Cùng Trời Với Thú

Chương 405: Tìm được Sở Thanh Từ.




Băng Lăng dày đặc trên mặt đất, thân ở trong đó, không cách nào phân biệt được phương hướng, chỉ có thể do Phong Chiếu chỉ đường.

Mọi người một đường đi nhanh, có lẽ là càng ngày càng tiếp cận, lấy tu vi của bọn họ, rốt cục cũng nghe được một ít động tĩnh khác thường, đầu tiên là thanh âm xào xạc, giống như động vật máu lạnh bò sát quanh co trên mặt cát.

Tiếp theo không lâu, đó là thanh âm người tu luyện chiến đấu, chỉ là thanh âm đó như có như không, không cần tra xét cũng biết cách một khoảng cách rất dài.

Bọn họ lập tức nhìn thấy thứ phát ra thanh âm xào xạc, đó là một loại yêu trùng đang quanh quẩn trong rừng băng, chúng nó có được thân thể băng tuyết, đầu có một cái xúc tu cực lớn, xúc tu khẽ mở khẽ đóng, lộ ra răng nanh sắc bén bên trong. Thân thể chúng nó cực kì mềm mại, giống mãng xà, quanh co đi tới ở trên mặt băng, hoặc là chiếm cứ ở phía trên Băng Lăng, giương giương mắt hổ nhìn tất cả kẻ xâm nhập.

Nhìn đến đám yêu trùng chiếm cứ ở trong băng rừng, tuyết điểu ba đầu phát ra một tiếng hót vang dội, tiếp theo giống như một con chim nhỏ phẫn nộ mà tiến lên, ba cái đầu phá lệ linh hoạt ngậm lấy một con rắn, ừng ực một tiếng liền nuốt vào.

Thần sắc tuyết điểu ba đầu rất vui thích, vỗ hai cánh, hiển nhiên loại yêu trùng này đối với nó mà nói, phá lệ mỹ vị.

Trong rừng băng có rất nhiều yêu trùng băng tuyết, chi chi chít chít, treo đầy Băng Lăng, người xem mà da đầu run lên.

"Đây là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Cung Vũ Lương đều nhịn không được trăm miệng một lời hỏi ra.

Hỏa Lân, Huyền Ảnh cùng Bích Tầm Châu cũng cẩn thận đánh giá yêu trùng trong rừng băng.

Phong Chiếu liếc mắt nhìn tuyết điểu ba đầu đang ăn đến vui vẻ một cái, nói: "Là Tuyết Sa Trùng, một trong những đồ ăn yêu thích nhất của tuyết điểu ba đầu, chúng nó lấy Lăng Sương Tuyết thảo làm thức ăn, ngẫu nhiên cũng ăn Băng Lăng."

Nghe được hắn nói, ánh mắt mọi người chuyển tới Tuyết Sa Trùng chiếm cứ trên Băng Lăng, quả nhiên nhìn thấy đám Băng Sương Tuyết thảo bám vào trên Băng Lăng đã bị gặm nhấm hết bảy tám phần.

Có được xúc tu sắc bén như vậy, thoạt nhìn cũng không giống như là ăn chay ha.

Khi nghĩ như vậy, Tuyết Sa Trùng phát hiện hơi thở của bọn họ những kẻ xâm lược xa lạ, thân thể vốn thoạt nhìn chậm rì rì, rốt cục linh hoạt lên.

Khi tuyết điểu ba đầu xuất hiện, làm cho Tuyết Sa Trùng chiếm cứ ở trong rừng băng có xao động trong nháy mắt, hiển nhiên tuyết điểu ba đầu quả thật là thiên địch của chúng nó, chẳng qua chúng nó lập tức liền dựng thẳng thân thể lên, mở ra xúc tu sắc bén, lao tới tuyết điểu ba đầu, cũng không phải là chỉ lo chạy trốn.

