Cùng Trời Với Thú

Chương 226: Treo đầu tường, treo đầu tường




Bởi vì có người ngoài ở đó, Sở Chước cũng không mở ra tráp hồng ngọc xem xét hồng liên bên trong, mà là để cho A Chiếu trước thu hồi lại.

Tiểu yêu thú chỉ là nhìn chằm chằm nàng, không có ý tứ thu hồi.

Ý tứ của nó rất rõ ràng, đã muốn đưa cho nàng, nàng không cần thì ném xuống.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân hai mắt sáng quắc nhìn bọn họ, trong lòng hò hét, nếu ném, thì ném cho bọn hắn đi, bọn họ không ngại. Đáng tiếc, A Chiếu đảo qua một ánh mắt, một người một thú thoạt nhìn có bao nhiêu nhu thuận thì nhu thuận bấy nhiêu.

Sở Chước bất đắc dĩ, đành phải trước thu nó vào trong túi càn khôn, đợi rời khỏi nơi này rồi lại cho nó.

Hỏa liên tới tay, đoàn người tiếp tục xuất phát, rời khỏi Hỏa Hạc sơn.

Lúc này chỉ còn mười ngày nữa là hỏa linh lực Hỏa Hạc sơn sẽ nhạt đi, hơn nữa trên Hỏa Hạc sơn đã dần dần dừng phun trào, càng ngày càng nhiều người tu luyện từ bên ngoài tiến vào tìm kiếm tài nguyên, đoàn người Sở Chước tại loại thời điểm lựa chọn rời khỏi, có chút đáng chú ý, bộ dạng lại giống như chiếm được bảo vật gì, không thể không vội vã rời khỏi.

Đặc biệt khi phát hiện bọn họ còn trói mấy bán ma nhân, càng khiến người chú mục.

Rất nhiều tầm mắt rục rịch dừng ở trên người bọn họ, xoa tay, liền muốn chuẩn bị đến giết người đoạt bảo linh tinh.

Bởi vì hơi thở Hỏa Lân và Bích Tầm Châu quá mức cường hãn, mới không ai dám đi tới cướp bóc, điều này làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất đáng tiếc.

Đi vài canh giờ, lại gặp được mấy người quen.

Không phải người quen Sở Chước bọn họ, mà là người quen đám người Đồ Tứ Nương, cái loại quan hệ có chút vi diệu ấy.

Những người đó khi nhìn đến bọn họ, cũng vô cùng kinh ngạc: "A, Nghiêm lão đại, các ngươi đây là đang làm cái gì? Những người này làm sao thế? Còn có, các ngươi đây là phải rời khỏi?"

Một vấn đề cuối cùng mới là cực kỳ kinh ngạc, hiện tại hỏa linh lực đã không còn nồng như khi núi lửa phun trào, chỉ cần không đi chỗ sâu trong lòng núi, nguy hiểm ít đi rất nhiều, lấy đức hạnh đoàn người Nghiêm lão đại, rời khỏi loại thời điểm này thật sự khác thường.

Loại khác thường này, làm cho những người này không tự chủ được phóng lực chú ý tới trên người đoàn người Sở Chước.

Cảm giác được uy áp như có như không trên người Bích Tầm Châu cùng Hỏa Lân, những người này rùng mình trong lòng, vội thu hồi tầm mắt, ngay cả thần sắc cũng thu liễm rất nhiều.

Đồ Tứ Nương âm thầm dò xét liếc mắt đám người Sở Chước một cái, dịu dàng nói: "Trương lão đại, thật khéo. Đó đều là bán ma nhân, chúng ta đang muốn tống xuất bọn chúng ra ngoài đây."

