Cùng Trời Với Thú

Chương 418: Âm Nguyệt tộc, dùng nguyệt làm linh




Thấy bọn họ quyết định rời khỏi, tuyết điểu ba đầu kêu lên chiêm chiếp chiêm chiếp, ba cái đầu thì một cái ngậm ở y phục Phong Chiếu, một cái ngậm ở y phục của Sở Chước, một cái kêu lên tội nghiệp.

Hai người quay đầu nhìn nó.

Sở Chước đột nhiên hỏi: "Chuyện thần điện, ngươi có biết bao nhiêu?"

Tuyết điểu ba đầu hoảng sợ, miệng buông y phục bọn họ ra, ba cái đầu đều lắc lư, tỏ vẻ nó thật sự không biết.

Phong Chiếu nói: "Con chim này thật sự ngốc, nó quả thật không biết." Dừng lại, hắn lại nói: "Ngược lại long tê khả năng biết một ít, nếu không phải lúc ấy thái độ long tê khác thường, ta cũng không cách nào đoán được."

Long tê cùng tuyết điểu ba đầu đều là thông linh thú, là hậu đại nô bộc mà thần thời kì thái cổ dùng thần thuật chế tạo ra, năm tháng chúng nó còn sống mặc dù dài, lại chỉ nghe lệnh của Thần tộc. Chủ nhân thần điện tuy chỉ là Thần tộc thời kì thượng cổ, rốt cuộc cũng có được thần thể, tuy là ngụy thần, cũng đủ để cho thông linh thú thân cận bọn họ, nguyện ý nghe theo bọn họ mệnh lệnh.

Cho nên long tê sẽ bảo vệ chủ nhân thần điện, cũng không ngoài ý muốn.

Hiểu rõ điểm ấy rồi, Sở Chước đối với tuyết điểu ba đầu thật ra cũng không có ác ý, chỉ nói: "Một khi đã như vậy, thì ngươi đi theo chúng ta ra ngoài thôi."

Tuyết điểu ba đầu lập tức cao hứng chiêm chiếp một tiếng.

Bọn họ đi xuống bậc thang, lúc này trong thần điện trừ bỏ thiếu một cái đại đỉnh, thì không có gì khác với lúc trước, trong điện thần hỏa trong đèn tường thiêu đốt yếu ớt như cũ, nhưng mà chủ nhân đã không ở nơi đây.

Chỉ cần thần hồn chủ nhân thần điện bất diệt, thần điện cũng sẽ không hủy diệt.

Thần điện là tồn tại khác trong bí cảnh, lối ra vào là ở trong động phủ thượng cổ, tiến vào thì dễ dàng, đi ra ngoài cũng rất khó. Nơi này vốn nếu như có chủ nhân thần điện chủ trì, thật ra có thể mở ra thông đạo không gian cho hắn, đưa bọn họ đi ra ngoài, chỉ là chủ nhân thần điện một lòng muốn đoạt xá một người nào đó trong bọn họ, bị Phong Chiếu phong ấn ở trong dưỡng hồn thạch, là không có khả năng hỗ trợ mở ra thông đạo không gian cho hắn.

Phong Chiếu nói: "Không quan trọng, chỉ cần thần điện chưa hủy, vách tường chung quanh không gian bí cảnh không phá, không có nguy hiểm gì, ngược lại không làm khó được ta." Hắn nhìn về phía Sở Chước, lại cười nói: "Chỉ cần xé mở không gian rời khỏi là được, chẳng qua đến lúc đó muốn xuyên qua hàng rào không gian, tu vi của nàng còn thấp, không đủ để một mình xuyên qua, nàng cùng con chim ngốc trước tiến vào không gian thôi."

Sở Chước tự nhiên không ý kiến, rất nhanh đã được hắn đưa vào trong không gian.

Đối với không gian của Phong Chiếu, Sở Chước đã rất quen thuộc, nàng vừa đứng ổn định, chỉ thấy tuyết điểu ba đầu cũng vào theo, vẻ mặt mê mang nhìn chung quanh.

Sở Chước an tâm ở trong không gian Phong Chiếu chờ đợi hắn dẫn bọn họ rời khỏi, nên tìm một địa phương ngồi xuống.

