Tuyết điểu ba đầu đã lập tức chặn đường mổ xong Tuyết Sa Trùng, ăn no đánh cái ợ, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Mọi người nhìn xem nó, cũng không ngăn cản, tiếp tục đi theo ở sau lưng nó.
Có tuyết điểu ba đầu mở đường ở phía trước, thật ra thuận tiện rất nhiều, dọc theo đường đi cũng chưa hề dừng lại. Nhưng mà ngay từ đầu Tuyết Sa Trùng cũng không phải rất nhiều, bình thường đều là đi một đoạn đường rất dài mới có thể gặp được một con, rồi sau đó không lâu, cũng không biết có phải đã tiếp cận nơi của Băng Vân Sa hay không, Tuyết Sa Trùng dần dần nhiều lên, cho dù là tuyết điểu ba đầu cũng có chút ăn không tiêu.
Hỏa Lân, Huyền Ảnh đều ra tay, Khuyết Quan Hoành tự nhiên cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Khi Khuyết Quan Hoành ra tay, mí mắt Sở Chước hơi nhảy, ánh mắt nhịn không được rơi xuống trên người hắn.
Đột nhiên trong một đêm, hơi thở trên người Khuyết Quan Hoành thay đổi, thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kéo dài, áo bào trên người theo hắn trưởng thành mà kéo dài, biến thành trường bào phù hợp cùng thân thể hắn. Trong giây lát đó, dĩ nhiên trưởng thành một thanh niên tuấn mỹ bất phàm, tóc dài đen thùi nhánh trang sức bạc búi ở sau người, vệt hoa văn Băng Lăng trên trán giống như muốn sống dậy.
Khuyết Quan Hoành vươn tay nắm một cái, trong tay xuất hiện một thanh kích màu ngân nguyệt, kích đó rất ngắn, khi kích ngắn chém ra, kéo một trận ánh sáng màu ánh trăng, ánh trăng đó rơi đến trên người Tuyết Sa Trùng, Tuyết Sa Trùng ăn đau đến lăn lộn, kích ngắn trong tay Khuyết Quan Hoành biến thành trường kích, chém xuống Tuyết Sa Trùng, nâng lên một hồi mũi nhọn sáng ngời.
Khi ánh sáng biến mất, cái Tuyết Sa Trùng đã biến thành hai đoạn, thân thể còn đang quay cuồng, dĩ nhiên không còn sinh mệnh hơi thở.
Sở Chước giống như nhìn không tới cái khác, hai mắt nhìn chằm chằm nhìn nam nhân vung kích ngắn màu ngân nguyệt chiến đấu.
Phong Chiếu đứng ở một bên quan sát, cũng không có ý ra tay, khi nhìn đến Khuyết Quan Hoành ra tay, ánh mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, quay đầu nhìn về phía Sở Chước, phát hiện nàng quả nhiên hai tròng mắt nhìn chằm chằm Khuyết Quan Hoành, sâu trong mắt xuất hiện một sợi tơ hư ảo, vọt tới giống như từ thời cổ xưa...
Sở Chước đột nhiên phát hiện phía trước chợt tối sầm, cả người tê cứng, mới phản ứng kịp là ánh mắt bị người che khuất.
Có thể làm loại chuyện này không cần nghĩ cũng biết là ai, nàng vươn tay kéo mở che ở phía trước, quả nhiên nhìn thấy nam nhân che ở trước mặt, nghi hoặc nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Trên mặt Phong Chiếu lộ ra tươi cười lạnh nhạt, giống như có chút mất hứng: "Nàng nhìn tiểu tử đó làm chi? Nhìn rất tốt à?"
Sở Chước: "... Không có gì hay để xem, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái."
"Có cái gì kỳ quái?"
Sở Chước nhất thời nghẹn lời, nàng cũng không biết có cái gì kỳ quái, nhưng chính là không thể dời tầm mắt, đành phải nói: "Nhìn chiêu số khi hắn dùng chiến đấu, hẳn là công pháp Khuyết thị tu luyện đi?"