Trương lão đại cũng không tin nàng ta trả lời, loại tồn tại như bán ma nhân này tuy rằng phá lệ làm cho người ta cáu giận, đại đa số bán ma nhân sau khi bại lộ thân phận, đều sẽ lựa chọn chém giết ở trước tiên, để tránh lưu trữ ghê tởm chính mình. Cho nên, bọn họ hoàn toàn không tin đám người Đồ Tứ Nương sẽ hảo tâm như thế, chỉ sợ là... ý tứ của đám gia hỏa khống chế Đồ Tứ Nương bọn họ đi.

Trao đổi ngắn ngủi, liền làm cho đám người Trương lão đại xác định tình cảnh đám người Đồ Tứ Nương, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó ra vẻ không có gì rời khỏi.

Chờ bọn hắn đi xa, phát hiện đám người kia không ngăn bọn họ lại, Trương lão đại nhẹ nhàng thở ra.

"Lão đại, đám người Nghiêm lão đại bọn họ quen biết giống như không đơn giản." Một đồng bạn bên người Trương lão đại nói.

Trương lão đại nhếch miệng cười, sờ sờ lông cứng rắn trên đầu, nói: "Đơn giản thì nào dám đến Hỏa Hạc sơn? Còn bắt giữ nhiều bán ma nhân như vậy, ma nhân hỗn vào cũng không phải là thiện lương gì. Xem tình huống, Nghiêm lão đại bọn họ nhất định là từng muốn đánh chủ ý đám người kia, không nghĩ tới ngược lại gặp hạn té ngã. Nhưng mà hiện tại xem ra, những người đó hẳn chính là mấy người từ bên ngoài đến đại lục Xích Vân Tinh chúng ta truyền đi gần đây, tâm tính bọn họ coi như có thể, thế nhưng không giết bọn hắn, ngược lại lưu trữ..."

Bởi vậy có thể thấy được, Nghiêm lão đại cuối cùng hẳn là có thể bình an vô sự, nếu như bọn hắn có thể kề cận đám người kia, phỏng chừng ưu việt không ít.

Nghĩ đến đây, Trương lão đại có chút hâm mộ vận may của bọn Nghiêm lão đại.

Nghe xong Trương lão đại giải thích, đồng bạn chung quanh cũng có chút hâm mộ, chỉ là hâm mộ bọn họ đi nữa cũng sẽ không sáp tới như vậy, đó không phải gọi ôm đùi, mà là chọc người ghét.

"Đúng rồi, lão đại, lần này đến đây nhiều người như vậy, yêu nữ Thấm Thủy Lâu còn tuyên bố muốn bắt giữ hỏa linh đưa cho Vu Nhân Hoàng khổ truy không được, huynh nói hỏa linh còn tại Hỏa Hạc sơn này sao?"

Trương lão đại nói: "Cái này ta cũng không biết, lần này đến nhiều cường giả Nhân Hoàng cảnh lắm, nghe nói ngay cả cường giả ma nhân cũng trà trộn vào, thật sự không dễ phán đoán. Tóm lại, chúng ta vẫn cẩn thận một chút, an toàn là trên hết thôi."

Người còn lại nghe được Trương lão đại nói, đều lên tiếng trả lời vâng dạ.

Chờ bọn hắn đi tới trong chỗ sâu Hỏa Hạc sơn, chợt nghe nói tin tức hỏa liên xuất thế.

Đáng tiếc còn không kịp cao hứng, lại nghe nói mặc kệ là ma nhân, nhân tu hay là yêu tu, không một ai có thể lấy được hỏa liên, bị con yêu thú canh giữ hỏa liên lấy đi rồi.

Nghe nói con mãnh thú đó phá lệ kiêu ngạo, khi lấy hỏa liên đi, còn muốn một móng vuốt chụp mấy người tu luyện Nhân Hoàng cảnh đau khổ chống đỡ vào trong nham thạch nóng chảy, mấy người tu luyện đang Nhân Vương cảnh hôn mê lại bởi vậy mà tránh được một kiếp.