Tuyết điểu ba đầu thì cảm thấy hứng thú đối với không gian của Phong Chiếu, ngồi xổm ở bên cạnh nàng trong chốc lát, thì có chút không chịu nổi, vỗ cánh bay đi xa xa.

Sở Chước không để ý tới nó, nếu như nó dám làm cái gì, đều có Phong Chiếu chủ nhân không gian này ra tay thu thập nó.

Sở Chước ngồi một lát, đột nhiên chú ý tới gốc cây đào trước cung điện thế nhưng kết quả.

Bởi vì vừa kết quả, quả đào còn non xanh, treo trên đầu cành, một quả kề bên một quả, thật ra nhìn có một phen thú vị khác. Cũng không biết quả đào này khi nào thì thành thục, xem hơi thở của nó, có chút bất phàm.

Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng kêu thê lương của tuyết điểu ba đầu, Sở Chước theo tiếng nhìn lại, phát hiện địa phương vang lên tuyết điểu ba đầu kêu tiếng, giống như là hồ cá kỳ quái từ trong di tích thái cổ mang về nuôi.

Sở Chước ngự kiếm bay qua đi, rất xa, liền nhìn thấy cá chim đại chiến giữa không trung.

Cá kỳ quái mở lớn hai cánh xinh đẹp, đại chiến sinh tử một hồi cùng tuyết điểu ba đầu biết bay giữa không trung, bởi vì cá kỳ quái số lượng nhiều, quần ẩu một mình tuyết điểu ba đầu, chim lông bay loạn khắp nơi, nó đeua đến kêu lên bén nhọn.

Sở Chước không biết tuyết điểu ba đầu là chọc tới cá kỳ quái như thế nào, đám cá kỳ quái một con thì còn tốt, nếu mà lao lên đồng loạt, cho dù là người tu luyện Thánh Đế cảnh cũng không dám chọc, cố tình con chim này thế nhưng chạy tới chọc chúng nó, quả thật như Phong Chiếu nói, dại dột tìm chết.

Sở Chước rút ra kiếm Lôi Đình, vọt vào chiến trường.

Cá kỳ quái thấy nàng lại đây, phát ra tiếng khóc như trẻ con, có mấy con nhào tới nàng, Sở Chước chém kiếm Lôi Đình xuống cánh cá kỳ quái, kiếm Lôi Đình nổi lên hồ quang màu tím, hồ quang mang theo oai uy lôi đình, cánh của cá kỳ quái vang lên đốp đốp chát chát, vảy đều nổ tung, nháy mắt biến thành một con cá kỳ quái xứng với tên.

Lúc trước ở trong di tích thái cổ, ở trong lĩnh vực hắc ám của Phong Chiếu, Sở Chước không thiếu chiến đấu cùng cá kỳ quái, biết nhược điểm chúng nó, chỉ cần trừ bỏ cánh của chúng nó, sẽ không cần quá lo. Hiện tại vừa có được một thanh kiếm Lôi Đình, Sở Chước quyết định lấy đám cá kỳ quái đến thử kiếm.

Có Sở Chước gia nhập, rất nhanh đều đã kéo qua giá trị thù hận của cá kỳ quái, tuyết điểu ba đầu rốt cục có thể thoát thân.

Tuyết điểu ba đầu là đứa không biết sống chết, thấy Sở Chước cầm kiếm Lôi Đình trong tay, đánh xuống hai con cá kỳ quái, kêu lên cạp cạp cạp, tiếng kêu rất đắc ý, vỗ cánh giống như tự cấp cổ vũ cho nàng, báo thù giúp nó.

Sở Chước không để ý tới tuyết điểu ba đầu ở bên cạnh đang xem cuộc chiến cũng không an phận, nghiêm túc đối phó cá kỳ quái bay tới, tùy thời phá huỷ cánh sa trên cánh chúng nó, đánh rớt chúng nó trong hồ liền thôi.

Càng ngày càng nhiều cá kỳ quái bay ra trong hồ, Sở Chước đánh cho cực kỳ thống khoái, máu loãng xen lẫn mồ hôi tung tóe, dính ẩm ướt xiêm y của nàng.

