Cùng Trời Với Thú

Chương 170: Huyết sa mạc.




Editor: ChieuNinh

Chạng vạng, sau khi chấm dứt một ngày tỷ thí, đệ tử các gia tộc đều về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi Yến Thừa Húc trở về, nhìn đến tin tức trong truyền âm thạch, không kịp trở về phòng rửa mặt một phen, vội vàng đi khách viện.

"Sở cô nương, các người muốn đi thành Long Dương?" Yến Thừa Húc hỏi.

Sở Chước hiểu rõ hắn lo lắng, trấn an nói: "Đúng vậy, ngày mai liền xuất phát. Nhưng mà huynh yên tâm, ta đi cùng A Kỳ, Tầm Châu ca còn ở tại chỗ này."

Yến Thừa Húc âm thầm thở một hơi, tiếp theo lại có chút kỳ quái: "Không biết các người đi Long Dương có chuyện gì? Có cần hỗ trợ, cứ việc phân phó."

"Tìm một tán tu hỏi chút chuyện." Sở Chước đơn giản nói.

Yến Thừa Húc nghe xong liền không hỏi lại, nói cho nàng đường từ Dao Xuyên đến Long Dương, hơn nữa nói một ít hạng mục công việc cần chú ý: "Dao Xuyên đến Long Dương, nếu như ngự kiếm phi hành, thời gian nửa tháng là có thể đến, nếu như dùng truyền tống trận, cần thời gian ba ngày là đủ, nói không chừng khi Sở cô nương trở về, tranh đoạt thế tộc còn chưa kết thúc đâu."

Mỗi một lần tranh đoạt thế tộc, thời gian chừng một tháng.

Vòng tỷ thí thứ nhất thời gian bình thường ng không lâu, trọng điểm là đợt thứ hai, tiến vào tiểu bí cảnh sau đó tranh đoạt thi tài, đó mới là trọng điểm.

Sở Chước cười nói: "Có lẽ vậy, nhưng mà đến lúc đó chúng ta cũng không nhìn tới tỷ thí của các ngươi, trước hết ở trong này chúc các ngươi vừa xuất quân sẽ chiến thắng giòn giã."

Yến Thừa Húc vội vàng nói một tiếng cảm ơn, tiếp theo đưa cho Sở Chước một phần bản đồ Dao Xuyên cùng khu vực Long Dương, bản đồ này ghi lại vô cùng chi tiết, Dao Xuyên cùng phụ cận Long Dương có thành trấn gì cũng ghi lại rất rõ ràng, đúng là thích hợp Sở Chước cần.

Hôm sau, Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền xuất phát.

Yến Sơn biết bọn họ muốn đi thành Long Dương, sáng sớm đặc biệt chờ ở trước khách viện, tự mình đưa hai người đến nơi truyền tống trận Yến thị Dao Xuyên thủ hộ, để bọn họ ngồi miễn phí.

Ba ngày sau, hai người tới thành Long Dương.

Từ truyền tống trận bước ra, Sở Chước giao nộp một khoản linh thạch, cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ hai người cùng nhau đi khỏi nơi truyền tống trận, đi đến đường phố thành Long Dương.

Cùng so với thành Dao Xuyên, thành Long Dương không hổ là thành chủ thế gia cấp ba, náo nhiệt phi phàm, phố lớn ngõ nhỏ, người đến người đi, trên phố cửa hàng chen chúc hai bên đến chi chi chít chít, bán cái gì cũng đều có, tiếng chào hàng ồn ào huyên náo.

Hai người đi hai con phố, rất nhanh đã ngửi được hương vị thức ăn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bụng kêu ùng ục, ngửi được hương vị đồ ăn trong không khí, cảm thấy càng đói bụng, nói với Sở Chước: "Sở tỷ, chúng ta trước ăn một chút gì đi, ta đói bụng." Sợ nàng để cho bọn họ gặm nhấm Ích Cốc đan, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng ôm bé rùa ghé vào trên bờ vai của hắn xuống dưới: "Huyền Uyên cũng đói bụng."

Bé rùa bình tĩnh nâng đầu lên, mắt đậu đen ngơ ngác nhìn Sở Chước.

Sở Chước bị một người một rùa biến thành có chút buồn cười, nói: "Được, trước ăn chút gì rồi lại đi tìm người."