Tin tức này không đến nửa ngày, liền truyền khắp toàn bộ Hỏa Hạc sơn, tất cả mọi người nhịn không được bóp cổ tay để vuột mất hỏa liên, lại đáng tiếc không thể thấy phong thái con mãnh thú đó.

Lúc này con mãnh thú đó đang làm tổ ở trong lòng Sở Chước, cái đuôi quấn quít lấy cánh tay của nàng, lười biếng nghe âm mưu cách đó không xa.

Sở Chước mặt không chút thay đổi, Bích Tầm Châu cũng mặt không chút thay đổi.

Hỏa Lân hai mắt sáng lên, hiển nhiên những âm mưu quỷ kế của nhân loại, làm phong phú tầm nhìn đơn thuần của nó, làm cho xà yêu ở Hỏa Hạc sơn sống cuộc sống ngăn cách đơn thuần nhanh chóng trưởng thành lên.

"... Từ mười ngày trước, thiếu chủ vốn không có tin tức, Tôn trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?"



"Đúng vậy, Tôn trưởng lão, thiếu chủ không tin tức lại đây, chúng ta cũng không biết liên hệ cùng đám ma nhân kia thế nào. Việc này luôn luôn là do thiếu chủ phụ trách."

Tôn trưởng lão một khuôn mặt âm trầm, thẳng đến sau khi hai đệ tử Chân Hỏa cung sốt ruột nói xong, mới chậm rãi nói: "Lòng ta hoài nghi, thiếu chủ đã xảy ra chuyện."

"Cái gì?"

"Lâu như vậy không tin tức, thiếu chủ khẳng định là đã xảy ra chuyện." Tôn trưởng lão nói khẳng định, sắc mặt càng phát ra âm trầm, trong âm trầm còn kèm theo một chút kinh phiền cùng sợ hãi.

Hai đệ tử Chân Hỏa cung hoàn toàn bị tin tức này chấn động bối rối.

Phản ứng kịp, cũng vừa hãi lại e sợ giống như Tôn trưởng lão: "Làm sao có thể? Thiếu chủ lợi hại như vậy, không có khả năng xảy ra chuyện... . . ."

Tôn trưởng lão đánh gãy bọn họ: "Kế duy nhất bây giờ, chúng ta trước phải tìm được thiếu chủ, xác nhận tình huống của hắn rồi nói lại."

"Vậy ma nhân bên kia..."

Tôn trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Cái đó và chúng ta có quan hệ gì?"

Hai đệ tử Chân Hỏa cung đều ngây ngốc nhìn hắn.

"Ma nhân không biết sống chết vi phạm đến Hỏa Hạc sơn, nhưng thấy bọn hắn lòng lang dạ thú, không có ý tốt, chết ở chỗ này cũng là bọn hắn xứng đáng." Tôn trưởng lão vẻ mặt lãnh khốc nói.

"Nhưng mà, bọn họ dù sao cũng là chịu thiếu chủ mời mà đến..." Đệ tử Chân Hỏa cung lo lắng nói: "Nếu như ma nhân chết ở chỗ này, ma nhân Bắc Địa bên kia nhất định sẽ giận chó đánh mèo chúng ta, nói không chừng sẽ quy mô nam hạ."

Tôn trưởng lão lạnh lùng thốt: "Đó cũng là chuyện về sau, việc cấp bách, vẫn như trước tìm được thiếu chủ rồi nói sau."

Loại thời điểm này, bọn họ đã bất chấp ma nhân bên kia sẽ có phản ứng gì. Tôn trưởng lão rõ ràng, thiếu chủ Chân Hỏa cung có bao nhiêu trọng yếu, nếu không có hắn ở, chỉ sợ việc Chân Hỏa cung làm bên kia sẽ phải bại lộ.

Hơn nữa, trong lòng hắn không hiểu có một loại dự cảm đáng sợ, chỉ sợ thiếu chủ đã ngã xuống ở Hỏa Hạc sơn.

