Phía trước địa thế vô cùng rộng rãi bao la, mỏm đá mọc lên như nấm, trên đất trải một con sông nham thạch nóng chảy quanh co chảy xuôi, nham thạch nóng chảy chảy từ nam qua bắc, có thể nhìn được uy lực nham thạch nóng chảy phát ra, quay nướng bên bờ sông nham thạch đến đỏ bừng một mảnh.
Lúc này phía trên mỏm đá bên bờ sông nham thạch nóng chảy, ba ma nhân đang đuổi giết một người mặc y phục màu đỏ rực.
Nhân tu và yêu tu kỳ thực không có gì bất đồng, chính là khác nhau ở yêu tu có được bản thể yêu thú, bình thường sau khi yêu thú biến hóa thành công rồi, phương hướng tu hành cùng nhân tu không có gì khác biệt, nếu là yêu tu không quen thuộc, căn bản không thể nhận ra được thân phận đối phương. Hơn nữa nhân loại cũng không bài xích đối với loại tồn tại yêu tu, thậm chí phần lớn thời điểm, sẽ hợp tác cùng yêu tu.
Giữa ma nhân với nhân tu, yêu tu có bản chất khác nhau, chỉ cần liếc mắt một cái có thể phân biệt ra được, thật sự là ma nhân ôm rất nhiều đặc thù không phải nhân loại, tuy rằng bọn họ cũng cùng nhân loại có được một kiểu dạng ngoại hình, nhưng mặc kệ là bọn chúng có da thịt nghiêng về màu xanh, hay là sừng trên đầu, đều làm cho người ta liếc mắt một cái có thể nhìn thấu thân phận của bọn chúng.
Mà bất đồng lớn nhất giữa ma nhân với nhân tu, yêu tu, lại là thời gian bọn hắn tu luyện lấy ma khí làm chủ.
Sở Chước không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ma nhân, nơi Hỏa Hạc sơn sở tại, thuộc địa bàn nhân nhân loại cùng yêu tu, ngay cả bán ma nhân đến Hỏa Hạc sơn, cũng phải cẩn thận che giấu tung tích, ngụy trang thành nhân tộc mà đến, càng không cần phải nói những ma nhân thuần khiết.
Lúc này ba ma nhân giáp công hồng y nhân đó, mà hồng y nhân kế tiếp bại lui, trên người thương tích đầy mình, máu tung tóe ở trên mặt, làm nổi bật khuôn mặt phong lưu tuấn mỹ, cực kỳ mỹ lệ.
Đột nhiên hồng y nhân bị ma cây mây không biết từ chỗ nào chạy tới đánh trúng, dây mây đó mang theo ma khí phá vỡ phòng ngự hồng y nhân, nháy mắt trên người lại nhiều thêm một thương tích mang ma khí, làm cho chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Thấy một màn như vậy, Sở Chước căng chặt cả người, lúc này cũng không ẩn tàng nữa, triệu ra Toái Tinh dù liền tiến lên.
Sở Chước đột nhiên tới, một kiếm đẩy ra ma cây mây muốn đâm vào chỗ linh phủ của hồng y nhân, một nước màn phút chốc xuất hiện, bao phủ ma cây mây, cắn nát ma cây mây.
Nàng xuất hiện không hề có điềm báo, đợi khi một ma nhân bị nàng đánh lui, trong khi hai phương giao chiến đều có chút kinh ngạc, đợi khi hồng y nhân đó thấy rõ ràng Sở Chước, hai mắt sáng dần.
"Nhân tu nữ nhân?" Một ma nhân Nhân Hoàng cảnh nhìn đến Sở Chước, hai mắt sáng lên.
Ma nhân còn lại cũng là bộ dạng hưng phấn.