Vì thế ở phụ cận hai người tìm một tửu lâu trong không khí phiêu đãng hương vị cực thơm đi vào.

Đi đến tửu lâu, bọn họ phát hiện thức ăn tửu lâu này không chỉ có thơm, hơn nữa giá cả đủ tiêu chuẩn, người tới nơi này tiêu phí không ít, không giới hạn trong kẻ có tiền. Bọn họ gọi một bàn thức ăn chiêu bài tửu lâu, chen chúc đến bát cũng không có chổ đặt, dù sao ăn không xong còn có thể đóng gói đi, cũng không thèm để ý ánh mắt người bên cạnh.

Loại hành vi ăn không hết đóng gói mang đi, mặc kệ là giới thế tục hay là giới tu luyện, đại đa số là phương pháp người nghèo, người có thân phận thể diện rất ít làm loại chuyện này, cho nên ở khi Sở Chước bọn họ đóng gói, rất nhiều người trong tửu lâu nhìn qua đây.

Cách bàn bên cạnh bông vang lên tiếng cười khẽ trẻ tuổi.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ quay đầu nhìn qua.

Sau đó Sở Chước mỉm cười với mấy người thiếu niên hơn mười tuổi.

Tiếng cười đột nhiên dừng lại, mấy người thiếu niên mặt đỏ tai hồng cúi đầu, thẳng đến khi Sở Chước bọn họ rời khỏi tửu lâu, mặt của bọn họ vẫn đang đỏ bừng.

"Các huynh đỏ mặt cái gì? Không phải là vì cô nương đó thật xinh đẹp? Các huynh đều là một đám sắc lang." Thiếu nữ dung mạo ngọt ngào thở phì phì mắng.

Ba thiếu niên bị mắng nhất thời không phục, tức giận nói: "Còn nói chúng ta, không phải sư muội cũng đỏ mặt?"

"Muội, muội... muội đây là tức." Thiếu nữ bướng bỉnh chu miệng nói.

"Vì sao muội lại tức giận? Nói dối cũng không viết bản nháp! Chẳng lẽ không phải xấu hổ sao? Nhìn đến tiểu tỷ tỷ người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, còn cười với muội, cho nên muội đỏ bừng mặt." Một thiếu niên mặt tròn trong đó không chút khách khí vạch trần thiếu nữ ngụy trang.

Thiếu nữ giận tím mặt, cầm lên một thanh chủy thủ ngắn ghim ở trên bàn, cả giận nói: "Mập mạp chết bầm, huynh muốn tìm chết hay sao?"

Mập mạp không phục hừ một tiếng, chỉ cho nàng nói thật, không cho phép bọn họ nói thật hay sao, nào có đạo lý như vậy?

Bên cạnh hai thiếu niên cười hì hì sáp lại, ôm lấy bả vai thiếu nữ nói: "Sư muội không tức giận nha, vừa rồi bộ dạng tiểu tỷ tỷ đó quả thật xinh đẹp, muội thẹn thùng cũng là đúng thôi, chúng ta cũng xấu hổ."

Nháy mắt với nàng, dáng vẻ bọn họ đều hiểu rõ.

Thiếu nữ một phen đẩy hắn ra: "Muội đây là thưởng thức vẻ đẹp đồng giới, không mang theo bất luận ý đồ gì, các huynh đều là một đám tiểu sắc lang."

"Ơ, còn vẻ đẹp đồng giới, nói thực dễ nghe. Chúng ta cũng chỉ là thưởng thức vẻ đẹp khác nha."

Bốn người thiếu niên vừa vạch trần khuyết điểm của nhau vừa khó khăn ăn xong một bữa cơm, mới rời khỏi tửu lâu, trở lại nơi bọn họ bình thường bày quán.

Chính là không nghĩ tới vừa đến, thì nhìn thấy tiểu tỷ tỷ lúc trước cười với bọn họ đã ở đó.

Lúc này trên mặt nàng lộ vẻ tươi cười ôn hòa, đang cùng nói chuyện với một quán chủ.

Ánh mắt bốn người thiếu niên sáng lên, vội vàng cọ đi qua, vừa làm ra vẻ ngắm phong cảnh, vừa vểnh tai.