Nếu thật sự là như thế, ma nhân cho dù muốn giận chó đánh mèo, thì giận chó đánh mèo những người khác, cùng bọn họ có quan hệ gì?

Thẳng đến Tôn trưởng lão mang theo hai đệ tử Chân Hỏa cung vội vội vàng vàng rời khỏi, đám người Sở Chước cũng lặng lẽ rời khỏi.

Rời khỏi một khoảng cách rồi, Hỏa Lân nói: "Chủ nhân, thì ra đám ma nhân kia là thiếu chủ gì đó mang đến, ta đã nói lần này vì sao Hỏa Hạc sơn có nhiều ma nhân trà trộn vào như vậy, thì ra là thế. Còn có thiếu chủ đó cũng rất đáng giận, nếu không phải hắn mang ma nhân tới đây, ta cũng sẽ không thiếu chút nữa bị ma nhân giết."

Nghĩ đến mấy ma nhân thừa dịp nó suy yếu khi biến hóa, muốn móc yêu đan của nó, Hỏa Lân vẫn rất tức giận, không khỏi giận chó đánh mèo đến trên người thiếu chủ đó. Nếu để cho nó gặp được cái thiếu chủ gì đó, nhất định đá vào trong nham thạch nóng chảy.

Bích Tầm Châu cũng vẻ mặt chán ghét: "Thì ra thực sự có nhân tộc cùng ma nhân cấu kết, cặn bã!"

Lúc này, chợt nghe đến Sở Chước lướt nhẹ nói: "Nga, cái thiếu chủ kia đã bị ta giết."

Hỏa Lân và Bích Tầm Châu vẻ mặt mê mang nhìn nàng.

Sở Chước cong cong môi với bọn họ, cười đến như mặt nước ôn nhu: "Thiếu chủ Chân Hỏa cung kêu Thu Thiếu Nhai, chẳng qua tên này là tên giả hắn dùng, tên thật kêu Thu Trúc Sênh, là con cung chủ Chân Hỏa Cung. Lần này ở Hỏa Hạc sơn, hắn muốn đánh lén ta, bị A Chiếu phát hiện..."

Nghe xong lời Sở Chước nói, hai yêu Bích Tầm Châu giật mình.

Sau đó Hỏa Lân giơ ngón tay cái với Sở Chước: "Chủ nhân, làm tốt lắm!"

Bích Tầm Châu lúc này đúng là tính tình hỏa bạo, giết người không chớp mắt, lúc này liền hỏi: "Muốn giết luôn Tôn trưởng lão vừa rồi hay không?"

"Quên đi." Sở Chước lắc đầu.

Giết Thu Thiếu Nhai xong, Sở Chước lại muốn nhìn một chút sẽ còn có ai cấu kết ma nhân, chuyện hố sát mười vạn người tu luyện còn có thể phát sinh hay không.

Chờ bọn hắn đi hội hợp cùng đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ, chỉ thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa, trừng trừng nhìn đám người Đồ Tứ Nương.

Sở Chước tự nhiên đi tới, hỏi: "Thế nào?"

Mấy người Đồ Tứ Nương đang bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ trừng đến cứng ngắc, nhìn thấy mấy người Sở Chước trở về, sợ run cả người, vội nói: "Không có gì, không có gì, chính là chỉ đùa một chút cùng A Kỳ công tử."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mất hứng nói: "Ai vui đùa cùng các ngươi? Ăn linh đan của ta, tự nhiên phải dùng linh thạch đến mua, không có linh thạch, dùng linh thảo cũng được, chỉ cần là phẩm cấp cao, hoặc là linh thảo kì lạ, ta đều thu."

Đồ Tứ Nương cười khổ nói: "A Kỳ công tử nói thật là, là chúng ta hiểu lầm."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thừ lỗ mũi phun khí, hừ một tiếng, kỳ quái nói: "Các ngươi thực tưởng ta là ngốc hả? Ta chính là không muốn quá so đo thôi, bằng không khẳng định độc chết các ngươi."

