Cùng Trời Với Thú

Chương 233: Ngực lớn chướng mắt.




Yêu Mi nói họ tên, địa chỉ vị bằng hữu luyện khí sư kia của nàng, cùng với giao cho Sở Chước một khối lệnh bài thân phận của mình, liền nhanh chóng rời khỏi.

Lúc rời khỏi, Phỉ Âm mới phát hiện, chỉ mới vài ngày không thấy, Sở Chước dường như tấn bậc.

Đợi khi nàng lại nhìn kỹ, nhịn không được hít mạnh một hơi.

Nếu nàng nhớ không lầm, vài ngày trước khi nhìn thấy Sở Chước, tu vi nàng ấy vẫn là Nhân Vương cảnh tầng bốn, hiện tại cũng đã là Nhân Vương cảnh tầng tám, nếu không phải lúc trước Sở Chước dùng biện pháp gì ẩn tàng tu vi, thì hẳn là ấy nàng ở thời gian ngắn ngủn vài ngày, vừa mới tấn bậc vài tiểu cảnh giới.

Tốc độ tu luyện bậc này, quả thực là trước đây chưa từng gặp.

Có lẽ có, nhưng ở trong nhân tu Phỉ Âm chứng kiến qua, tuyệt đối không có ai có tốc độ tu luyện đáng sợ bậc này giống như vậy.

Lúc Phỉ Âm và Yêu Mi rời đi, trên mặt lộ ra thần sắc như có chút suy nghĩ.

Thẳng đến khi đi đến bên ngoài Thấm Thủy Lâu, sắp sửa đi lên thuyền hoa, Yêu Mi kỳ quái nhìn nàng, hỏi: "Ngươi đây là thế nào?"

Phỉ Âm nhìn nhìn chung quanh, lắc tay, ý bảo lúc này không phải là nơi nói chuyện.

Mang nàng lên thuyền hoa của mình rồi, Phỉ Âm mới nói: "Lòng ta nghi mấy người kia, là từ bên ngoài đại lục đến."

Lông mi Yêu Mi hơi hơi nhảy dựng, yết hầu có chút khẩn trương: "Ngươi xác định?"

Phỉ Âm ừ một tiếng: "Hơi thở trên người bọn họ rõ ràng bất đồng cùng người tu luyện đại lục chúng ta, hơn nữa thứ như Trú Nhan này, cũng không phải là luyện đan sư đại lục Xích Vân Tinh có thể luyện chế ra. Huống chi..." Nàng chậc một tiếng: "Thời gian trước không phải nghe được tin tức, nói có mấy người tu luyện ngoại lai đi đến Hỏa Linh thành sao? Có lẽ là bọn họ rồi."

Yêu Mi nghe xong, có chút thất thần.

Phỉ Âm thấy thế, làm sao không hiểu biết nàng ấy suy nghĩ cái gì, vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi nói: "Ngươi yên tâm đi, bọn họ xem ra là trứng xui xẻo lầm nhập đại lục Xích Vân Tinh, khi tiến vào nhất định là trải qua một phen hung hiểm, không chừng lúc trước bọn họ cưỡi phi hành linh khí linh tinh đã sớm bị hủy, bọn họ nhất định giống như những người khác, chỉ có thể ở lại đại lục Xích Vân Tinh, không thể rời khỏi."

Yêu Mi mặt bình tĩnh: "Vậy cũng không nhất định, bọn họ thoạt nhìn rất tự tin."

"Vậy cũng đúng." Phỉ Âm vỗ về cằm nhìn nàng, thấy nàng tâm tình không vui, lại khuyên nhủ: "Nếu không ngươi vẫn nên buông bỏ Vu Nhân Hoàng đi, hắn là tảng đá ngốc, ngươi theo nhiều năm như vậy, cũng che không nóng, nếu hắn lựa chọn rời khỏi, thì để hắn rời khỏi thôi, tỷ tỷ tìm nam nhân rất tốt cho ngươi."