"... Lư Nghị bọn họ đã rời đi từ ba ngày trước."

"Vậy khi nào thì hắn trở về?"

"Cái này thì nói không chính xác, có đôi khi vài ngày là có thể trở về, có đôi khi một tháng, có đôi khi một năm rưỡi cũng không thấy trở về, loại chuyện này nói không chính xác, xem vận khí Lư Nghị bọn họ đi." Quán chủ đó thở dài: "Gần đây một vài địa phương đã tìm không thấy thứ gì tốt, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài, dù sao phải đi xa một chút. Không có biện pháp, tán tu chúng ta sinh tồn khó khăn..."

Bốn người thiếu niên nghe được hai người đối thoại, lập tức liền hiểu rõ tiểu tỷ tỷ xinh đẹp muốn tìm là Lư Nghị.

"Tiểu sư muội, bọn họ muốn tìm ca của muội kìa." Mập mạp nhỏ giọng nói.

Vừa mới nói xong, bốn người liền thấy bên kia nữ tu đang nói chuyện cùng quán chủ nhìn qua đây, không khỏi hoảng sợ. Lúc này mới phát hiện nữ tu tuổi không lớn, nhưng bọn họ căn bản không thể nhìn ra tu vi của nàng, hơn nữa trên người nàng cái loại hơi thở không hợp với lứa tuổi, rõ ràng bất đồng cùng người chung quanh.

Tu vi của nàng nhất định rất cao, nếu không địa phương xa như vậy, sẽ không nghe được lời bọn họ nói, đặc biệt nhìn qua đây.

Bốn người thiếu niên bị nàng liếc mắt nhìn một cái, mặt lại nhịn không được đỏ lên, xấu hổ nghĩ, nàng lớn lên thật là đẹp mắt.

Lư Duyệt ho nhẹ một tiếng, lớn mật đi qua đi, trên mặt lộ ra tươi cười ngọt ngào: "Vị tỷ tỷ này, ngươi muốn tìm ca ca ta?"

"Lư Nghị là ca của ngươi?" Sở Chước mỉm cười hỏi.

Bên cạnh quán chủ cười nói: "Đây là Lư Duyệt, là muội muội Lư Nghị."

Lư Duyệt liếc nhìn nàng một cái, nói: "Không biết vị tỷ tỷ này muốn tìm ca ca ta có chuyện gì?"

Trong lòng lại nói thầm, cô nương này tu vi rất cao, xem ra tư chất không sai, không biết là đệ tử thế gia nào, hẳn là không phải đến gây phiền toái đi? Nếu gây phiền toái... Chẳng lẽ ca ca nàng làm cái chuyện lừa gạt nữ tu nhà người ta, sau đó đối phương tìm tới cửa?

Sở Chước hòa khí nói: "Ta tìm ngươi ca hỏi chút chuyện, không biết khi nào hắn trở về?"

Ánh mắt Lư Duyệt đảo một vòng: "Tỷ tỷ muốn hỏi cái gì? Là chuyện không tốt sao? Ca ca ta hắn... Không có bắt nạt ai chứ?"

Sở Chước bật cười: "Ngươi yên tâm, không phải là chuyện gì không tốt, chính là hỏi chút chuyện."

Có lẽ là thấy nàng thần thái thân thiết, cũng không phải giống những người gây phiền toái, Lư Duyệt âm thầm nhẹ nhõm, nói: "Mấy ngày nữa, ca ca ta hẳn là có thể trở về, nếu tỷ tỷ không vội mà nói, có thể nấn ná ở thành Long Dương thêm mấy ngày, chờ ca ta trở về, ta nhất định thông báo cho ngươi trước."

Sở Chước nghĩ nghĩ, cười nói: "Như thế cũng tốt, phiền toái vị tiểu muội muội này."

Đợi sau khi hai người Sở Chước rời khỏi, quán chủ không đồng ý nói: "Làm sao ngươi có thể tùy tiện nói cho người ngoài hành tung ca của ngươi?"

"Lưu bá, bá yên tâm, ta cũng không phải ngu ngốc." Lư Duyệt lơ đễnh nói: "Nếu như bọn hắn thực sự rắp tâm hại người, ta tự nhiên có thể phân biệt."