"Hẳn là vậy." Phong Chiếu tỏ vẻ không có hứng thú.
Sở Chước như có chút suy nghĩ nhìn Khuyết Quan Hoành đang trong chiến đấu, thẳng đến khi chiến đấu chấm dứt, Khuyết Quan Hoành vỗ kích ngắn, kích ngắn đó hóa thành một ánh trăng quấn ở trên tay hắn, biến mất ở trong ống tay áo rộng rãi, lại không còn dấu vết.
Hỏa Lân dẫn theo một da tấm Tuyết Sa Trùng, cười nói với Khuyết Quan Hoành: "Khuyết thiếu chủ quả nhiên ra tay phi phàm."
Khuyết Quan Hoành khiêm tốn nói: "Hỏa cô nương quá khen, mọi người cũng rất lợi hại."
Hỏa Lân cười tủm tỉm gật đầu, nhận lấy hắn khách sáo làm khen thưởng, sau đó vui rạo rực thu hồi da Tuyết Sa Trùng bị nàng dùng yêu hỏa thiêu thành lại, đưa đến chỗ Sở Chước. ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Khuyết Quan Hoành thấy thế, cũng nhìn về phía Sở Thanh Từ, quyết định lần sau cũng thu thập một ít cho nàng. Sở Thanh Từ đã phải rời khỏi, về sau không có Khuyết thị làm hậu thuẫn, hết thảy đều phải tự mình dốc sức làm, không thiếu được nên dự tính một ít cho nàng.
Nghĩ đến đây, Khuyết Quan Hoành thở dài trong lòng.
Kế tiếp, Khuyết Quan Hoành cũng không đổi thành bộ dạng nam hài, lấy dáng vẻ trưởng thành tiếp tục đồng hành với bọn họ, một bên dẫn đường cho bọn họ, một bên giảng giải hoàn cảnh chung quanh, khi gặp được Tuyết Sa Trùng cũng sẽ ra tay không lưu tình chút nào, không có ý tứ thờ ơ lạnh nhạt.
Không thể không nói, Khuyết Quan Hoành hành động này, làm cho Sở Chước bọn họ rất hảo cảm.
Đường đường là thiếu chủ Khuyết thị, có thể làm đến một bước này, có thể thấy được cảm tình rất cao. Cùng so với hắn, thị nữ Sở Thanh Từ này liền có vẻ lạnh như băng, nhìn bất cận nhân tình, bởi vậy có thể thấy được, Sở Thanh Từ đi theo bên người hắn nhiều năm như vậy, còn có thể duy trì bản tính, vị chủ tử Khuyết Quan Hoành này đối với nàng coi như là không tệ.
"Hoàn cảnh băng cung không dễ làm dấu hiệu, đặc biệt loại nơi như mê cung này, dễ dàng lạc đường, may ở băng cung cũng không phải cái gì cũng dễ tan rã." Tay áo Khuyết Quan Hoành che lại cánh tay, lộ ra nửa chừng ngón tay thon dài trắng trẻo, trên tay nắm kích ngắn màu ngân nguyệt, đi ở trong băng cung lạnh lẽo, giống như quý công tử cất bước ở dưới ánh trăng, tao nhã trầm ổn.
"Lúc trước khi chúng ta tiến vào thăm dò, dùng dị băng dung hòa thành nước, tưới đến các nơi, lấy cái này để làm ký hiệu." Khuyết Quan Hoành nói xong, vừa mới đi qua một cái thông đạo, chỉ vào đồ án một góc: "Đó chính là chúng ta lưu lại."
Mọi người nhìn qua, phát hiện dấu ấn đồ án này thật sự mỏng nhạt, nếu như không cẩn thận là không thể phát hiện.