Yêu Mi liếc nhìn nàng một cái, kiêu ngạo mà nói: "Hắn là nam nhân ta đã thấy tốt nhất."

"Thật là kẻ ngốc." Phỉ Âm muốn mắng nàng, nhưng biết mắng cũng vô dụng, đành phải ra chủ ý: "Nêu ngươi đã khăng khăng một mực như thế, không bằng đợi khi Vu Nhân Hoàng rời khỏi đại lục, ngươi cũng đi theo hắn rời khỏi là được. Dù sao luận da mặt dày, da mặt yêu nữ Thấm Thủy Lâu chúng ta là thật dày, đuổi cũng đuổi không đi."

Yêu Mi hai mắt sáng ngời, đúng vậy, đi theo hắn rời khỏi là được.

Còn nam nhân đó có thể cự tuyệt hay không, căn bản là không ở trong phạm vi cân nhắc của nàng, nếu yêu nữ chịu nghe lời, sẽ không bị kêu là yêu nữ, phương thức yêu tu làm việc càng không kiêng nể gì so với nhân tu, muốn làm thì đi làm thôi, đâu thể nào thật sự ngoan ngoãn nghe lời.

Yêu Mi cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ tốt, chờ sau khi chúng ta rời khỏi, muội muội sẽ sẽ tìm cách trở về thăm tỷ."

Phỉ Âm chậc một tiếng, không nghĩ để ý nàng, xoay thân trở về khoang thuyền, dự tính mở thuyền hoa đến bên ngoài dạo chơi, sau đó sẽ hát vang một ca một khúc, câu tiểu nam nhân đến khoái hoạt khoái hoạt.

Sở Chước bọn họ lại đợi mấy ngày ở Thấm Thủy Lâu, thẳng đến khi trao đổi Thất Lũ Ti thảo được tàm tạm, quyết định rời khỏi Thấm Thủy Lâu.

Nghe nói bọn họ phải rời khỏi, Phỉ Âm đang lười biếng khoái hoạt cùng tiểu tình nhân ở thuyền hoa đi tới, kinh ngạc hỏi: "Các ngươi không đợi nhiều thêm một thời gian? Trong Thấm Thủy Lâu chúng ta còn có rất nhiều chỗ chơi vui, các ngươi cũng chưa đi chơi đâu."

Biểu tình phá lệ ái muội, không cần nghĩ cũng biết cái nàng gọi "chỗ chơi vui" là cái gì.

Sở Chước mỉm cười nói: "Chúng ta còn muốn đi tìm Nhâm Diêu cô nương, cũng không đợi ở đây thêm, trong khoảng thời gian này, đa tạ Phỉ Âm cô nương khoản đãi, còn mời cô hỗ trợ đưa chúng ta đoạn đường."

Nhâm Diêu là tên luyện khí sư bằng hữu Yêu Mi giới thiệu.

Phỉ Âm ôm hai cánh tay, ghìm chặt bộ ngực sữa trước ngực lộ ra một hình dạng rất tròn no đủ, giống một đôi thỏ con sắp nhảy ra hồng sa, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà mặt đỏ tim đập, Sở Chước lại che ánh mắt A Chiếu.

Phỉ Âm chậc một tiếng, nói: "Vậy được thôi, nhưng mà nếu như chúng ta còn muốn Trú Nhan đan..."

"Các ngươi có thể tới tìm chúng ta trao đổi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất sảng khoái nói.

Gần đây lại có hai gốc Bích Huyết Linh Vân Thảo kết quả thành thục, vừa có thể lại luyện một trăm viên Trú Nhan đan, cho nên dùng Trú Nhan đan để trao đổi linh thảo hi hữu, hắn vẫn rất sảng khoái. Dùng Trú Nhan đan đến đổi linh thảo hi hữu, so với dùng linh thạch mua còn tiện nghi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nếm được chỗ tốt của Trú Nhan rồi, quyết định về sau không bán Trú Nhan đan, đều dùng nó đến trao đổi linh thảo hiếm thấy.