"Hắc, ngươi một tiểu cô nương có thể phân biệt cái gì? Vừa rồi tu vi của cô nương đó chính là Nhân Vương cảnh, nếu như nàng muốn động thủ, mấy người các ngươi cũng không đủ xuyên một kiếm."

"Nhân Vương cảnh?" Trên mặt bốn người thiếu niên lộ ra thần sắc giật mình.

Lưu bá hừ nói: "Đúng vậy, thêm tu vi mấy tên tiểu tử Lư Nghị đó đến cũng không đủ người ta xuyên, sợ rồi sao?"

Lư Duyệt chính là kinh ngạc xong, lập tức phản bác nói: "Lưu bá, sao bá lúc nào cũng là nghĩ xấu người ta vậy? Vừa rồi tiểu tỷ tỷ đó lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định không là người xấu. Bá xem, nàng biết ca ca ta không ở đây, cũng không quá mức dây dưa, lập tức rời khỏi, còn nói phiền toái ta gì chứ, có thể thấy được là người phân rõ phải trái."

Mập mạp vài ba người thiếu niên cũng phụ họa theo, dáng vẻ "đúng là như vậy", hơn nữa thái độ Sở Chước quả thật là tốt, người thiếu niên tâm tư thuần khiết, có thể cảm giác được nàng không ác ý, tự nhiên cảm thấy là nàng tốt.

Lưu bá bị mấy đứa nhỏ xem mặt biến thành không nói gì, đơn giản cũng không quản bọn họ.

Bốn người thiếu niên cũng không thèm để ý hành vi Lưu bá, trải lên trên mặt đất một khối linh vải cổ xưa, bày lên một vài thứ, như thường ngày mà bắt đầu bày quán bán này nọ.

Đầu tường cách đó không xa, một tiểu yêu thú màu đen ngồi ở trên đó, nhìn bộ dạng mấy người thiếu niên đó cãi nhau ầm ĩ, rất nhanh liền nhảy xuống đầu tường.

Sở Chước đón được tiểu yêu thú nhảy tới đây, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Đi thôi, xem ra bọn họ quả thật không gạt người."

Ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ đảo một vòng, cười nói: "Nếu Lư Nghị còn chưa trở về, chúng ta đợi ngay tại thành Long Dương vài ngày đi, vừa vặn cũng đi dạo thành này, nói không chừng có phát hiện gì đó."

Sở Chước liếc hắn một cái, làm sao không biết hắn dự tính, cười hỏi: "Huynh còn bao nhiêu linh thạch?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo bản năng ôm túi càn khôn trên tay, xấu hổ nói: "Còn có một chút, có thể mua một chút linh thảo. Nếu như đủ, ta lại bán chút linh đan... Bằng không Sở tỷ cho ta mượn chút ít cũng được."

"Xem tình huống." Sở Chước từ chối cho ý kiến, cảm thấy hành vi Mặc Sĩ Thiên Kỳ khi nhìn đến linh thảo thì chân bước không được là hết cứu, bao nhiêu linh thạch cũng không đủ hắn xài.

Hai người ở lại một khách điếm ở thành Long Dương, vừa chờ đợi Lư Nghị trở về, vừa đi dạo ở trong thành, nhìn thấy thứ yêu thích liền mua xuống.

Thành Long Dương rất nhiều thứ ăn ngon, bé rùa và Mặc Sĩ Thiên Kỳ thích nhất đó là các loại linh hoa nướng.

Hái xuống linh hoa vừa mới nở, sau đó phủ lên một loại linh bột mì, nướng trên lửa than, vừa nướng vừa quét các loại tương đủ màu, nướng chúng nó thành đủ loại nhan sắc, trong đó linh hoa nướng được ánh vàng rực rỡ là ăn ngon nhất, cũng là bé rùa cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ thích nhất.

Nhìn đến những linh hoa bị nướng tựa các loại tác phẩm nghệ thuật, Sở Chước cũng có một loại xúc động lấy Linh Ngọc Dược Vương ra nướng nữa.

Linh Ngọc Dược Vương xinh đẹp như vậy, nướng qua nhất định ăn rất ngon.

"Về sau cũng để cho Tầm Châu ca nướng Linh Ngọc Dược Vương." Sở Chước nói thầm.

Lời này nhận được một người hai yêu ở đây giơ móng vuốt đồng ý.