Băng cung này cũng có chút quái dị, mặc kệ là cái gì, đều dễ dàng bị tan rã, hóa thành một bộ phận băng cung, chỉ có dị băng hóa thành nước lại kết thành băng, mới sẽ không tan rã. Chỉ là dị băng khó tìm, đều là vật trong thiên tài địa bảo ngũ hành có thể gặp chứ không thể cầu, nhưng mà đối với người của năm đại gia tộc mà nói, cũng không phải là việc khó.
Lần này trong nhóm người năm đại gia tộc tiến vào băng cung, thì có mấy người mang dị băng, ngay cả Sở Thanh Từ đều có vũ khí Băng Xuyên do dị băng hình thành.
Có Khuyết Quan Hoành dẫn đường, giảm đi rất nhiều thời gian tìm kiếm, nửa ngày sau, bọn họ đã dần dần tiếp cận nơi của Băng Vân Sa.
Như thế, Tuyết Sa Trùng cũng càng nhiều hơn, hơn nữa đều là thực lực không tầm thường, mỗi lần đều làm cho bọn họ phải bận rộn một trận mới thanh trừ xong, tuyết điểu bađầu cũng được ăn no đánh ợ liên tục, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bành trướng lên.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vỗ vỗ lưng nó, cười nói: "Điểu huynh, huynh không thể ăn nữa, huynh mà còn ăn nữa, thì phải biến thành chim béo."
Tuyết điểu ba đầu kêu chiêm chiếp một tiếng với hắn, không có ai nghe hiểu được nó đang gọi là gì, nhưng mà đợi khi gặp được Tuyết Sa Trùng, nó cứ ăn không bỏ, hơn nữa xong bữa thì thân thể càng tròn vo, tựa như con ngỗng bị nhốt trong phòng tối không ngừng nhét đầy bụng, tất cả mọi người nhìn xem đều nhịn không được nghiên cứu có phải Tuyết Sa Trùng mà nó ăn đều hóa thành thịt thân thể hay không?
Tốc độ tiêu hóa thật là nhanh.
Một trận tiếng xào xạc vang lên, mọi người biến sắc, tiếp theo hình thành một trận thế, nghênh đón Tuyết Sa Trùng bò đến.
Bích Tầm Châu phụ trách bện lưới băng tơ ngăn cản, Huyền Ảnh cùng Khuyết Quan Hoành đánh trận ở hai bên, Hỏa Lân phụ trách phóng hỏa, Sở Chước cùng Sở Thanh Từ nghênh diện đánh chết, tuyết điểu ba đầu giống như quả cầu tuyết lăn đi qua, duỗi dài cổ tiếp tục ngậm Tuyết Sa Trùng ăn luôn. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.
Phong Chiếu như cũ đứng ở mặt sau cùng, khoanh tay bàng quan, Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu cùng bé rùa ngoan ngoãn ở lại bên người hắn.
Bé rùa ghé vào trên vai Huyễn Ngu, một hồ ly một rùa duỗi cổ nhìn, bé rùa mắt đậu đậu ngơ ngác, Huyễn Ngu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ lo lắng đầy mặt.
May mắn, một đường đi tới này, Sở Chước bọn họ phối hợp đã hình thành một loại ăn ý, đã nhanh chóng tiêu diệt đàn Tuyết Sa Trùng này, lưu lại da băng tuyết dẻo dai đầy đất.
Sở Chước ấn theo đầu người mà phân chia nó, tiếp tục đi tới.
Lại đi thêm một lát, khi Khuyết Quan Hoành thấy rõ ràng ấn ký lưu lại ở góc sáng sủa, nói: "Đến rồi, chính là phía trước."
Mọi người chấn động mạnh tinh thần, ở Khuyết Quan Hoành giải thích, biết nơi Băng Vân Sa ở, tựa như tổ ong, mỗi một chỗ đều có Tuyết Sa Trùng canh giữ, nhưng mà số lượng không nhiều lắm, bọn họ chỉ cần đột phá một con đường, hơn nữa kịp lúc ngăn chặn cửa động, không cho Tuyết Sa Trùng địa phương khác cảm giác được hơi thở chạy tới viện trợ, thì có thể cầm cự một đoạn thời gian.