Ma nhân thích bắt người cướp phụ nữ của nhân tộc, mang về giao phối, bức sinh ra bán ma nhân, sau đó bồi dưỡng bán ma nhân thành công cụ xâm nhập cho bịn chúng. Bán ma nhân do nhân tộc cùng Ma tộc kết hợp sinh ra, bình thường sẽ không chứa đặc thù ma nhân, không khác gì nhân tộc, chỉ cần bán ma nhân không sử dụng ma lực, trên cơ bản thì không ai có thể nhận thấy được thân phận bán ma nhân, là thám tử ma nhân sắp đặt ở trong nhân tộc.
Mỗi một phụ nữ nhân tộc bị ma nhân bắt đi đều sẽ trải qua tổn hại vô cùng tàn khốc, điều này làm cho nhân tu phá lệ thống hận ma nhân, loại thống hận này dĩ nhiên xâm nhập đến trong khung.
Cũng bởi vì như thế, gần vài thập niên, bởi vì nhân tu quá mức phòng bị, khiến cho ma nhân muốn lại bắt đi nữ tu sĩ nhân loại trở nên vô cùng khó khăn, hiện tại nhìn đến một nữ tử nhân tộc đột nhiên nhảy ra tìm chết, hơn nữa tu vi chỉ ở Nhân Vương cảnh, làm cho vài ma nhân bỗng nhiên sinh ra tà niệm, muốn bắt đi.
Ba ma nhân lúc này chuyển lực chú ý tới trên người Sở Chước.
Ba ma nhân này tu vi đều là Nhân Hoàng cảnh, căn bản là không để Sở Chước tu vi Nhân Vương cảnh vào mắt, một ma nhân trong đó nóng vội vươn ra một bàn tay, chộp tới Sở Chước.
Sở Chước ánh mắt lạnh lùng, Tói Tinh dù tạo ra, cản trở tay đánh úp lại.
Trên Toái Tinh dù đột nhiên thoát ra hồ quang điện khiến bàn tay chộp tới cháy đen như đèn pin, đồng thời lực đạo cái chụp đó cũng làm cho Sở Chước không tự chủ được rút lui, thẳng đến thối lui đến bờ sông nham thạch nóng chảy mới dừng lại.
Sở Chước cứng rắn bức lui cơn đau bức bối nảy lên trong lồng ngực, nghiêm túc nhìn về phía đối thủ của nàng.
Ma nhân cường hãn ra ngoài ngoài ý liệu của nàng, cho dù cùng bọn họ kém một cảnh giới lớn, nhưng cũng đều không phải là không có lực chiến một trận, chỉ là ba ma nhân hiển nhiên là tinh anh trong ma nhân, thực lực cường hãn, mới dám xâm nhập đến địa bàn nhân tộc.
Chẳng trách ba ma nhân sẽ bức hồng y nhân đó đến thế này.
So với nàng bình tĩnh, ma nhân đó chấn động, ánh mắt nhìn về phía Toái Tinh dù không khỏi ngưng trọng hơn vài phần.
Từ trước đến nay lực lôi đình đó là lực lượng tính công kích rất mạnh, lại khắc chế vật âm tà, ma nhân tuy rằng không tính là âm tà vật, nhưng khi bọn hắn tu tập là sử dụng ma khí, vốn có bất đồng cùng linh khí, càng dễ dàng dẫn tới lôi đình công kích.
Trong mắt ma tu đó lộ hung quang, lại chém ra hai tay, hai cỗ ma phong xoay tròn mà đến, ma phong ở khi chạm đến Toái Tinh dù, đột nhiên hóa thành một cái đầu xương khô, mở ra mồm to tối om cắn tới Toái Tinh dù.
Toái Tinh dù phát ra thanh âm xèo xèo, cản trở xương đầu khô đó, Sở Chước lại bị đánh lui về phía sau.
Một kích này làm mặt ô dù Toái Tinh trở nên có chút biến thành màu đen, đã bị ma khí ăn mòn.