Khi Phong Chiếu tiến vào không gian, thì thấy một màn như vậy, lại nhìn con tuyết điểu ba đầu chỉ biết kêu gào, mặc dù không biết bọn họ làm sao có thể chọc tới cá kỳ quái trong hồ, nhưng đại gia hắn chính là khó chịu, một cước đá bay tuyết điểu ba đầu vào trong hồ, mặc cho đám cá kỳ quái ép buộc nó.

Sở Chước cảm giác được hơi thở Phong Chiếu, cổ tay vừa chuyển, kiếm Lôi Đình chặt đứt cánh cá kỳ quái, toàn thân liền bay đi qua chỗ hắn.

Đám cá kỳ quái theo đuổi không bỏ phát hiện Phong Chiếu, thì đều dừng lại, không cam lòng một lần nữa trở lại trong hồ, đi chèn ép con ngốc chim bị đá đến trong hồ.

Sở Chước thu hồi kiếm Lôi Đình, rơi xuống trên cỏ bên hồ, cười nói nam nhân áo trắng thắng tuyết: "Huynh đã về rồi."

Phong Chiếu âừ một tiếng, nhìn chằm chằm vết máu trên dính quần áo trên người nàng, có thể thấy được trận chiến đấu vừa rồi đó, nàng cũng không phải là thử luyện, nghiễm nhiên xuất ra bản lãnh thật sự đến chém giết, hồn nhiên không để ý an nguy bản thân.

Phong Chiếu tiến lên, sờ soạng xuống gương mặt của nàng, không nói gì thêm, giống như dĩ vãng lôi kéo nàng đi bôi thuốc.

Sở Chước hé miệng cười, nhu thuận mặc cho hắn lôi kéo, trong lòng lại đang cân nhắc đến băng cung động phủ thượng cổ, chuyện thần điện, đợi khi được Phong Chiếu giúp nàng bôi thuốc tốt nhất, nàng cũng cân nhắc ra vài thứ.

"A Chiếu, Khuyết thị Băng Vân vực... có phải có liên quan với Bách tộc thượng cổ hay không?"

Phong Chiếu động tác thoáng ngưng, nâng mắt nhìn nàng, giọng điệu rất bình thản, cất dấu khẩn trương chỉ có chính mình mới biết được: "Làm sao nàng có thể cho rằng như vậy?"

"Trực giác đi." Sở Chước nở nụ cười: "Khi ta nhìn thấy Khuyết Quan Hoành chiến đấu, cái loại cảm giác này, cũng tựa như lúc trước đột nhiên nhìn thấy Vu Linh Túc ra tay. Ta cảm thấy, Bách tộc thượng cổ cùng ta hẳn là có liên hệ nào đó đi, cho nên chỉ cần khi nhìn thấy bọn họ chiến đấu, ta sẽ có trực giác nào đó. Phải không?"

Con ngươi trong trẻo của nàng nhìn hắn, ảnh ngược chỗ tâm mắt là bóng dáng của hắn.

Trước một đôi mắt như thế này, Phong Chiếu không có biện pháp lừa gạt nàng, chỉ phải gật đầu: "Khuyết thị quả thật có liên quan với Bách tộc thượng cổ, Khuyết thị hẳn là Âm Nguyệt tộc trong Bách tộc."

"Âm Nguyệt tộc?" Sở Chước thầm cân nhắc.

Phong Chiếu lại liếc nhìn nàng một cái, nói: "Âm Nguyệt tộc, có được thân thể thuần âm, lấy nguyệt làm linh, bời vì thân thể thuần âm, dẫn tới con nối dòng gian nan, rất khó dựng dục hậu đại." Dừng lại, hắn tiếp tục nói: "Kỳ thực Khuyết thị sở dĩ không chịu ảnh hưởng bởi Thập Âm Băng Hồn trận, cũng không phải là bởi vì cái gọi là tu luyện công pháp, mà là thể chất của bọn hắn, thân thể thuần âm không chịu ảnh hưởng bởi vật âm tính."

Nghe đến đó, Sở Chước bỗng nhiên hiểu ra.

Ngày đó nghe nói Khuyết thị bởi vì tu luyện công pháp, không bị băng cung ảnh hưởng, lúc ấy trong lòng nàng còn có chút kỳ quái, khi ở thần điện, nghe chủ nhân thần điện nói dưới băng cung có một cái Thập Âm Băng Hồn trận, nàng liền trực giác không đúng, hiện tại rốt cục hiểu rõ.