Ba cái đầu tuyết điểu ba đầu một bên vui thích cắn nuốt, một bên đập cánh, vổ bay Tuyết Sa Trùng đánh tới nó, trảo chim có lực lại có thể dễ dàng xé chúng thành hai nửa, thân thể Tuyết Sa Trùng chảy ra một cỗ chất nhầy trong suốt thấm lạnh, khi rơi trên mặt đất, lập tức liền đọng lại thành băng, trở thành dinh dưỡng cho Băng Lăng cùng Lăng Sương Tuyết thảo.

Cũng có Tuyết Sa Trùng đánh tới Sở Chước bọn họ, mở ra xúc tu nhìn người tới không có ý tốt.

Dám người Sở Chước đều xuất ra vũ khí.

Khi Toái Tinh kiếm bổ về phía một con Tuyết Sa Trùng đánh tới nàng, mũi kiếm Toái Tinh kiếm hãm ở trên làn da mềm mại của Tuyết Sa Trùng, giống như chém vào một trong loại nhựa tính dẻo dai rất mạnh, khi rút Toái Tinh kiếm ra, vẫn chưa tổn thương mảy may.

Trong mắt Sở Chước lướt qua vài phần ngoài ý muốn, tránh thoát xúc tu của Tuyết Sa Trùng, lại chém Toái Tinh kiếm ra.

Lúc này Toái Ttinh kiếm không bổ về phía thân thể Tuyết Sa Trùng, mà là bổ về phía xúc tu cắn tới của nó, mũi kiếm mang theo kiếm ý băng lãnh, sắc bén xuyên trúng xúc tu mềm mại, rốt cục lưu lại một vết thương kiếm.

Chất lỏng trong suốt nháy mắt liền phun ra tung tóe khỏi miệng vết thương.

Tuyết Sa Trùng ăn đau, vặn vẹo thân thể tráng kiện, đoạn đuôi đánh về phía Băng Lăng, chụp Băng Lăng cao đến vài chục trượng rung động lên.

Sở Chước xê dịch hai chân, nhảy đến bên cạnh Băng Lăng, tránh đi chất lỏng phun đến tung toé, lại nhào về phía trước lần nữa, lại chém ra Toái Tinh kiếm, kiếm ý tung hoành, lại bổ về phía Tuyết Sa Trùng bị tổn thương xúc tu.

Qua mấy hiệp, Sở Chước rốt cục đánh tan xúc tu của Tuyết Sa Trùng đuổi sát theo mình không buông bỏ, một phân thành hai.

Xúc tu là nhược điểm của rất nhiều loại sâu trùng, mặc kệ ngoài da có bao nhiêu cứng cỏi, làn da trên xúc tu đều là non mềm, chỉ cần tìm được khe hở, có thể đánh tan ngay lập tức.

Huyền Ảnh cùng Hỏa Lân, Cung Vũ Lương, Bích Tầm Châu cũng lâm vào Tuyết Sa Trùng công kích, Phong Chiếu nắm y phục sau gáy Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhảy đến phía trên Băng Lăng xa xa, nhìn từ trên cao xuống.

Tuyết Sa Trùng dường như có chút kiêng kị hắn, chỉ cắn chặt người trong rừng băng không buông, không công kích bọn họ.

Kiếm trong tay Sở Chước lại lần nữa vung lên một kiếm hoa, miễn cưỡng đánh chết một con Tuyết Sa Trùng, quay đầu nhìn về phía xa xa, nghe thanh âm chiến đấu xa xa ẩn ẩn truyền đến, nhếch môi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

May mắn tuyết điểu ba đầu nỗ lực, ba cái đầu của nó tựa như chim gõ kiến, không ngừng mà mổ Tuyết Sa Trùng đánh tới, mạnh mẽ mở ra một con đường.

Sở Chước thấy thế, vội cùng đi qua, cũng kêu một tiếng: "Tầm Châu ca!"

Bích Tầm Châu đi theo bên cạnh nàng cực lâu, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng, nghe được nàng nói, không chút do dự đuổi theo kịp.

