Cùng Trời Với Thú

Chương 181: Phiên bản mỹ nữ và dã thú




Một hơi thở cường hãn khủng bố tràn ngập ở toàn bộ trong chỗ sâu Huyết sa mạc.

Người trên Huyết sa mạc căn bản không kịp trốn, đã bị bao phủ ở trong uy áp khủng bố, thân thể cứng đờ, bị áp chế đến từ trên phi kiếm ngã quỵ, ngã xuống Huyết cát.

"Phi phi phi!"

Ba người đều bị cát dính đầy một mặt, chỉ có A Chiếu nhẹ nhàng nhảy đến trên Huyết cát, bước đi tao nhã tiến độ nhịp điệu, tiến đến bên cạnh nữ tu ngã trên mặt đất, xem xét tình huống của nàng.

Sở Chước phun ra Huyết cát, ngẩng đầu liền nhìn thấy tiểu yêu thú sáp tới, chống lại cặp dị đồng tử mỹ lệ của nó, theo bản năng vươn tay chụp tới tiện thể vơ tiểu yêu thú đến trong lòng che chở.

Ba người thật vất vả từ trong Huyết cát bò lên, quay đầu thì thấy được cách đó không xa nửa cái đầu thò ra từ trong Huyết cát.

Cho dù chỉ là nửa đầu, ở trong mắt ba người, nghiễm nhiên giống như quái vật lớn, không khỏi hoảng sợ.

"Đây đây đây... đây là cái thứ gì vậy?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cà lăm.

"Hẳn là con Huyết mãng xà đi." Sở Chước thanh âm bình tĩnh, nếu như xem nhẹ sắc mặt trắng bệch của nàng, môi mím thật chặc, càng có sức thuyết phục.

Thạch Nghịch: "... ..." Đột nhiên không muốn nói chuyện.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ quay đầu nhìn về phía Thạch Nghịch, vẻ mặt thành khẩn nói: "Thạch tiền bối, lúc trước không phải ngươi nói muốn thu phục con Huyết mãng xà này sao? Hiện tại nó bước ra, ngươi lên đi."

Thạch Nghịch: "... ..."

Thạch Nghịch sâu sắc cảm giác được tầm mắt con Huyết mãng xà rơi xuống trên người mình, nháy mắt có một loại xúc động muốn nhấn Mặc Sĩ Thiên Kỳ xuống Huyết cát để cho hắn ăn cát.

Đậu móa, con Huyết mãng xà này thế nhưng có thể có thể nghe hiểu lời bọn họ nói a a a a! Nó đã chăm chú nhìn mình ! ! !

Thạch Nghịch lau mặt một cái, khổ bức nói: "Đừng nói đùa, nhìn hơi thở vị Huyết mãng xà tiền bối này, đã vượt qua Nhân Hoàng cảnh, hẳn là Tinh Linh cảnh, ta một người tu luyện Nhân Vương cảnh nho nhỏ, nào dám mơ tưởng? Tuyệt đối không thể nào!"

Nghe vậy, Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ quăng cái nhìn khinh bỉ liếc mắt hắn một cái, sau đó tiếp tục khẩn trương nhìn chằm chằm nửa cái đầu thò ra từ trong Huyết cát, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Huyết mãng xà uy áp rất mạnh, ba người ở dưới uy áp bao phủ xuống, giống như Tôn Ngộ Không bị năm ngón tay Phật tổ Như Lai trấn áp, thậm chí ngay cả dũng khí chạy trốn cũng bị áp chế.

Uy áp đáng sợ như vậy, cũng không giống như là Nhân Hoàng cảnh, so với cảnh giới này thì rất cao, dĩ nhiên là phía trên Tinh Linh cảnh.

Tinh Linh cảnh... Sở Chước có nháy mắt hoảng hốt.