Nghe được hắn giải thích, mọi người xoa tay, chuẩn bị làm lớn một hồi.
Bọn họ chọn một con đường, cẩn thận đi tới, quả nhiên gặp được mấy con Tuyết Sa Trùng canh giữ ở lối vào, không nói hai lời liền nhào qua chém giết, cũng nhanh chóng xuất ra một cái linh trận, ngăn chặn cửa động.
"Linh trận tác dụng không lớn, Tuyết Sa Trùng thường xuyên đi qua để tuần tra xem xét tình huống trứng sâu, sẽ phát hiện dị thường rất nhanh, chúng ta phải nhanh một chút." Khuyết Quan Hoành nhắc nhở.
Mọi người trả lời một tiếng, theo cửa động đi vào, chỉ thấy được một trận linh quang chói lọi, đâm vào mắt có chút sinh đau.
Chỗ của linh quang, trứng sâu xếp đầy cả một mặt vách tường.
Trứng sâu giống từng viên cầu thủy tinh trong suốt long lanh, vỏ ngoài rất mềm rất mỏng, mấy hàng trứng sâu phía dưới cùng đã có thể nhìn thấy thân thể ấu trùng sắp dựng dục thành hình bên trong, trứng sâu trên cùng, có khả năng là vừa bỏ vào, giống từng viên cầu thủy tinh không tỳ vết, không có chút khác thường.
Tuyết điểu ba đầu nhìn đến trứng sâu, hai mắt tỏa ánh sáng rực, liền muốn nhào tới mổ, bị Phong Chiếu đè lại.
Tuyết điểu ba đầu quay đầu nhìn hắn, ba cái đầu kêu lên chiêm chiếp với hắn, có vẻ rất ủy khuất.
Phong Chiếu không để ý tới nó, nói với Sở Chước bọn họ: "Trứng sâu mặt trên không tệ, có thể làm chút dự trữ lương."
Có thể để cho Bạch Ly Vực Chủ kén chọn nói tiếng không tệ, vậy hương vị nhất định phi phàm, thế là một đám ham ăn hai mắt sáng lên, không cần phân phó, lập tức bay lên, cẩn thận chuyển trứng sâu mặt trên còn chưa dựng dục ra ấu trùng xuống dưới.
Trứng sâu có cái đầu thật lớn, giống trứng khủng long, vào tay cực băng lãnh, giống như vuốt một khối hàn băng, da vừa mềm lại mỏng, không cẩn thận sẽ vị đâm thủng. Sau khi bị vỡ hai quả trứng sâu, khi mọi người chuyển nó càng cẩn thận.
Bọn họ chỉ chuyển một nửa trứng sâu, thừa lại liền để ở nơi này không động tới nữa, do tuyết điểu ba đầu đi tiêu hóa.
Chuyển xong sâu trứng, bọn họ bắt đầu nghiên cứu Băng Vân Sa.
Băng Vân Sa liền xếp ở dưới trứng sâu, một viên lại một viên, lớn cỡ nắm đấm, hiện ra linh quang lạnh lùng, đều chiếu toàn bộ huyệt động sáng lên.
"Đây là Băng Vân Sa?" Hỏa Lân dò hỏi.
Khuyết Qan Hoành ừ một tiếng, nói: "Chúng ta phỏng đoán, nơi này hẳn là có một cái quặng Băng Vân Sa, ẩn chứa sản lượng không biết bao nhiêu, khẳng định là rất phong phú." Khi nói như vậy, trên mặt hắn lộ ra vẻ hơi hơi vui sướng.
Sở Chước cũng lấy một viên Băng Vân Sa xem xét, khi vào tay hàn khí càng lạnh hơn nhiệt độ không khí chung quanh, nhưng mà vô cùng quỷ dị là, nếu không trực tiếp chạm vào nó, lại không cảm giác hàn khí lạnh băng này. Cái lạnh của nó hóa thành linh quang nhu hòa, nếu như không soi kỹ, còn tưởng rằng là linh thạch thuộc tính băng.