Sở Chước nói theo: "Chúng ta vẫn rất tín là nhiệm Phỉ Âm cô nương, hy vọng cô đừng cho chúng ta thất vọng."

Phỉ Âm nghe được mà khóe mắt nhảy dựng, nhớ tới Yêu Mi từng nhắc nhở qua mình, nhóm người này không đơn giản, kêu nàng không có việc gì đừng dễ dàng trêu chọc... nhưng nàng đã trêu chọc, nhưng lại bị xà yêu bất nam bất nữ đó cho gì kia. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Vừa ngẫm lại là muốn tức giận đến mặt đều phải vặn vẹo.

Phỉ Âm vội quay mặt, làm một chim Phỉ Âm mỹ lệ, sao có thể làm ra chuyện không đẹp như vậy.

Lúc rời đi, Sở Chước mua một ít đặc sản ở Thấm Thủy Lâu, sau đó đi lên thuyền hoa Phỉ Âm rời khỏi.

Phỉ Âm đưa bọn họ lên thuyền hoa, nhìn đến Hỏa Lân đang thưởng thức thuyền hoa của nàng, khuôn mặt lại nhịn không được vặn vẹo xuống.

Nàng một khắc cũng đợi không được, kêu thị nữ tới chiêu đãi bọn hắn, liền tránh đến trong khoang thuyền khác, dự tính hát vang một khúc, để giải buồn bực trong lòng.

Chỉ là miệng còn chưa có mở ra, đã bị hoảng sợ bởi yêu thú không biết khi nào xuất hiện ở trong cửa sổ.

Đó là một con tiểu yêu thú cả vật thể lông đen, thoạt nhìn không có gì ngạc nhiên, chỉ có cặp dị đồng tử kia làm cho nó đặc biệt một chút. Phỉ Âm thường thấy nó oa ở trong lòng Sở Chước, giống như một con yêu sủng bình thường, cũng không thèm để ý, nào biết nó có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận, nàng thế nhưng không hề có cảm giác.

Trong thuyền hoa của nàng có âm niệm chú chính nàng bày ra, đặc biệt gian khoang thuyền này, là địa bàn của nàng, bị âm niệm chú vờn quanh nhìn không thấy, chỉ cần có hơi có dị động, nàng lập tức có thể phát hiện.

Nhưng nàng cũng không hề có cảm giác, thẳng đến khi nó cố ý thả ra hơi thở, mới phát hiện nó tồn tại.

Phỉ Âm biến sắc.

Yêu tu tu luyện đến Nhân Hoàng cảnh, không người nào là ngốc, lập tức Phỉ Âm lập tức lộ ra tươi cười quyến rũ, gắt giọng: "Không biết các hạ tới đây có chuyện gì? Chẳng lẽ là Sở cô nương còn có cái gì cần chỉ giáo?"

A Chiếu đối yêu thú luôn luôn như nhau, mặc kệ là hùng hay là thư, ở trong lòng nó đều không có gì khác nhau, chính là một đám thú. Cho nên đối với chim Phỉ Âm ở trong mắt người đời phá lệ quyến rũ chọc người, A Chiếu căn bản sẽ không coi nàng trở thành thư mà nhìn, nhìn đến nàng thì cũng chẳng khác gì nhìn đến Hỏa Lân.

【Ở đâu còn có chim Phỉ Âm?】

Phỉ Âm nghe nói như thế, tò mò hỏi: "Các hạ muốn làm cái gì?"

【Tìm chỉ chim Phỉ Âm ca hát cho sáng quắc.】

Sáng quắc chắc là vị nữ tu sĩ nhân tộc kêu là Sở Chước kia đi? Phỉ Âm nghĩ, hồi đáp: "Cũng thật không khéo, khi ta biến hóa, đại lục Xích Vân Tinh cũng chỉ thừa một chim Phỉ Âm là ta, chim Phỉ Âm khác bởi vì không thể biến hóa, thọ nguyên hao hết diệt sạch. Nếu như các hạ muốn tìm con chim Phỉ Âm thứ hai, có lẽ chờ ta sinh hạ một đứa thì có."