Đám người Đồ Tứ Nương sáng suốt bảo trì an tĩnh như gà, quyết định về sau cũng không tìm luyện đan sư thích cáo trạng nói chuyện.



Sở Chước liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, không nói cái gì, gật đầu với Bích Tầm Châu, tiếp tục xuất phát.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bé rùa đến bên cạnh Sở Chước, hỏi: "Sở tỷ, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Mọi người đi đâu vậy?"

Lúc trước đi tới đi tới, Sở Chước đột nhiên mang đám người Bích Tầm Châu rời khỏi đội ngũ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn tưởng rằng phát sinh chuyện gì, đang lo lắng, Đồ Tứ Nương lại không an phận đi tới xúi giục, tự nhiên làm cho hắn vô cùng tức giận.

"Nơi này không phải chỗ nói chuyện." Sở Chước mỉm cười với hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức làm động tác che miệng, tỏ vẻ đã hiểu, vì thế không hỏi nữa.

Hỏa Lân trượt đến bên cạnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ, tò mò nhìn nhìn hắn, lại nhìn xem đám người Đồ Tứ Nương, đột nhiên nói: "Ai, nữ nhân đó có phải muốn quyến rũ ngươi hay không?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lảo đảo dưới chân một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Hắn đỏ mặt lên, trừng gương mặt tuấn mỹ của Hỏa Lân, sau đó thương tâm phát hiện, bộ dạng xà muội tử còn tuấn hơn hắn, vóc người tuy rằng không cao bằng hắn, nhưng mà sắp vượt qua, làm sao giống một nữ nhân? Không ngực không mông... Nga, bộ mông thật ra lại rất vểnh, nhưng mà có nữ nhân bộ dạng tuấn mỹ chọc muội muội như vậy sao?

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ giận trừng nàng.

Hỏa Lân nghiêng nghiêng đầu: "Không phải sao? Ta còn tưởng rằng... nếu nàng ta thực sự chọc ngươi, ta giúp ngươi đánh nàng ta, như thế nào? Ngươi yên tâm, ta không có nguyên tắc không đánh nữ nhân, mặc kệ nam nữ ta đều đánh."

Hỏa Lân nói xong, lắc lắc ngón tay, phát ra tiếng vang răng rắc.

Đám người Đồ tứ nương ở phía sau nghe được giống như xương cốt đều vang răng rắc đi theo, cả người đều khó chịu lợi hại, nhất thời hối hận hành vi lúc trước. Không nên thấy Sở Chước bọn họ không có mặt, liền nghĩ xuống tay từ luyện đan sư ngốc bạch ngọt đó, hắn là ngốc bạch ngọt không sai, nhưng cũng không phải thiểu năng, cũng không phải dễ lừa như vậy.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe nói như thế, khí thuận rất nhiều, cảm thấy xà muội tử bộ dạng không giống nữ nhân vẫn là rất tốt. Đặc biệt thực lực của nàng rất cao, nói không chừng về sau có việc còn cần dùng đến nàng.

Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười nói: "Nàng ta lúc trước cũng không làm cái gì, chính là tưởng ta khờ dễ lừa, xúi giục ly gián, nhưng mà nàng ta không thành công."

Hỏa Lân nhìn tươi cười y như thánh phụ trên mặt hắn, gật đầu nói: "Kỳ thực nàng ta cũng đúng, ngươi là rất ngốc."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ giận tím mặt, nếu không phải gia hỏa này là một nữ nhân, tuyệt bức độc đan độc câm nàng một phen.

Ai nha, vẫn là tức giận, con rắn mẹ này làm sao giống một nữ nhân?

Lộ trình kế tiếp, không phát sinh gì lớn ngoài ý muốn nữa, còn ngoài ý muốn nhỏ, có hai yêu tu Nhân Hoàng cảnh Bích Tầm Châu và Hỏa Lân kinh sợ, căn bản sẽ không là chuyện gì.

