hỏa Lân đang muốn hỏa thiêu giống như mấy ngày nay, đột nhiên xa xa vang lên một trận tiếng kêu to khàn khàn.

Sở Chước hơi đổi sắc mặt, dồn dập nói: "Trước tìm địa phương trốn đi, mau!"

Nàng nói xong, đã chạy đi qua tới phía trước, nhìn thấy cự nham màu đen đứng lặng ở trong sương mù xanh phía trước, không chút nghĩ ngợi tiến lên, thân thể trùn xuống, liền trượt vào trong một cái huyệt động cao cỡ nửa người trong cự nham.

Những người khác đều chạy tới.

Lúc này Sở Chước đã bất chấp chất lỏng màu đen dính đặc dính chặt trên tảng đá, thầm nghĩ trước tìm một địa phương trốn đi.

Ra ngoài dự đoán là, không gian sau hang cũng không nhỏ, tuy rằng không thể cho người ta đứng thẳng, ngồi cũng không thành vấn đề . Sở Chước đều kéo Hỏa Lân bọn họ vào, tiếp theo bày một cái linh trận phòng ngừa hơi thở lộ ra ngoài ở cửa động, lại bỏ thêm một tầng ảo trận, trong tay nắm Toái Tinh dù, tựa vào cạnh hang, cảnh giác nhìn bên ngoài.

Trong chốc lát sau, bọn họ liền nghe được thanh âm quạ tê cốt đập cánh bay qua giữa bầu trời.

Quạ tê cốt số lượng rất nhiều, bọn họ nhìn không tới tình hình giữa bầu trời, nhưng mà địa phương cự ly cách mặt đất mấy trượng, lại nhìn xem rành mạch, một đám quạ tê cốt số lượng khổng lồ bay qua thấp tầng trời, đông nghìn nghịt bao trùm mặt đất, truy kích một đám người tu luyện.

Người tu luyện tiếng bước chân hỗn độn, thỉnh thoảng có thể cảm giác được thuật pháp dao động, còn có tiếng thét chói tai của nhân loại trước chết thảm, thanh âm thê lương, cùng tiếng kêu khàn khàn của quạ tê cốt hỗn thành một đoàn, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị hư thối hỗn hợp với máu tươi.

Sở Chước nghiêng tai lắng nghe, người tu luyện số lượng không ít, nhưng mà đối mặt với quạ tê cốt khổng lồ, bọn họ như cũ chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn trên mặt đất. Ở trong cốc đá ngầm sương mù, thiên không là địa bàn của quạ tê cốt, nếu như trốn theo hướng giữa không trung, càng dễ dàng trở thành mục tiêu của quạ tê cốt, chỉ có thể dựa vào hai cái đùi, trốn chạy trên mặt đất.

Thanh âm càng ngày càng gần, rất nhanh Sở Chước cùng Hỏa Lân bọn họ ngồi xổm tở bên huyệt động đã nhìn thấy đám người tu luyện chạy qua cái hang, quần áo trên người bọn họ pha tạp, không thể phán đoán là người thế lực nào, hoặc có thể là một đám tán tu.

Sở Chước thay đổi tâm tư thật nhanh, đến gần cửa hang, vừa vặn nhìn thấy một nữ tu chạy ngang qua ngoài hang, tuy rằng bộ dạng nữ tu cực kì chật vật, vẫn làm cho nàng vừa liếc mắt một cái thì nhận ra thân phận của nàng ta.

Nàng hơi hơi co rụt con ngươi lại, án binh bất động như cũ.