Nói xong, quăng cái mị nhãn với tiểu yêu thú.

Đáng tiếc mị nhãn này giống như vứt cho người mù xem, tiếp theo liền nghe được con tiểu yêu thú không biết sâu cạn nói:【Vậy ngươi cũng sắp sinh, sinh nhiều thêm mấy con, nếu ca hát xướng ca không dễ nghe, liền bóp chết nó.】

Phỉ Âm nhìn con yêu thú đó vung móng vuốt lên, chỉ trong nhẹ nhàng bình tĩnh cắt qua một cốc thủy linh đèn cấp tám bên cửa sổ, có chút bị sợ hãi.

Thẳng đến khi con yêu thú rời khỏi, Phỉ Âm vẫn còn thẫn thờ, sắc mặt có chút âm trầm bất định.

Tu luyện đến trình độ bậc này như nàng, ở đại lục Xích Vân Tinh, đã có rất ít người dám uy hiếp nàng, nhưng con yêu thú kỳ quái đó, đừng nói là uy hiếp nàng, thậm chí ngay cả nàng đang lơ đãng bày ra âm niệm chú cũng có thể không thèm nhìn, nghênh ngang tiến vào, nghênh ngang rời khỏi, làm cho nàng cảm giác được chênh lệch lẫn nhau.

Phỉ Âm cắn cắn môi, để cho người đi thỉnh Hỏa Lân tới.

Khi nghe được Phỉ Âm gọi người đến thỉnh Hỏa Lân, ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút quỷ dị.

"Chẳng lẽ nàng ta còn chưa từ bỏ ý định?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước lặng lẽ kề tai nói nhỏ: "Hỏa Lân tỷ không phải đã chứng minh cùng nàng ta giới tính của mình sao?"

Sở Chước lắc đầu, cũng nghĩ không rõ Phỉ Âm kêu Hỏa Lân qua đi làm cái gì.

A Chiếu lười biếng oa ở trong lòng nàng, dựa lưng vào bộ ngực mềm mại của tiểu cô nương, bộ dạng vô tội, hồn nhiên chưa phát giác mình chính là đầu sỏ gây nên.

Hỏa Lân bắt tay áo đi đến khoang thuyền Phỉ Âm, vào cửa đã nói: "Tìm ta có chuyện gì? Chớ không phải là... còn muốn kêu ta chứng minh một chút giới tính của ta?"

Một câu cuối cùng, nói được phá lệ cao hứng.

Phỉ Âm nghe nói như thế, khuôn mặt lại vặn vẹo xuống, có quỷ mới muốn trải qua lĩnh hội chứng minh giới tính của ả.

Phỉ Âm thanh ho một tiếng, cũng không dong dài, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Yêu thú đi theo Sở Chước cô nương... Rốt cuộc là có lai lịch gì?"

Hỏa Lân nhíu mày, không nghĩ tới nàng ta kêu mình tới hỏi là cái này, nghĩ đến chuyện vừa rồi A Chiếu đột nhiên rời đi, nó hiểu rõ, cười nói: "Nó là lão đại chúng ta."

"Lão đại? Lai lịch thì sao? Là thần thánh phương nào?"

"Nếu như ta biết thì tốt rồi." Hỏa Lân phỉ nhổ nói: "Lão đại nói nó là được chủ nhân nhặt được."

"Chủ nhân?"

"Chính là Sở Chước cô nương trong miệng ngươi, chủ nhân của ta." Hỏa Lân lại nhếch miệng cười với nàng, giống như ngại nàng không đủ đả kích: "Dựa theo tình huống bình thường, kỳ thực ta coi như là một yêu thú nàng lượm."

Phỉ Âm đã hết chỗ nói rồi, Sở Chước này không khỏi rất thần kỳ đi.

Nói xong này đó, Hỏa Lân tò mò hỏi: "Thế nào, vừa rồi lão đại chúng ta tới tìm ngươi muốn chim Phỉ Âm?"