Bởi vì người tu luyện đi đến Hỏa Hạc sơn càng ngày càng nhiều, dẫn tới ngoài ý muốn cũng không dứt, có vài người cũng không giống như những người khác, tự mình đi tìm kiếm bảo vật, mà là đặc biệt canh giữ ở chổ dễ thủ khó công nào đó, sau đó xuất kỳ bất ý đánh lén, giết người đoạt bảo.

Đối với người như thế, đoàn người Sở Chước am hiểu sâu tinh túy đen ăn đen, dám đến cướp, trực tiếp cướp cho ngươi ngay cả quần cũng không còn.

Một ngày sau, bọn họ thuận lợi rời khỏi Hỏa Hạc sơn.

Dưới chân Hỏa Hạc sơn vẫn có rất nhiều người tu luyện canh giữ, những người tu luyện này thoạt nhìn đều không có hảo ý, nhìn thấy đoàn người Sở Chước xuất hiện, tầm mắt mịt mờ đều quay đầu lại đây, âm thầm đánh giá bọn họ. Mục đích những người này rất rõ ràng, canh tại chỗ này vì ăn cướp người tu luyện bước ra từ Hỏa Hạc sơn, nếu là thế đơn lực bạc, cũng đừng kỳ quái bị người cướp.

Bích Tầm Châu thần sắc lạnh lùng, không kiêng nể gì thả ra khí thế thuộc loại Nhân Hoàng cảnh trên người.

Rất tốt, những tầm mắt mịt mờ rốt cục không còn, một mảnh thái bình.

Hỏa Lân vẻ mặt tiếc nuối, nó còn muốn tìm người đánh một trận đây.

Lại tốn thời gian nửa ngày, bọn họ trở lại Hỏa Linh thành.

Sau đó ở dưới sự dẫn đường của Đồ Tứ Nương, đến một cửa tiệm linh thảo trong thành, tốn một khoản lớn linh thạch, mua được một nước Kim Ti Đằng.

Tiếp theo chuẩn bị đi Thấm Thủy Lâu.

Trước khi xuất phát, Đồ Tứ Nương hỏi: "Sở cô nương, đám bán ma nhân xử lý ra sao?"

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bán ma nhân bị Nghiêm lão đại trông coi, lúc này bộ dạng bọn chúng mệt mỏi, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Nếu như không phải từng giao thủ với bọn chúng, căn bản nhìn không ra bọn chúng là bán ma nhân, thậm chí không cẩn thận bị bọn họ giết chết, cũng không biết nguyên nhân.

Bán ma nhân với thật sự quá giống nhân tu, bọn chúng ở dưới giáo dục của ma nhân, tam quan vặn vẹo, có được ham muốn phá hư giống ma nhân. Bọn họ trà trộn vào trong nhân tu, sinh ra cảm tình với nhân tu, giành bí mật nhân tu, không biết bao nhiêu nhân tu bị bọn chúng bí mật hại chết.

Tuy rằng không phải tất cả bán ma nhân đều đáng giận, nhưng càng nhiều bán ma nhân làm chuyện ác, làm cho nhân loại không thể tha thứ.

Sở Chước nhìn nhìn bọn họ, nói: "Treo bọn chúng lên đầu tường, nói cho người Hỏa Linh thành thân phận của bọn chúng."

Đám người Đồ Tứ Nương nhìn nàng, đối với quyết định này của nàng quả thực da đầu run lên, tuy rằng bọn họ không hề động tay giết người, nhưng hành động này càng đáng sợ hơn giết người. Nếu bị người Hỏa Linh thành biết thân phận của bọn chúng, kết cục của mấy bán ma nhân này là có thể nghĩ.

Hỏa Lân nghe được Sở Chước nói, nóng lòng muốn thử, tiếp nhận nhiệm vụ treo bán ma nhân lên đầu tường.