Liên tục ra tay vài lần, thế nhưng bị một tiểu nha đầu Nhân Vương cảnh nhân tộc hóa giải, ma nhân đó nghe được hai đồng bạn bên cạnh không chút khách khí cười nhạo, rốt cục thẹn quá thành giận, nhảy lên, lao đến Sở Chước.
Sở Chước vẫn chưa chính diện nghênh đón với, mà là lựa chọn tránh lui, một bên tránh lui, một bên thúc giục một giọt dị thủy, lén lút nhập vào trên đất.
Sở Chước đột nhiên xuất hiện, không chỉ có hấp dẫn lực chú ý của ba ma nhân, đồng thời cũng làm cho hồng y nhân đó có thời gian thở dốc một lát. Nhưng mà bên cạnh còn có hai ma nhân đứng ở bên kia, nhìn như đang xem cuộc chiến, kì thực hơi thở vẫn khóa hồng y nhân đó lại, không cho cơ hội có thể trốn.
Hồng y nhân cũng hiểu rõ điểm ấy, âm thầm nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, lấy chuẩn bị chiến đấu kế tiếp.
Hồng y nhân không cho rằng chỉ với Sở Chước một người tu luyện Nhân Vương cảnh có thể kéo được ba ma nhân Nhân Hoàng cảnh, thậm chí khả năng nàng sẽ ngã xuống ở trong này. Tuy rằng không biết nàng vì sao sẽ đột nhiên nhảy ra giúp mình, nhưng hồng y nhân cũng lãnh cái tình này.
Ở khi Sở Chước ra tay, A Chiếu nhảy đến trên một tảng đá bị hỏa linh lực nóng đến đỏ bừng, nhìn về phía chiến trường.
Khi cảm giác được hơi thở trên thân hồng y nhân đó, ánh mắt A Chiếu hơi ngừng lại, nháy mắt liền biết thân phận hồng y nhân, không khỏi như có chút suy nghĩ nhìn về phía Sở Chước. Chỉ thời gian suy tư như vậy, A Chiếu rất nhanh liền phát hiện tình huống khác thường Sở Chước bên kia, chỉ thấy nàng hư không lắc một chiêu, bộ dạng không còn linh lực, dụ được ma nhân đó lòng mừng đến đạp vỡ đá sỏi đầy đất, bước ra một bước phía trước.
Một bước này vừa mới tiến lên thì dị thủy lặng yên không một tiếng động ẩn núp ở trong lòng đất, màn nước màu bạc nhạt sáng lên, vây khốn ma nhân đó.
Thừa dịp nháy mắt ma nhân bị âm cát dị thủy vây khốn, Sở Chước bám linh lực vào trên Toài Tinh dù, Toái Tinh dù chém ra, một kiếm khí mang theo lực lôi đình xuyên thấu linh phủ ma nhân đó, linh phủ hoàn toàn bị phá huỷ.
Hết thảy chỉ phát sinh ở nháy mắt, ngay cả nửa hơi thở cũng không đến, bên cạnh đó hai ma nhân vốn giống như đang nhìn mèo đùa con chuột sắc mặt đại biến, muốn ra tay đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh phủ của ma nhân đó bị Sở Chước phá huỷ.
Linh phủ bị hủy, ma khí trên người ma nhân bắt đầu tán dật, rất nhanh một thân tu vi tán loạn, biến thành một ma nhân phổ thông.
Hai ma nhân thấy một màn như vậy, giận tím mặt, đều ra tay.
Trong đó một ma nhân hí rống một tiếng: "Ta muốn mang nữ nhân này về, biến ả thành cơ thể mẹ dựng dục vạn ma!"
Nghe nói như thế, Sở Chước thần sắc lạnh lùng.
A Chiếu đã bùng nổ.
Mặc kệ cơ thể mẹ vạn ma là cái gì, đó là nàng dâu nó, thứ dám mơ ước nàng dâu nó đều không được chết tử tế.