Phỉ Âm buồn bực ừ một tiếng, thuật lại một lần lời A Chiếu nói lúc trước, lạnh lùng thốt: "Lão nương tung hoành Thấm Thủy Lâu nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người uy hiếp thành như vậy, lão nương tương lai sinh chim Phỉ Âm, làm sao có thể đặc biệt ca hát cho nó, xướng ca không hay còn muốn bóp chết, có chuyện cười tốt như vậy sao?"

Hỏa Lân nghe xong, đồng tình nói: "Kỳ thực ta cảm thấy, ngươi tốt nhất nên nghe lời nó, sinh nhiều thêm mấy con chim Phỉ Âm."

Phỉ Âm muốn bật cười một tiếng, nhưng nhìn thần sắc Hỏa Lân, thế nào cũng cười không nổi. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép.

Nể mặt từng chứng minh cùng nhau mình là thư, Hỏa Lân đối với Phỉ Âm vẫn rất hảo cảm, vươn tay vỗ vỗ ở trên bộ ngực sữa cao ngất của nàng ấy, nói: "Ai kêu ngươi lần trước ca hát xướng ca quá chọc người, lão đại chúng ta nói, tương lai khi nó tổ chức đại lễ song tu, muốn tìm chim Phỉ Âm ca hát đấy."

Phỉ Âm nghe nói như thế, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Nàng coi như là có tự mình hiểu lấy, biết tiếng ca chim Phỉ Âm đại biểu là cái gì, có người nào sẽ ở trong trường hợp thần thánh đại lễ song tu tìm chim Phỉ Âm ca hát như vậy? Phỉ Âm chỉ biết là nếu như mình ca hát ở trên đại lễ song tu của ai đó, chắc chắn bị bọn họ hận đến muốn giết chết cho hả giận.

"Không có việc gì, đại lễ song tu không được xướng ca, bí mật còn có thể xướng ca đi." Hỏa Lân nói như thế.

Phỉ Âm hung hăng liếc mắt khoét nàng một cái, lời này nói hay lắm, rất muốn làm cho nàng đánh chết con xà yêu không hùng không thư này.

Có thể là Phỉ Âm bị A Chiếu bị dọa, đợi khi thuyền hoa đến bên bờ, cũng không xuất hiện, chỉ phái vài thị nữ tới tiễn đưa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được hỏi Hỏa Lân: "Vừa rồi có phải cô lại làm cái gì với nàng ta hay không?"

Hỏa Lân tự hỏi xong, nói: "Vỗ ngực nàng có tính không?"

Luyện đan sư ngây thơ lỗ tai đỏ đến muốn nhỏ từng giọt máu, lắp bắp nói: "Cô, cô, cô không có việc gì đi chụp ngực nàng làm cái gì?" Chẳng lẽ hâm mộ ngực của người ta to hơn nó sao?

Nghĩ tới, liếc mắt ngắm ngực nó một cái, tuy nói là mặc trường bào đỏ rực, rộng rộng thùng thình, nhìn không ra hình dạng gì, nhưng thật sự rất bình.

"Ta ghét bỏ ngực nàng ta quá lớn, làm phiền mắt ta không được sao?" Hỏa Lân đúng lý hợp tình nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..."

Những người khác đi phía trước, làm như không nghe thấy hai người nói.

Đi ra khỏi phạm vi sương trắng, đoàn người liền ngự kiếm phi hành, đi tới Chân Hỏa cung tại bãi đất Tây Lĩnh.

Từ Thấm Thủy Lâu tiến về bãi đất Tây Lĩnh, ngự kiếm phi hành cần thời gian vài ngày.

Đám người Đồ Tứ Nương vẫn đi theo dẫn đường, Sở Chước vốn là muốn đuổi bọn họ, nhưng nghĩ đến khi mình ở Hỏa Hạc sơn, giết thiếu cung chủ Chân Hỏa Cung, hiện tại chạy đến địa bàn của người ta, cho dù không có ai biết là nàng giết, vẫn cẩn thận một chút, trước lưu trữ Đồ tứ nương bọn họ giúp làm chân chạy. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

Còn phí dụng chạy chân, dùng linh đan đến kết toán.