Đây là cảnh giới đời trước nàng chưa đạt tới, tuy rằng trước kia cũng từng cảm giác qua cao thủ Tinh Linh cảnh áp chế, nhưng khi đó ít nhất nàng đã là Nhân Hoàng cảnh, áp lực không lớn như vậy. Hiện tại tự mình trải qua, bị áp chế đến không thể động đậy, thì mới biết được chênh lệch hai bên trong đó.

Đây là một loại áp chế đáng sợ của cảnh giới giả cao đối với cảnh giới giả thấp, chỉ bằng uy áp, cũng đã làm cho người ta đánh mất sức phản kháng.

"Vậy, vậy, vậy... hiện tại sao, sao, sao... làm sao bây giờ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lắp bắp hỏi, giọng nói đắng chát được có thể vắt ra nước.

Thạch Nghịch đặt mông ngồi ở chỗ kia, buông tay nói: "Không làm sao bây giờ, chờ nó coi chúng ta làm điểm tâm mà ăn luôn đi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ trợn mắt nhìn hắn ta, hắn còn không muốn chết đâu.

Thạch Nghịch càng không muốn chết, nhịn không được thở dài: "Ta rõ ràng nhắc nhở qua, nơi ngũ độc này tụ tập đầy đủ, dưới Huyết cát có một con Huyết mãng xà thực lực cường hãn chiếm cứ nơi đây, tốt nhất không cần kinh động nó ..."

Nhưng kết quả thì sao? Không cần nghĩ cũng biết ma quỷ đầu sỏ kinh động đắc tội Huyết mãng xà là ai, lôi bạo đạn hơn nữa gốc Luyện Vân Long Đằng thích chui vào trong Huyết cát gây sự, thực lôi con Huyết mãng xà chạy ra.

Luyện Vân Long Đằng quấn ở trên cánh tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm giác được hắn oán niệm, nhịn không được căng thẳng, lá cây run lên run lên.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ rụt đầu, có chút sợ.

Hắn cũng không nghĩ tới Tiểu Vân dùng lực như vậy, thực sự lôi Huyết mãng xà ra.

Luyện Vân Long Đằng là linh thực chiến đấu, mỗi lần khi chiến đấu, nếu như cần phóng thích bản thể mà nói, cần phải có một điểm tựa làm vật chịu tải, mới có thể phát huy thực lực bản thể, cho nên cần phải do một bộ phận bản thể chui vào trong cát, dùng cái này đến chống đỡ bản thể còn lại của nó.

Nào biết đâu nó ở trong cát tung lên đến hoan hỉ, thế nhưng không cẩn thận kinh động Huyết mãng xà dưới cát.

Phải nói, bọn họ nào biết đâu rằng thì ra Huyết mãng xà này ngay ở dưới cát, nếu biết, tuyệt đối sẽ không lựa chọn chống lại mấy tên hồng y nhân ở trong này.

Chiến sủng của mình gây ra phiền toái, cho dù chết cũng chỉ có thể chịu.

Ngay tại khi bọn họ ngừng thở, chờ đợi chuyện sắp phát sinh, đầu con Huyết mãng xà hoàn toàn thò ra từ trong Huyết cát, chỉ là một cái đầu, tiếp theo là phiến bóng mờ cực đại, có thể thấy được bản thể Huyết mãng xà to lớn thế nào.

Trái tim ba người đều khống chế không được mà co rút lại, tâm tư Sở Chước cùng Thạch Nghịch lại lo lắng.

Ở trước mặt Huyết mãng xà, bọn họ phát hiện hết thảy phản kháng căn bản chính là uổng công.

Huyết cát đang quay cuồng như cũ, đột nhiên lách cách một tiếng, một thứ giống như dạng người phá hư từ trong Huyết cát xuất hiện.

Đám người Sở Chước phát hiện người nọ đó là hồng y nhân lúc trước bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ dùng đạn lôi bạo công kích, lúc này hồng y trên người hắn rách tung toé, làn da cũng bị điện đốt cháy xém, tuy rằng không chết, nhưng hấp hối, cách ngã xuống đã không xa.