Bích Tầm Châu mười ngón tay bắn lien tục, băng tơ tung hoành, vung quét Tuyết Sa Trùng nhào tới qua một bên, tranh thủ thời gian cho Sở Chước, chém giết Tuyết Sa Trùng.

Huyền Ảnh cùng Hỏa Lân cũng theo kịp, bảo hộ ở bên người Sở Chước, vừa xua đuổi vừa chém giết Tuyết Sa Trùng cuồn cuộn không ngừng, một đường giết đi vào.

Chung quanh Tuyết Sa Trùng càng ngày càng nhiều, bọn họ gần như là liều mạng mở một đường máu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đứng ở bên cạnh Phong Chiếu, run rẩy nhìn, càng nhìn càng kinh hãi, nhịn không được hỏi: "Lão đại, không đi giúp bọn họ sao?"

Phong Chiếu thản nhiên bất động: "Không cần, bọn họ có thể đi."

Nghe tlời nói bình tĩnh được gần như lãnh khốc, Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn hắn, đã thấy nam nhân thần sắc nghiêm nghị đứng ở trên Băng Lăng, bên sườn mặt kiên nghị băng lãnh, một đôi mắt không có bất luận cảm xúc ấm áp nào, trong lúc hoảng hốt, vô cùng xa lạ, như là lần đầu tiên nhận thức hắn vậy.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ khẩn trương trong lòng, cơn lạnh thuộc về băng cung lan tràn trong đầu óc, lạnh đến tứ chi bách hải đều cứng ngắc.

Nếu không phải bình thường thấy hắn đối với Sở Chước một tấc cũng không rời, Mặc Sĩ Thiên Kỳ gần như cho rằng con thần thú này lãnh khốc lãnh tâm, đối với vạn vật thế gian đều không để ở trong lòng, cực vô tình.

Có lẽ đây mới là Bạch Ly Vực Chủ chân chính?

Giống như biết ý tưởng của hắn, Phong Chiếu quay đầu nhìn qua, ánh mắt thanh lãnh như cũ, nói: "Mi lo lắng cái gì?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm giác thân thể có chút run, thanh âm cũng trở nên khô khốc: "Sở tỷ giống như bị thương..."

"Nếu chỉ với một chút sâu nhỏ ấy mà nàng cũng không giải quyết được, làm sao nói chuyện thành thần?" Giọng của Phong Chiếu không có gì nhấp nhô: "Ta tin tưởng nàng."

Lúc nói lời này, hơi thở trên người hắn rốt cục có chút biến hóa, trở nên phá lệ bừa bãi, cái loại tín nhiệm một ai đó phát ra từ nội tâm này, cũng làm cho hắn phá lệ trấn định.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Cho dù Sở Chước bị thương, hắn như cũ chính là mắt lạnh mà nhìn, không có ý ra tay, bởi vì đây là trên con đường nàng trưởng thành ắt không thể thiếu. Hắn có thể che chở nàng một đường đi về phía trước, cũng không sẽ cản trở nàng trưởng thành, rèn luyện nên có, sẽ không thiếu chút nào, lại càng sẽ không bởi vì đau lòng mà ngăn cản.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ dường như có chút hiểu rõ gì đó, lại có chút hồ đồ.

Đột nhiên, áo hắn căng thẳng, liền cảm giác được mình đã bay ra khỏi Băng Lăng, phát hiện một đại nam nhân như mình, đang bị một đại nam nhân nào đó giống như xách thằng nhóc con, xách ở giữa không trung.

Một khắc đó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ là sụp đổ.

Phong Chiếu đạp Băng Lăng đi tới, Tuyết Sa Trùng chiếm cứ ở trên Băng Lăng còn không kịp mở ra xúc tu, đã bị Phong Chiếu một cước giẫm đi qua, đợi khi hắn rời đi, thân thể Tuyết Sa Trùng nổ bung.