Đối với cái này, mấy người Đồ tứ nương cầu còn không được.

Đại lục Xích Vân Tinh cũng không nhiều luyện đan sư, hơn nữa đại đa số luyện đan sư chỉ dừng lại trung giai, luyện đan thuật còn không nhất định tốt, có thể luyện chế ra linh đan thượng phẩm đều coi như không tệ, càng không cần phải nói linh đan cực phẩm, đó là thứ trong truyền thuyết.

Nhưng để chỗ Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cực phẩm linh đan tựa như đường đậu, cắn thế nào cũng cắn không hết, ngoài linh đan cực phẩm, ở trong mắt hắn thì tất cả đó là sản phẩm tỳ vết, căn bản sẽ không lưu trữ cho mình, không phải bán chính là tùy tay quăng đến bên cạnh.

Nhưng đối với người ở đại lục Xích Vân Tinh mà nói, cho dù không phải cực phẩm, cũng vô cùng trân quý.

Đồ tứ nương ý tưởng rất tốt, dự tính ở trước khi Sở Chước đuổi bọn hắn đi, mua nhiều linh đan cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ một chút, về sau có những linh đan này, có thể làm rất nhiều chuyện.

Vài ngày sau, bọn họ thuận lợi đi đến bên cạnh Tây Lĩnh cao.

Dọc theo đường đi tự nhiên lại gặp được rất nhiều cướp bóc, Sở Chước một kiếm tặng bọn chúng, ai đến cũng không cự tuyệt, vừa vặn dùng để thử kiếm.

Đi đến Tây Lĩnh cao rồi, bọn họ đầu tiên đi đến Chân Hỏa thành Chân Hỏa cung sở tại, Nhâm Diêu chính là ở tại Chân Hỏa thành.

Toàn bộ Tây Lĩnh cao đều là địa bàn Chân Hỏa cung, nơi này gió thật lớn, hơn nữa nhiệt độ không khí hơi thấp, hoàn toàn tương phản cùng hai chữ Chân Hỏa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút chịu không nổi, lấy bộ y phục giữ ấm từ trong túi càn khôn mà Bích Tầm Châu từng làm cho hắn ở đại lục Hắc Xuyên mặc vào.

Huyền Uyên vừa thấy, cũng dũng cảm, cũng lấy ra cái y phục lông xù kia nữa, để cho Bích Tầm Châu mặc vào cho nó.

Hỏa Lân ngạc nhiên ôm bé rùa mặc thành một cục lông xù tới tay trong, cảm giác ấm áp, hỏi: "Ai nha, y phục này làm được thật là đẹp mắt, ai làm vậy? Ngày khác ta cũng để cho người ta giúp làm một bộ."

"Đương nhiên là Tầm Châu ca làm."

"Là lão nhị làm à..." Hỏa Lân nhìn nhìn thịnh thế mỹ nhan của Bích Tầm Châu, sáp qua, đánh thương lượng với hắn: "Lão nhị, ngươi có thể làm một bộ y phục vô cùng có vị nữ nhân cho ta hay không?"

Bích Tầm Châu: "... Đừng ép buộc."

"Làm sao có thể ép buộc chứ? Ngươi đừng lừa ta, ta chính là biết được, đối với nữ nhân mà nói, y phục trang sức là thứ trọng yếu bao nhiêu chứ! Ngươi không phải nữ nhân ngươi sẽ không hiểu, không tin ngươi hỏi chủ nhân." Hỏa Lân nói.

Bích Tầm Châu nhìn thoáng qua Sở Chước bên cạnh đứng cũng trúng đạn, nói vô cùng thẳng thắn: "Đừng nói đùa, trên người nàng sẽ không có một bộ trang sức nào được không? Nếu không phải ta giúp nàng làm kiện trang sức, nàng căn bản là sẽ không mang."

Sở Chước: = =! Không mang trang sức là lỗi của nàng sao?