Thân thể người nọ run rẩy, sau đó lăn lộn vài cái trên Huyết cát, liền đưa đến trước mặt Huyết mãng xà.

Huyết mãng xà mở ra mồm to như bồn máu, một ngụm đã nuốt mất người còn chưa chết thấu.

Nuốt mất!

Thấy một màn như vậy, sắc mặt ba người cứng ngắc, ánh mắt đăm đăm.

Người nọ chẳng qua là ăn sáng khai vị, ăn xong một người, Huyết mãng xà lại nhìn chằm chằm ba người bị áp chế gắt gao, giống như đang nhìn đồ ăn của nó.

Sở Chước cùng Thạch Nghịch làm đồ ăn cứng ngắc liếc nhau, ở khi thân thể Huyết mãng xà chậm rãi từ dưới Huyết cát xuất hiện, đột nhiên bùng lên.

Sở Chước tóm lấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ, bắn ra đạn lôi bạo, Thạch Nghịch nâng thạch nỏ lên, phóng ra một tên nỏ hướng đầu Huyết mãng xà, rồi bùng lên chạy trốn.

Ba người tốc độ cực nhanh, nhưng tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn được Huyết mãng xà tung tóe Huyết cát lên, giống như u linh.

Huyết cát hóa thành sóng cát đầy trời, bắn cao cao tung tóe, ầm ầm lật đổ xuống hướng ba người.

Sở Chước ánh mắt nghiêm túc, điên cuồng mà rút dị thủy trong cơ thể ra, một cái màn nước khởi động, sinh sôi cản trở một kích này.

Thạch Nghịch cũng khởi động một cái linh lồng mỏng màu vàng nhạt, khi ở Huyết cát bao trùm, linh lồng vỡ tan, nhịn không được phun ra máu.

Huyết cát hình thành sóng cát giống như cột nước phun ra cường độ cao, ba người bị va đập thật xa, bị đụng phải đến lục phủ ngũ tạng lệch vị trí, máu phun trào ra, rơi xuống giống như sủi cảo, đùng đùng đùng rơi trên mặt đất.

Máu loãng hòa với Huyết cát, tràn vào trong xoang mũi cùng khoang miệng, Sở Chước nghẹn ho khan một tiếng, chỉ cảm thấy cả người đau rát.

Nhưng mà nàng cũng không dám theo đuổi đau đớn, lại nhảy lên, một phen túm lấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cùng Thạch Nghịch nhảy lên ở trên sóng cát chạy trốn.

Huyết mãng xà đuổi theo ở sau người, Huyết cát đầy trời là vũ khí của nó, theo đuổi không bỏ ba người.

Lại một lần nữa khi bị sóng cát công kích té ngã trên đất, cảm giác được phía sau nguy hiểm càng ngày càng gần, Sở Chước cùng Thạch Nghịch đều có chút nản lòng là lúc, đột nhiên một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên.

Rống ——

Thanh âm kinh thiên động địa, toàn bộ Huyết sa mạc đều bị chấn động.

Tất cả sinh vật trên Huyết sa mạc, cảm giác được lực lượng trong tiếng rống này, gần như bị dọa vỡ mật, xa xa người tu luyện bị chấn động đến trực tiếp ngã quỵ từ trên phi kiếm xuống dưới, nhìn độc vật chung quanh trên đất nhảy lên chạy trốn, căn bản không biết phát sinh chuyện gì.

Trong chỗ sâu Huyết sa mạc, một đám nhân loại đang hành tẩu cũng cảm giác được tiếng gào rống đáng sợ này, lại không biết là cái gì.

Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Thạch Nghịch đứng mũi chịu sào, bị thanh âm đó chấn động đến khí huyết dâng lên, phía trước biến thành màu đen, tai mắt mũi miệng đổ máu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tu vi yếu nhất đã hôn mê đi.