Khi biết Khuyết thị quả thật là bộ tộc trong Bách tộc thượng cổ, trong lòng nàng có một loại tư vị kỳ quái nói không nên lời, ngồi ở chỗ kia kinh ngạc xuất thần.

Phong Chiếu không lên tiếng quấy rầy nàng, nghiêm túc nhìn gương mặt của nàng, hồi tưởng lúc ấy ở trong thần điện, trong đầu đột nhiên xuất hiện một màn, tuy rằng không biết vì sao sẽ nhìn đến cái này, lại trực giác có liên quan cùng chính mình.

Nếu đó là thật sự, thì ra duyên phận của hắn cùng nàng, đã sớm chú định như vậy...

Khi Sở Chước lấy lại tinh thần, chỉ thấy Phong Chiếu ngồi ở chỗ kia nghiêm túc nhìn nàng, cặp mắt sáng thâm thúy vĩnh hằng, nhìn xem làm nàng có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta phải đi ra ngoài sao?"

Phong Chiếu ừ một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, luyến tiếc dời đi.

Thẳng đến tiếng kêu tuyết điểu ba đầu từ xa mà đến, om sòm đến làm cho hắn không thể không dời mắt trước, hắn nổi trận lôi đình nhìn chằm chằm tuyết điểu ba đầu từ xa xa bay tới.

Sở Chước âm thầm thở phào ở trong lòng, cũng nhìn về phía tuyết điểu ba đầu, phát hiện nó lúc này rất chật vật, lông trên người rớt rất nhiều, lộ ra da thịt trụi lũi, miệng vết thương mở ra, thấm máu tươi, trên linh vũ tuyết trắng dính rất nhiều vết máu, hiển nhiên bị đám cá kỳ quái ức hiếp thật sự thảm.

Sở Chước hảo tâm cho nó một viên linh đan, vết thương đang đổ máu trên người nó rất nhanh khỏi hẳn, nhưng mà đám lông bị rụng, chỉ mọc ra một tầng lông tơ, thoạt nhìn rất khôi hài.

Tiếp theo, Phong Chiếu dẫn bọn họ rời khỏi không gian của hắn.

Khi bước ra khỏi không gian ấm áp như xuân, đối mặt là băng cung băng tuyết ngập trời, hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt.

"Ồ, không phải động phủ thượng cổ?" Sở Chước kinh ngạc nói.

Phong Chiếu nói: "Không phải, là mặt trên động phủ, bọn họ hẳn là đã trở lại."

Kỳ thực trong động phủ thượng cổ cũng không có gì nguy hiểm, chất đống là bảo vật chủ nhân thần điện riêng biệt đặt ở nơi này, đám bảo vật này đối với người tu luyện mà nói quả thật không tệ, nhưng Phong Chiếu vẫn chưa để mắt, lúc này đây cũng không muốn lại trở về. Theo bọn họ rời khỏi động phủ thượng cổ đi thần điện, lại theo không gian trở về, đã qua nhiều ngày như vậy, trong khoảng thời gian này, tin tưởng Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ hẳn là thăm dò được gần xong.

Sở Chước hiểu rõ ý tứ của hắn, nhìn xuống chung quanh, phân không rõ vị trí lúc này của bọn họ, liền cùng hắn tìm con đường, rất nhanh thì thấy được dấu hiệu năm đại gia tộc lưu lại.

Bọn họ theo dấu hiệu chỉ thị đường đi, rất nhanh thì nghe được thanh âm sột soạt, ba cái đầu chim tuyết điểu ba đầu nhạy bén giương lên, không đợi Sở Chước bọn họ phân phó, tựa như con chim nhỏ phẫn nộ nhào đi qua, ngậm chặt Tuyết Sa Trùng bò đến từ cửa động.

Ở khi tiến vào động phủ thượng cổ, tuyết điểu ba đầu vốn ăn đến thân thể tròn vo bởi vì chạy đi ba ngày đó, cùng với bị cá kỳ quái trong không gian của Phong Chiếu ức hiếp đến có chút đáng thương, đã khôi phục nguyên trạng, hiện tại đúng là lúc đói khát, có Tuyết Sa Trùng mỹ vị đưa lên cửa, nó tự nhiên không khách khí nhào đi qua.