Phong Chiếu cứ như vậy một đường đạp Băng Lăng đi về phía trước, còn mau hơn đoàn người Sở Chước trên đất.

Đi tới một nửa, hắn vứt Mặc Sĩ Thiên Kỳ xuống dưới, Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu thảm, bị Bích Tầm Châu quăng ra băng tơ đón được.

Trong tay không còn trói buộc, Phong Chiếu tay áo bay bay, đạp Băng Lăng, nơi đi qua, Tuyết Sa Trùng đều tự bạo, thẳng đến khi đi đến trong chỗ sâu Băng Lăng, gặp được một đám người tu luyện bị Tuyết Sa Trùng vây quanh.

Phong Chiếu đứng tại chỗ cao nhất, cúi đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức rơi xuống trên người một nữ tử áo xanh trong đám người.

Nữ tử áo xanh đó hình dáng chật vật, y phục trên người dính chất nhầy Tuyết Sa Trùng, rách tung toé, hiển nhiên không biết đã đánh nhau kịch liệt mấy ngày, tinh thần rất mỏi mệt, một đôi mắt lại phá lệ sáng ngời, giống như che một tầng băng sương, lại giống hai luồng hỏa diễm thiêu đốt, cầm trong tay một thanh gai dài do Băng Lăng ngưng tụ mà thành, vung về phía Tuyết Sa Trùng.

Phong Chiếu liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận nữ tử áo xanh này, giống nhau như đúc với bộ dạng Sở Thanh Từ lúc trưởng thành mà Sở Chước từng vẽ ra.

Tình huống người tu luyện khác cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu, hai gã người tu luyện bị vây ở chỗ trung tâm đã bị thương nặng, vô lực chiến đấu, người tu luyện khác đang đau khổ chống đỡ, cũng không biết khi nào thì không thể chống đỡ nổi nữa.

Phong Chiếu đứng tại chỗ cao nhìn xuống, thẳng đến khi một con Tuyết Sa Trùng đột nhiên nhào qua nữ tử áo xanh đó, mắt thấy đã sắp cắn nửa người nàng, người chung quanh muốn tương trợ đã không kịp.

"Thanh Từ!" Một gã nam nhân tuấn mỹ kêu thảm một tiếng.

Ngay tại khi Tuyết Sa Trùng sắp sửa cắn xé nửa người nữ tử áo xanh, đột nhiên thân thể Tuyết Sa Trùng nổ mạnh, máu sâu trong suốt tung tóe chung quanh, rơi xuống rất nhiều trên làn váy nữ tử áo xanh.

Gai dài trong tay nữ tử áo xanh đón đỡ ở trước ngực, ánh mắt trừng thật to.

Những người khác cũng sửng sốt.

Lúc này, Tuyết Sa Trùng vây quanh ở bên người bọn họ giống nhau khởi động cơ quan nào đó, đều nổ mạnh, một cỗ cổ chất nhầy bắn đến tung tóe, một đám người bị phun chính diện.

Sắc mặt bọn họ có chút đờ đẫn, đều có chút mộng.

Đây là tình huống gì?

Trực giác có người đang giúp bọn hắn, nhưng lại không biết là ai, bọn họ thậm chí không cảm giác được hơi thở người giúp bọn họ.

Đúng lúc này, đột nhiên một người kêu lên: "Mau nghe, giống như có thanh âm gì đó?"

Liên tục chiến đấu gần nửa tháng ngũ cảm của người tu luyện đã có chút trì độn, nghe nói như thế, mới tập trung tinh thần. Sau một lúc lâu, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

"Giống như có người tu luyện đang tới đây."

"Chẳng lẽ là người tiến vào sau?"

Khi nói chuyện, bọn họ lập tức nhìn về phía người đang đến nơi này, đồng thời còn có một đám Tuyết Sa Trùng cuồn cuộn không ngừng, đám người kia giống như mang theo một đám Tuyết Sa Trùng chạy tới, lại giống như xé mở một con đường máu từ trong Tuyết Sa Trùng dày đặc.