"Băng Vân Sa chỉ có ở nơi cực hàn mới có thể dựng dục." Khuyết Quan Hoành cũng nhặt lên một viên Băng Vân Sa, vừa giải thích cho bọn họ: "Chúng ta đều cho rằng, chủ nhân băng cung sở dĩ lựa chọn nơi này xây dựng băng cung, chính là vì Băng Vân Sa nơi đây."
"Sao lại nói vậy?" Sở Chước ngẩng đầu hỏi hắn.
Ánh sáng nhu hòa của Băng Vân Sa dừng ở trên mặt Khuyết Quan Hoành, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm tuấn mỹ bất phàm, giọng của hắn không nhanh không chậm, chậm rãi nói: "Sở cô nương khi các người đi đến Băng Vân Vực, hẳn là cũng nhìn thấy biển mây trên thiên không nhỉ?"
Sở Chước ừ một tiếng, Băng Vân Vực lấy băng đất, lấy mây làm biển, người tu luyện ở phía trên biển mây, hình thành hoàn cảnh rất đặc thù, cũng là một vực cực kì đặc sắc trong mười tám vực Đại Hoang.
"Nghe nói, biển mây Băng Vân Vực đó là từ Băng Vân Sa luyện chế mà thành." Khuyết Quan Hoành tiếp tục nói.
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều cảm khái ra tiếng, muốn luyện chế nhiều biển mây như vậy, cần bao nhiêu năm chứ?
Trong lòng Sở Chước khẽ động, cất tiếng hoài nghi hỏi: "Khuyết thiếu chủ, không biết người nào có bản lĩnh này, có thể luyện chế ra biển mây toàn bộ Băng Vân Vực."
Sauk hi đi đến Băng Vân Vực, bọn họ cũng là tìm hiểu qua, ở trong mắt người tu luyện Băng Vân Vực, biển mây là Băng Vân Vực sinh thành tự nhiên, cũng không giống như Khuyết Quan Hoành nói, thế nhưng là do Băng Vân Sa luyện chế thành, hơn nữa ấn theo ý tứ của hắn, cũng không phải là hình thành tự nhiên.
Khuyết Quan Hoành không nghĩ tới nàng sâu sắc như thế, nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, nhìn thấy Phong Chiếu đứng ở bên cạnh nàng im lặng không nói, vội n1oi: "Nghe nói là một vị đại năng thời kì thượng cổ, còn là ai, chúng ta cũng không biết."
Sở Chước chú ý tới, khi hắn nói lời này, trong mắt lướt qua cái gì đó, rất nhanh liền biến mất.
Trong lòng nàng không khỏi thêm vài phần nghi hoặc, cảm thấy Khuyết Qun Hoành dường như vẫn chưa nói hết lời.
"Đại năng thời kì thượng cổ? Giống..." như Kính Trạch Quân sao? Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được nhìn về phía Phong Chiếu.
Phong Chiếu không để ý đến hắn, ánh mắt rơi xuống Băng Vân Sa rơi tán trên mặt đất.
Đám người Sở Chước nghe ra được ý tứ còn lại trong lời của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, trong lòng cũng có vài phần tò mò, có phải đại năng thời kì thượng cổ, đều có bản lĩnh thông thiên triệt địa như vậy hay không, lại có biệt gì với người tu luyện Thần Hoàng cảnh hiện tại không?
Chỉ là tuy rằng tò mò, nhưng Khuyết Quan Hoành cũng không biết, không thể nói nhiều cho bọn họ lắm.
Hiếm khi đến chỗ này, mọi người tự nhiên sẽ không bỏ qua Băng Vân Sa, mặc kệ có cần dùng đến hay không, trước lấy một chút trở về, nói không chừng vào thời điểm nào đó cần dùng thì sao? Cho dù không dùng được, lấy được rồi đi Băng Vân Vực bán, cũng có thể bán rất nhiều linh thạch đi?