Liều mạng một tia thanh tỉnh cuối cùng, Sở Chước và Thạch Nghịch nhìn thấy một con mãnh thú khổng lồ xuất hiện ở phía trước, một móng vuốt đã đặt cái đầu Huyết mãng xà trên Huyết sa mạc, móng vuốt dày đặc sắc bén xuyên thủng vảy Huyết mãng xà, rơi vào thân hình Huyết mãng xà, con Huyết mãng xà đau đến phát ra tiêng hí gào thét.

Thấy một màn như vậy, hai người ngay sau đó hôn mê đi.

Đến khi tỉnh lại, đúng là trời quang trăng sáng.

Gió từ trên sa mạc thổi qua, hạt cát cuồn cuộn nổi lên một trận huyết vụ, mang đến sóng nhiệt cuồn cuộn.

Sở Chước mở to mắt, đầu tiên liền nếm được hương vị linh tuyền lưu lại trong miệng, đột nhiên cả kinh, nháy mắt xoay người đứng lên. Bởi vì động tác quá lớn, kéo theo thương thế còn chưa khỏi hẳn, đau đến nàng rên rỉ một tiếng, một lần nữa ngã trở về.

Ngã xuống thì, cảm giác được mình ngã vào trên một cái móng vuốt lông xù.

Móng vuốt?

Sở Chước ôm ngực, khi ngẩng đầu liền nhìn thấy đầu thú cực đại, lông màu đen, nhúm lông trắng trên trán vô cùng bắt mắt.

Nàng chớp ánh mắt, liếc nhau cùng mãnh thú từ trên không nhìn xuống nàng, suy yếu nói: "A Chiếu, sao ngươi lại biến thành như vậy?"

Mãnh thú không hồi đáp, mà là lắc lư móng vuốt bị nàng dựa vào.

Lúc này nhân vật hoàn toàn đảo ngược, một cái móng vuốt của nó có thể bao phủ nàng trong đó, ở trước mặt nó, nàng có vẻ nhỏ xinh như thế.

A Chiếu đối với đảo lộn nhân vật vô cùng vừa lòng, nàng dâu của nó, đương nhiên phải tự mình chỉ một móng vuốt có thể tiếp được nàng.

Sở Chước bị tròng trành có chút muốn cười, xúc giác lông xù sau lưng đó, vô cùng thoải mái, bình thường nàng thường nắm bắt cái móng vuốt này, tự nhiên biết cảm giác tay này có bao nhiêu tốt, hiện tại cho dù biến thành lớn, xúc cảm cũng không biến mất.

Mãnh thú trở nên lớn, miệng lưu lại hương vị linh tuyền... Sở Chước cảm thấy mình đã bắt được cái gì.

Có lẽ cũng là nàng suy nghĩ nhiều.

Đang dựa vào móng vuốt này nghĩ chuyện, đột nhiên nghe được một tiếng rên rỉ rất nhỏ, sau đó là một tiếng hít khí mãnh liệt.

Sở Chước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa nam nhân nằm ở tre7n Huyết cát, cả người đều là máu và cát, thoạt nhìn chật vật cực kỳ, trên mặt hiện ra một loại xanh trắng mất tự nhiên, có thể thấy được lần này bị thương nặng.

Sở Chước nửa tựa vào trên móng vuốt, vẻ mặt bí hiểm nhìn người từ trong Huyết cát bò lên.
Thạch Nghịch dại ra nhìn quái vật to lớn dưới ánh trăng, một loại nguy cơ còn muốn đáng sợ run rẩy hơn đối mặt với Huyết mãng xà dâng lên, nháy mắt liền nghẹn ở trái tim, giống như ngay cả hô hấp đều bị chặt đứt.

Thẳng đến khi nhìn đến nữ tu tựa vào trên một cái móng vuốt mãnh thú, hô hấp Thạch Nghịch mới khôi phục bình thường.

"Sở muội muội?" Thạch Nghịch kêu một tiếng.

Đùng một cái, mãnh thú đá cái đuôi qua, Thạch Nghịch bị dính đầy mặt Huyết cát, mạnh mẽ ho khan.