Sở Chước thấy vậy, vì thế cũng không động thủ, để cho tuyết điểu ba đầu dẫn đường ở phía trước, bọn họ đi theo sau.

Trên đường Tuyết Sa Trùng cũng không nhiều, đều bị tuyết điểu ba đầu coi thành đồ ăn mà cắn nuốt, bọn họ dọc theo dấu hiệu năm đại gia tộc lưu lại mà đi thẳng một đường, rất nhanh thì đi tới thông đạo cách gần địa bàn Tuyết Sa Trùng, trở lại lúc trước đi vào.

Người tu luyện năm đại gia tộc canh giữ trong thông đạo, nhìn thấy Sở Chước đi ra, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

"Sở cô nương, cô đã về rồi." Người tu luyện Hàng thị kinh hỉ nói: "Thật tốt quá, Khuyết thiếu chủ cùng Huyền Ảnh công tử bọn họ đã trở lại, vẫn luôn chờ hai người đấy."

Sở Chước ôm tiểu yêu thú trong lòng, ừ một tiếng, hỏi: "Bọn họ khi nào thì trở về?"

"Một ngày trước thì đã trở về."

Nghe xong, trong lòng Sở Chước an tâm một chút, để cho bọn họ chặn cửa thông đạo một lần nữa, ôm tiểu yêu thú đi trở về động băng người tu luyện năm đại gia tộc ở tạm, chỉ thấy đám người Khuyết Quan Hành cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ trong đang nghỉ ngơi ở động băng.

Nhìn thấy Sở Chước, hai mắt mọi người sáng lên, Sở Thanh Từ bước nhanh đi tới, hỏi: "Muội không sao chứ?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân, Bích Tầm Châu bọn họ theo sau một bước, bọn họ thoạt nhìn cũng không lo lắng, cười với Sở Chước, tỏ vẻ liền biết nàng không có việc gì. Cũng đúng, có một người tu luyện Thần Hoàng cảnh hộ tống ở bên người, căn bản không cần lo lắng, nhưng Sở Thanh Từ cũng không biết, vẫn luôn không thấy bóng dáng của Sở Chước, liền có chút lo lắng.

Khuyết Quan Hành mỉm cười nhìn Sở Chước, ánh mắt dừng lại ở trên người tiểu yêu thú trong lòng nàng, mới dời đi.

Người năm đại gia tộc trong động băng đều tuôn lại đây, dùng một loại ánh mắt trong lửa nóng mang theo chờ đợi nhìn Sở Chước, Sở Chước bất động thanh sắc nói: "Ta không có chuyện gì, lúc trước bị nhốt lại, cho nên trở về chậm một ít."

"Phát sinh chuyện gì?" Hỏa Lân bọn họ quan tâm hỏi.

Người năm đại gia tộc chú ý tới lông trên người tuyết điểu ba đầu đi theo Sở Chước trở về một chỗ ngắn một chỗ trụi, thì biết bọn họ hẳn là gặp phải chuyện gì đó.

Sở Chước cười mà không nói, hỏi ngược lại: "Mọi người thì sao, cũng không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì không có việc gì!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui tươi hớn hở nói: "Khi chúng ta trở về đi là một con đường khác, hẳn là lối ra chủ nhân động phủ lưu lại, nơi đó không có Tuyết Sa Trùng, cho nên trở về được sớm hơn hai người. Chúng ta còn chưa dạo xong động phủ thượng cổ, người năm đại gia tộc quyết định qua vài ngày nữa lại đi vào thăm dò."

Nghe xong, Sở Chước nhìn về phía người năm đại gia tộc.

Người năm đại gia tộc bị nàng nhìn mà có chút ngượng ngùng, động phủ thượng cổ là một đám người bọn họ phát hiện, hơn nữa bọn họ chỉ thăm dò một nửa liền quyết định rời khỏi, hành động này rõ ràng chính là cho bọn hắn một một cơ hội, tránh cho bọn họ chuyến đi này cái gì cũng chưa nhặt được.