Ở khi Sở Chước chống lại một ma nhân, A Chiếu từ nham thạch nhảy xuống, đệm thịt bắn ra móng vuốt bén nhọn, cào qua mặt một ma nhân.
Khi ma nhân nhìn tiểu yêu thú đánh tới mình, căn bản không để ở trong lòng, tưởng sủng vật nữ tu nhân loại nọ mang tới, sinh vật nhỏ yếu loại này, tùy tay một chiêu có thể thu thập. Cho nên hắn chính là tùy ý chém ra một sợi ma cây mây, muốn vươn ra, nào biết ma cây mây lại bị xé vỡ ở giữa không trung, chờ khi hắn phản ứng kịp, móng vuốt đó đã rơi xuống trên mặt.
Ma nhân kêu ra tiếng thảm thiết, thân thể bay ngược đi ra ngoài, rơi xuống bên cạnh hồng y nhân.
Hồng y nhân đang tích lực khi nhìn đến kết cục ma nhân đó, hoảng sợ, đặc biệt phát hiện nửa bên mặt ma nhân nhưng cũng đã bị xé rách ra... Trận cảnh này kỳ thực không đáng sợ, đáng sợ là, thân thể ma nhân Nhân Hoàng cảnh có bao nhiêu cường hãn, thế nhưng bị một tiểu yêu thú tùy tùy tiện thì đã cắt thành hai nửa, xương đầu cũng bị kéo ra...
Bộ dạng thê thảm như vậy, ma nhân đó vẫn chưa tử vong, hai tay ôm đầu vỡ thành hai nửa kêu thảm thiết.
Hồng y nhân thấy thế, vung chưởng chính là một hỏa xà đi qua, đẩy ma nhân đó đến giữa sông nham thạch nóng chảy, để nham thạch nóng chảy nuốt trọn.
Bên kia, ma nhân đang chuẩn bị muốn xé nát Sở Chước nhìn thấy kết cục của đồng bạn, vừa sợ vừa giận, vừa thất thần, đã bị dị thủy bò lên. Hai mắt ma nhân trừng như chuông đồng, vươn tay muốn xé mở dị thủy cuốn lấy mình, đồng thời không nhìn Toái Tinh dù đâm vào xương ngực, chịu đựng lực lôi đình trên thân dù đốt cháy, ngưng tụ ma lực đánh về phía Sở Chước.
Sở Chước bị ma lực đó đánh bay ngược đi ra ngoài, hung hăng nện ở trên thạch bích, bắn ngược ngã xuống đất, phụt một tiếng, nhịn không được phun ra một ngụm máu đen.
Ma nhân phẫn nộ vươn tay kéo Toái Tinh dù từ trong thân thể ra, khi đang muốn quăng vào giữa sông nham thạch nóng chảy, đã bị một cái móng vuốt không lưu tình chút nào cào ở trên người, đau đớn làm cho hắn không tự chủ được buông tay ra, chỉ thấy con tiểu yêu thú đã chụp được Toái Tinh dù nhảy đến bên cạnh.
Nhìn đến tiểu yêu thú quỷ dị, trong lòng ma nhân rùng mình.
Lần này ẩn vào Hỏa Hạc sơn, còn chưa đạt được mục đích, đã tổn thất hai đồng bạn, trong lòng ma nhân tức giận có thể nghĩ. Nhưng hắn cũng rõ ràng, ngay từ đầu nếu không phải bọn họ khinh địch, cũng sẽ không để cho nữ tu Nhân Vương cảnh phá huỷ một đồng bạn, hơn nữa con yêu thú kỳ quái này...
Ma nhân nháy mắt liền làm ra quyết định, lao qua bờ sông bên kia nham thạch nóng chảy, cướp đường mà chạy.
Bên kia hồng y nhân thấy thế, chém ra một hỏa xà đuổi sát theo, ngăn lại ma nhân chạy trốn, ở khi ma nhân chém trả ma lực, cùng quấn đấu lên.