Chỉ là chưa cho bọn hắn nghĩ nhiều, khi nhìn thấy con tuyết điểu ba đầu ở trước nhất, mọi người hơi đổi thần sắc.

Lúc trước bọn họ sở dĩ rơi đến địa phương quỷ quái này, còn không phải chính là bị con tuyết điểu ba đầu này đuổi chạy tới sao?

Chỉ là chưa cho bọn hắn nghĩ nhiều, chung quanh Tuyết Sa Trùng lại nhào tới một lần nữa, đành phải tiếp tục chiến đấu, một bên phân tâm chú ý người tu luyện bên kia đi theo con tuyết điểu ba đầu.

Sở Chước đi theo tuyết điểu ba đầu bận rộn một đường tiến tới, một đường chiến đấu, cũng làm cho nàng rất chật vật, trên người dính không ít chất nhầy của Tuyết Sa Trùng, may mắn Tuyết Sa Trùng xưa nay lấy Lăng Sương Tuyết thảo làm thức ăn, huyết dịch của nó không có hương vị gay mũi khác, mà trong chốc lát sau sẽ đọng lại thành băng, vẫn chưa có bao nhiêu khó chịu.

Một đường giết đến, Sở Chước rốt cục nhìn thấy một đám người tu luyện bị Tuyết Sa Trùng vây quanh ở bên trong.

Ánh mắt nàng như điện, tầm mắt vừa lướt qua ở trong người tu luyện, nháy mắt liền dừng lại ở trên người một nữ tử áo xanh, trong lòng mừng như điên, không khỏi la hét một tiếng: "Thanh Từ!"

Nữ tử Áo xanh sửng sốt, thiếu chút nữa lại bị Tuyết Sa Trùng đánh tới từ bên hông đánh trúng, may mắn đồng bạn bên người phản ứng mau.

Ánh mắt của nàng cũng nhìn chằm chằm nữ tu phía sau tuyết điểu ba đầu, khi nhìn thấy dung nhan tinh xảo tuyệt đẹp của nữ tu buộc tóc dài đơn giản thành đuôi ngựa đó, ký ức lâu dài hiện lên trong đầu, cũng nhịn không được liền kêu lên.

"A Chước!"

Sở Chước nghe được tiếng của nàng, trên mặt không tự chủ được lộ ra tươi cười, kêu lên: "Là muội, tỷ không sao chứ?"

Sở Thanh Từ nhìn bóng dáng nàng không ngừng giết tới, chỉ cảm thấy cái mũi lên men, yết hầu nghẹn ngào, nói không ra lời. Khi cách xa hơn mười năm, lại nhìn thấy tiểu hỏa bầu bạn quen thuộc ngày xưa, đủ loại cảm xúc xông lên đầu, cuối cùng chỉ rót thành một câu:

"Ta không sao!"

Đệ tử Khuyết thị bên người Sở Thanh Từ nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, nghe được bọn họ đối thoại, như thế nào không biết đây là người của gia tộc Sở Thanh Từ. Mặc dù không biết người của một đại lục cấp thấp làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trong này, nhưng lúc này bọn hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều, thầm nghĩ giết hết thảy Tuyết Sa Trùng rồi lại nói sau.

Sở Chước tranh thủ thời gian cười cười với nàng, biến sắc, lại xuất kiếm lần nữa, dị thủy phủ đến trên thân kiếm, Toái Tinh kiếm giống như phủ lên một tầng sắc bén, chém tới Tuyết Sa Trùng càng hung hiểm hơn.

Tuyết điểu ba đầu lập tức dẫn bọn hắn vọt tới trước mặt đám người tu kia luyện.

Cung Vũ Lương nhìn đến một trong những người tu luyện bị thương được mọi người bảo hộ ở bên trong, mở miệng hét một tiếng: "Tam thúc!"