Thạch Nghịch phun ra miệng Huyết cát, lại sửa lời: "Sở cô nương."

Lúc này con mãnh thú đó mới không lại vẫy đuôi, vì thế Thạch Nghịch hiểu rõ, vẻ mặt cung kính nói với Sở Chước: "Sở cô nương, Huyết mãng xà đâu?"

"Không biết." Sở Chước lạnh nhạt thanh.

Thạch Nghịch có chút ngốc.

Sở Chước không để ý đến hắn, cảm giác thân thể rốt cục tốt hơn rất nhiều, nàng liền vịn móng vuốt đứng lên.

Khi đứng lên, nàng ngẩng đầu nhìn về mãnh thú, phát hiện mình thậm chí không cao được một phần ba chân trước của nó. Mà bộ dạng nó trên cao nhìn xuống người, càng lộ vẻ đáng sợ, uy áp đáng sợ như có như không, thậm chí làm cho người ta nhịn không được mềm chân.

Sở Chước lau mặt, ngược lại không có bao nhiêu sợ hãi.

Dù sao đời trước nàng cũng vài lần gặp qua bộ dạng A Chiếu biến thành cự thú, tuy rằng nó thích tùy ý làm bậy, lại chưa từng chủ động tổn thương nàng.

Sở Chước lại sờ sờ móng vuốt nó duỗi tới, quay đầu nhìn nhìn, ở cách đó không xa nhìn thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ nằm ngay đơ.

Hiển nhiên hai nam nhân không có đãi ngộ tốt như Sở Chước, còn có thể nằm nghỉ tạm ở trên móng vuốt mãnh thú, mà bị tùy tiện để ở trên Huyết cát, mặc kệ tự sinh tự diệt.

Sở Chước đi qua, kiểm tra tình huống Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện hắn bị thương mặc dù nặng, nhưng không nguy hiểm tính mạng, lúc trước tình huống như vậy, nàng cũng cố gắng che chở hắn, không để cho Huyết mãng xà tổn thương đến hắn, nhưng thật ra sau đó tiếng rống của A Chiếu đe dọa Huyết mãng xà, đều làm cho bọn họ ăn đau khổ.

Quả thực là công kích chẳng phân biệt được địch ta.

Sở Chước dở khóc dở cười, nhưng không trách A Chiếu, A Chiếu có thể ở thời điểm mấu chốt biến trở về bản thể bảo hộ bọn họ, Sở Chước đã vô cùng cảm động. Phải biết rằng, A Chiếu sở dĩ duy trì bộ dạng tiểu yêu thú, là vì lực lượng của nó hạn chế, biến thành loại bộ dạng mãnh thú này, cần tiêu hao lực lượng thật lớn, bình thường cũng không dễ dàng biến hóa.

Sở Chước nhét một ít linh đan cứu mạng cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lại đổ bình linh tuyền, thấy hơi thở của hắn vững vàng hơn nhiều, cũng không di chuyển hắn.

Nàng đứng lên, đứng ở trên sa mạc đêm đen, ngửa đầu nhìn về phía thiên không sa mạc.

Mọi nơi một mảnh an tĩnh, không có thanh âm côn trùng hoạt động đặc biệt của sa mạc, cũng không có độc vật xuất kỳ bất ý công kích, đây là một ban đêm sau khi bọn họ đi đến Huyết sa mạc trải nghiệm, cực kì yên ả.

Sở Chước nghĩ, quay đầu nhìn về phía mãnh thú cực đại ngồi ngồi ở chỗ kia.

Nó thoạt nhìn giống một con mèo, bộ dạng giống như là tiểu meo meo, tự nhiên đáng yêu vô cùng, khi biến thành mãnh thú cực đại, tuy rằng cũng là lông xù, nhưng hơi thở cường đại khiếp người, làm cho người ta không thể coi nó và yêu sủng nhập làm một.

Lúc này có thể là có chút nhàm chán, nó bắt đầu chơi trò chơi giẫm móng vuốt, móng trái giẫm lên móng vuốt phải, móng vuốt phải lại giẫm móng trái, cái đuôi lông lá thoáng đá qua đá lại.