A Chiếu nhìn thoáng qua song phương đang giao chiến, ngậm Toái Tinh dù nhảy đến bên người Sở Chước, nhìn nàng quỳ rạp trên mặt đất hộc máu, rất mất hứng.
Nó lay ra một lọ linh đan từ túi trong càn khôn, mở linh bình ra, ngậm lấy một viên linh đan đút cho nàng.
Sở Chước há miệng, uống vào viên linh đan đó, hồn nhiên không biết là như vậy có cái gì không đúng. Thật ra A Chiếu ở khi nàng thanh tỉnh, lấy phương thức này đút linh đan cho nàng, có chút ngượng ngùng, lông mặt nóng lên, chỉ là thấy nàng không biết không thấy, lại cảm thấy mình bỗng nhiên nóng đầu, càng mất hứng.
Tiểu yêu thú mất hứng đưa lưng về phía Sở Chước ngồi ở đằng kia, chỉ cho nàng một cái bóng lưng.
Sở Chước uống xong linh đan, một lát sau, rốt cục có khí lực đứng lên, trong lúc đó lại ho một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Nàng đầu tiên là liếc mắt nhìn hồng y nhân đang giao thủ cùng ma nhân một cái, phát hiện thế lực hai người ngang nhau, thì không quan tâm nữa, từ trong túi càn khôn lại lấy ra một lọ linh đan, nghiền nát, thoa ở trên miệng vết thương nhiễm ma khí.
Thoa xong linh đan, Sở Chước với tay cầm Toái Tinh dù, phát hiện Toái Tinh dù đã bị ma khí ăn mòn, không khỏi có chút thương tiếc nó.
Kỳ thực thực lực Hồng y nhân rất cao, ở Nhân Hoàng cảnh hậu kỳ, nếu không phải lúc trước ba ma nhân Nhân Hoàng cảnh giáp công, căn bản không có khả năng chật vật như thế. Nay nghỉ ngơi một trận, hơn nữa chỉ có một ma nhân, lại đánh vô cùng thuận tay.
Thắng bại rất nhanh liền phân ra, hồng y nhân dùng hỏa xà cuốn lấy ma nhân, một chưởng đánh vào trong nham thạch nóng chảy.
Khi ma nhân ngã vào đó, muốn bò ra từ nham thạch nóng chảy, hồng y nhân làm sao cho phép, nhân cơ hội phá huỷ linh phủ, không có ma lực hộ thể, nham thạch nóng chảy rất nhanh đã cắn nuốt, ngay cả xương cốt cũng không thừa.
Hồng y nhân hành động, chính như lúc trước ma nhân làm với y.
Đánh chết một ma nhân cuối cùng, hồng y nhân hào sảng một phen lau đi vết máu trên mặt, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú trắng nõn xen lẫn vết máu, đi qua chỗ Sở Chước.
Khi cách Sở Chước mấy trượng, ở dưới tầm mắt của A Chiếu, hồng y nhân dừng lại cước bộ, không dám qua đi tiếp.
Đều là yêu thú, hồng y nhân tự nhiên cảm giác được trong thân thể nho nhỏ của A Chiếu ẩn chứa lực lượng đáng sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đợi khi Sở Chước nhìn qua, trên mặt y lộ ra một cái tươi cười, làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm, lại thêm vài phần phong tình tà dị, nghiễm nhiên chính là một nam nhân xấu xa hấp dẫn không biết bao nhiêu khuê tú ngây thơ, xấu xa thật sự có sức quyến rũ.
"Vị cô nương này... Đa tạ tương trợ, ta nợ cô một nhân tình." Hồng y nhân chắp tay nói, động tác cũng không thuần thục lắm.
Sở Chước chỉ là nhìn y, ánh mắt hơn vài phần đánh giá.