Người tu luyện năm đại gia tộc nhìn thấy có đệ tử Cung thị, ngược lại thân thiết với bọn họ hơn Sở Chước một chút, đối với tuyết điểu ba đầu cũng không có phòng bị như vậy.

Một đám người hội hợp lại, cũng không có thời gian ôn chuyện, chỉ có thể trước đánh lui đám Tuyết Sa Trùng rồi nói sau.

Chung quanh xếp đầy thân thể Tuyết Sa Trùng, tuyết điểu ba đầu ăn no cả bụng.

Tuyết điểu ba đầu ăn uống no đủ thì mở rộng hai cánh, bay lên cao cao, sau đó đáp xuống, hai móng trảo qua đám Tuyết Sa Trùng, làn da đối với người tu luyện mà nói thì cứng cỏi vô cùng, đối với móng vuốt tuyết điểu ba đầu thì lại có thể xé mở dễ dàng, cắt thành hai nửa.

Tuyết Sa Trùng tử vong càng ngày càng nhiều, có thể là có thiên địch tuyết điểu ba đầu ở đây, Tuyết Sa Trùng rốt cục lựa chọn lui lại.

Thanh âm xào xạt sột xạt vang lên, Tuyết Sa Trùng thối lui như thủy triều, tuyết điểu ba đầu phát ra ngẩng cao đầu hót vang dội, quạt hai cánh chạy vội đi, Tuyết Sa Trùng lui càng nhanh hơn.

Trong chốc lát sau, rừng băng rốt cục bình tĩnh trở lại.

Tất cả người tu luyện dần dần thả lỏng thân thể đang căng chặt, sát ý trên người ở sau khi Tuyết Sa Trùng thối lui, chậm rãi biến mất, cuối cùng lui đến không còn một mảnh, thân thể rốt cục không chịu nổi, ngã quỵ xuống đất.

Sở Thanh Từ phá lệ chật vật, khi nàng thiếu chút nữa té trên đất, được một bàn tay kéo lấy.

Nhưng mà nàng lại không nhìn người đỡ lấy mình, dùng sức ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng Sở Chước, khi thấy nàng cũng nhìn qua, trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc vui thích, lẩm bẩm: "A Chước..."

Sở Chước kéo Toái Tinh kiếm, nện bước mỏi mệt đi tới nàng.

Nàng đi đến trước mặt Sở Thanh Từ, lộ ra tươi cười với nàng ấy, cất giọng mềm mại trong veo, nói: "Thanh Từ, đã lâu không gặp, tỷ có khỏe không?"

Sở Thanh Từ dùng gai băng cắm ở trên mặt băng, miễn cưỡng đứng thẳng người, cũng nhìn Sở Chước, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp, nhẹ giọng nói: "Đã lâu không gặp, ta không nghĩ tới lại gặp được muội ở chỗ này, muội tới quá nhanh."

Sở Chước hơi hơi nhíu mày, giống như lời nàng ấy nói làm cho nàng rất ngoài ý muốn.

Trên khuôn mặt băng lãnh của Sở Thanh Từ lộ ra tươi cười nhợt nhạt, khuôn mặt nàng vốn đoan chính thanh nhã lại vì thế mà tăng thêm vài phần phấn khích, nói: "Ta biết thiên phú của ngũ phòng bọn muội, ta cũng biết có một ngày, muội nhất định sẽ đến đến Đại Hoang giới, ta ở chỗ này chờ muội... Không nghĩ tới một ngày này sẽ đến nhanh như vậy."

Sở Chước không nghĩ tới gặp lại, nàng ấy sẽ nói loại này lời, nhất thời không biết phải nói cái gì.

Tất cả lo lắng, khi nhìn đến Sở Thanh Từ, phát hiện đã không cần thiết.

Cho dù lưu lạc thành nô, bị người đưa tới Đại Hoang giới, Sở Thanh Từ đã và đang cố gắng trở nên mạnh mẽ, tình cảnh của nàng ấy còn tốt hơn nàng tưởng tượng.