Rất khả ái.

Trong mắt Sở Chước lộ ra ý cười.

Thạch Nghịch cảm thấy tuyệt không đáng yêu, ngược lại rất đáng sợ có được không?

Tỉnh lại từ trong hôn mê, không thấy Huyết mãng xà đáng sợ, xuất hiện một con mãnh thú so với Huyết mãng xà càng đáng sợ hơn lại còn giống mèo nữa chứ, thấy thế nào cũng thật đáng sợ có được không?

Thạch Nghịch vừa nuốt linh đan, vừa vụng trộm quan sát Sở Chước cùng con mãnh thú đó, rốt cuộc sau đó phán đoán ra con mãnh thú này chính là con tiểu yêu thú bình thường lười biếng ghé vào trên vai Sở Chước đảm đương yêu sủng, Thạch Nghịch mới bình tĩnh lại.

Tuy rằng nó thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng nếu là bạn không phải địch, hết thảy cũng sẽ không sao cả. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Sau khi Thạch Nghịch tiếp nhận thiết lập của A Chiếu, không chỉ có không thấy đáng sợ, ngược lại vô cùng rung động.

Hắn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chủng loại của A Chiếu, thậm chí nhịn không được suy đoán là loài yêu thú gì trong tu luyện giới, bình thường có thể co lại thành con tiểu yêu sủng bộ dạng cấp thấp, khi mấu chốt lại có thể phóng thích lực lượng, biến thành một đại yêu thú so với Tinh Linh cảnh càng cường hãn.

Sở Chước đi trở về, đứng ở trước mặt A Chiếu.

A Chiếu vội vàng cất kỹ móng vuốt, vẻ mặt vô tội nhìn nàng, kỳ thực trong lòng có chút không yên.

Lúc trước khi gặp phải nguy hiểm, tốc độ nó đột phá phong ấn trong cơ thể có chút chậm, thế cho nên làm hại nàng dâu của nó bị thương, cuộc đời nó lần đầu tiên áy náy như thế, đồng thời cũng lo lắng nàng tức giận, lo lắng nàng cảm thấy nó không phải là giống đực tốt, không bảo vệ tốt nàng.

Sở Chước tự nhiên không thể từ trên một gương mặt cực đại đầy lông nhìn ra cái gì, nhưng có thể nhìn ra con yêu thú này lại đang bán manh, không khỏi có chút buồn cười.

"Được rồi, trước tiên thu nhỏ lại đi, đỡ phải muốn tiêu hao quá nhiều lực lượng." Sở Chước ngẩng đầu nói với nó.

A Chiếu vừa nghe, lập tức cao hứng, ở trong ánh mắt hai người, từ một con quái vật lớn biến thành một tiểu yêu thú manh manh, nhảy vài cái liền đến trong lòng Sở Chước, ở khi nàng vươn tay ôm lấy nó, vươn ra đầu lưỡi phấn nộn non mềm liếm liếm ở trên mặt nàng, không cẩn thận liền liếm đến môi nàng mềm mại, nhất thời thân thể cứng đờ.

Vì thế một con tiểu yêu thú tạc mao xuất hiện.

Sở Chước buồn cười chải vuốt lại lông xù lên cho nó, chủ động cúi đầu, hôn lên nhúm lông trắng trên trán cùng chóp mũi của nó.

Lông lại tạc thêm một vòng.

Sở Chước: "Phốc!"

A Chiếu xoay người, mông đối với nàng, không muốn để ý nàng nữa.

Thạch Nghịch vẻ mặt kỳ dị nhìn bọn họ, cảm thấy ánh mắt muốn mù.

Đây thật là chủ sủng sao? Thấy thế nào hình như cũng là phiên bản người đẹp và quái vật vậy? Hơn nữa mãnh thú mạnh như vậy, hẳn là có thể biến hóa đi? Đó chẳng phải là...