Hồng y nhân đang muốn nói chút gì đó, chợt nghe được con tiểu yêu thú nói:【Thật vô dụng, thế nhưng bị ba con sâu nhỏ bức đến nỗi này, cỏ biến hóa cho ngươi thật phí.】
Hồng y nhân cười khổ nói: "Tiền bối, cái này không thể trách ta, ba tên ma nhân này thừa dịp khi ta biến hóa, lực lượng không ổn thì xông tới, ta có thể trốn được cũng coi như không tệ ..."
"Biến hóa?" Sở Chước đột nhiên mở miệng.
Hồng y nhân thấy Sở Chước hỏi thăm, vội nói: "Sở cô nương, ta chính là Hỏa Lân Xà lúc trước. Ít nhiều nhờ cỏ biến hóa của cô, ta mới có thể biến hóa, đại ân đại đức của cô, ta cả đời đều sẽ nhớ kỹ."
Nói xong, tặng kèm một cái tươi cười phá lệ chân thành, cười đến phong lưu lại đa tình.
Sở Chước ánh mắt hơi tránh, chỉ thấy hồng y nhân bị A Chiếu một móng vuốt cào bay.
【Đây là nàng dâu của bổn đại gia, một con rắn cái như mi cười thành như vậy làm cái gì? Muốn thông đồng nàng hay sao?】A Chiếu cả giận.
Hỏa Lân Xà: "... . . ."
A Chiếu nhìn đến Sở Chước vẫn ngồi dưới đất, còn có vết máu điểm điểm trên vạt áo của nàng, càng phát ra tức giận, lãnh khốc nói:【Cho mi hai lựa chọn, một là khế ước với nàng, hai là phải đi chết.】
Hỏa Lân Xà: "... Ta có thể cả hai cũng không chọn hay không?"
A Chiếu hồi đáp là, một móng vuốt liền đá bay.
Dưới dâm uy bức bách của A Chiếu, hồng y nhân không tình nguyện quì một gối, nói với Sở Chước: "Ta nguyện ý khế ước cùng cô nương."
Sở Chước chuyển ánh mắt tới A Chiếu, giống như là có chút kinh ngạc, hỏi: "Vì sao?"
Hiện tại đã không phải là đời trước, đời trước Hỏa Lân Xà lựa chọn khế ước cùng nàng, là vì khi nàng nhặt được nó, nó đã hấp hối, sau đó trị liệu cho nó, lại trợ nó biến hóa, Hỏa Lân Xà vì báo ân, mới lựa chọn lưu lại. Đời này gặp nhau trước mười mấy năm, Hỏa Lân Xà biến hóa trước, tình huống đã hoàn toàn bất đồng, Sở Chước đối với không thể khế ước cùng Hỏa Lân Xà đã không sao cả, chỉ hy vọng đời này nó có thể bình bình an an.
Lúc trước nàng nguyện ý cho nó cỏ biến hóa, chỉ là vì nhớ thương tình nghĩa sinh tử đi theo đời trước, mượn danh Hỏa Lân quả trao đổi cùng nó, cũng không phải là nhất định phải khế ước với nó.
Hỏa Lân Xà thật cẩn thận nói: "Là vị này muốn ta và cô khế ước, nó nói..."
Sau đó vốn không có sau đó, bởi vì Hỏa Lân Xà lại một lần nữa bị A Chiếu một móng vuốt đá bay, kéo dài tới bên cạnh bắt đầu vũ lực trấn áp, tình hình này cũng giống như lúc trước nó trấn áp Ngọc Bích Băng Nhện.
Hỏa Lân Xà cuối cùng là khập khiễng trở về, nhào qua ôm chân Sở Chước khóc nói: "Chủ nhân, ân cứu mạng không có gì hồi báo, xin cô nhất định phải khế ước cùng ta, ta về sau nhất định sẽ rất nghe lời cô cùng lão đại, tuyệt không sinh hai lòng!"
Sở Chước: "... ..."