Vì thế đoàn người Sở Chước không khách khí bắt đầu thu thập.
Khuyết Quan Hoành nhìn xem mà có chút ngốc, nhịn không được nhắc nhở bọn họ: "Tuyết Sa Trùng rất mẫn cảm với Băng Vân Sa, lúc trước chúng ta chẳng qua là lấy đi một ít, chúng nó đuổi theo chúng ta nửa tháng..."
Một đám người thiếu chút nữa thì ngã xuống ở trong Băng Lăng.
Sở Chước bọn họ hiểu rõ ý tứ của hắn, quay đầu nhìn về phía Phong Chiếu.
Phong Chiếu hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Sợ cái gì? Có bổn đại gia ở đây!"
Có được lời này, Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu một tiếng vui thích, giống như vơ vét sạch sẽ, đều thu đi toàn bộ Băng Vân Sa phân tán trên mặt đất, chỉ còn lại rải rác một ít.
Ở khi bọn họ thu gần xong, tuyết điểu ba đầu cũng đã ăn gần hết trứng sâu thừa lại một nửa, toàn bộ chim tròn tựa như quả cầu, mọi người nhìn xem mà mí mắt căng cứng, thật lo lắng nó còn có thể đi được nữa hay không.
"Huynh thế nhưng đều ăn hết?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tuyết điểu ba đầu kêu chiêm chiếp một tiếng với hắn, vẻ mặt thỏa mãn.
Lúc này, linh quang của linh trận chỗ cửa động lung lay, xuyên thấu qua linh trận, thì thấy Tuyết Sa Trùng bị chặn ở cửa động, chúng nó chi chi chít chít, đều ngăn chặn toàn bộ cửa động, không ngừng mà công kích linh trận, bộ dạng điên cuồng đó, giống như có thù không đợi trời chung nào đó với bọn họ.
Đừng nói, chuyển đi trứng sâu của chúng nó, lại chuyển đi Băng Vân Sa, quả thật xem như có thù không đợi trời chung.
Thấy rõ ràng tình huống chỗ cửa động, Mặc Sĩ Thiên Kỳ với mấy đứa Huyễn Ngu nhát gan nhịn không được thở hổn hển, khẩn trương hỏi: "Lão đại, làm sao bây giờ?"
Phong Chiếu lướt nhẹ liếc hắn một cái, ánh mắt rơi xuống trên người Sở Chước, thấy nàng đã lấy Toái Tinh dù ra, trong mắt không khỏi thoáng qua ý cười, nói: "Vừa vặn tôi luyện các người một chút."
Nghe nói như thế, trừ bỏ Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu đau khổ xụ mặt, những người khác đều là dáng vẻ nóng lòng muốn thử, này đám Tuyết Sa Trùng không chỉ không làm cho bọn họ sợ hãi, ngược lại kích lên ý chí chiến đấu vô hạn, Khuyết Quan Hoành lại lần nữa có cái nhìn đổi mới với đám gia hỏa này.
Linh trận lập tức đã bị Tuyết Sa Trùng phẫn nộ đột phá, mấy con Tuyết Sa Trùng to mọng như một con linh xà nhảy tiến vào, mang theo một cỗ băng sương.
Sở Chước cùng Hỏa Lân, Huyền Ảnh, Bích Tầm Châu bọn họ vội đi nghênh đón.
Một con Tuyết Sa Trùng thình lình nhảy vào từ bên cạnh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cách gần, theo bản năng lui ra sau, nào biết đâu trên chân giẫm lên một viên Băng Vân Sa, trượt chân ra sau, mà bởi vì mặt đất băng rất trơn, thân thể hắn trượt một đường đánh tới chỗ lưu trữ trứng sâu lúc trước.
Một tiếng ầm vang, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cứ như vậy phá ra một cái động lớn, thân thể đi xuống.
Sở Chước bọn họ nghe được thanh âm, tranh thủ nhìn lại, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ không còn gì để nói.