Vị giác của bọn họ đều bị những linh hoa nướng đủ loại chinh phục, không nghĩ tới người tu luyện đại lục Tinh Triệu có tài như vậy, ngay cả linh hoa cũng lấy ra nướng.

Đương nhiên không là linh hoa gì cũng có thể nướng, còn phải lựa chọn nụ hoa vừa nở một nửa, ở trong khoảnh khắc nướng, làm cho nó tự mình bị nóng mà chậm rãi nở rộ, như thế có thể bảo tồn hương vị tốt nhất của linh hoa, khóa lại linh lực không bị trôi mất, cái này rất khảo nghiệm tay nghề đầu bếp.

Ba ngày sau, Lư Nghị rốt cục đã trở lại.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhận được tin tức, liền trực tiếp đi nơi Lư Duyệt và mấy người thiếu niên bày quán.

Đám người Lư Duyệt bày quán trên đường bán hàng rong đều là tán tu, Lư Duyệt và ba sư huynh đệ của nàng kỳ thực coi như là tán tu, bọn họ bái một vị tán tu Nhân Vương cảnh làm sư, mới lấy xưng hô sư huynh đệ.

Lư Nghị là một nam tử ngũ quan đoan chính, màu da hơi đen, dung mạo không tính xuất sắc, ánh mắt kiên nghị, xem như một hình mẫu nam vô cùng có hương vị. Hắn có tu vi là Linh Quang cảnh tầng tám, tuổi không lớn, tầm hai mươi bảy.

"Ngươi là Lư Nghị?" Sở Chước đánh giá hắn.

Lư Nghị đang nghe muội muội nói có một nữ tu tu vi Nhân Vương cảnh tìm c mình, nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Sở Chước không khỏi sửng sốt, rốt cục hiểu rõ tình hình vì sao lúc mấy người muội muội nói đến nàng đặc biệt hưng phấn như vậy, thật sự là nữ tu này mỹ lệ đến quá mức không nói, cũng quá mức trẻ tuổi.

Đúng là loại hình mấy tiểu gia hỏa thích.

Ánh mắt Lư Nghị hơi tối, trên mặt lộ ra tươi cười hàm hậu, cung kính nói: "Gặp qua tiền bối, không biết tiền bối tìm vãn bối có chuyện gì?"

Sở Chước cười cười với hắn, không muốn nói chuyện ở trước công chúng, liền mời hắn đến nhã sương tửu lâu cách đó không xa.

Lư Duyệt đang muốn đi theo, bị ánh mắt huynh trưởng âm thầm truyền đạt sợ tới mức ngừng bước chân, khi đang có chút ủy khuất, đột nhiên chỉ thấy cách đó không xa Sở Chước cười nói với nàng: "Lư muội muội cũng đứng lên đi."

Lư Duyệt lập tức cao hứng, sôi nổi chạy đến bên cạnh Sở Chước, cười ngọt ngọt với nàng, kêu "Sở tỷ tỷ".

Sở Chước mỉm cười sờ sờ đầu nàng.

Lư Nghị nhìn xem mà khẩn trương trong lòng, sau đó có chút bất đắc dĩ.

Xem ra ở trong khoảng thời gian hắn chưa trở về này, muội muội nhà mình hoàn toàn quen thuộc cùng đối phương không nói, căn bản không có ý thức nguy cơ gì, nếu đối phương muốn bất lợi đối với bọn họ, căn bản không đủ giết.

Cũng không trách Lư Nghị quá mức cẩn thận, thật sự là làm tán tu, người người đều có thể coi khinh, bọn họ không có môn phái cùng gia tộc che chở, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình, không có cảm giác an toàn, ôm chặt cảnh giác thật lớn đối với toàn bộ thế giới.

Lư Nghị lo lắng Sở Chước sẽ mang đến cho bọn hắn phiền toái gì, theo bản năng liền không muốn tiếp xúc cùng nàng.

Chỉ là tu vi đối phương cao hơn hắn, Lư Nghị không dám đắc tội, tự nhiên cũng không tốt bày ra tư thái cự tuyệt.

Đi đến tửu lâu, Sở Chước tùy tay bày ra cách âm trận ở chung quanh, mới thuyết minh ý của mình.

Sau khi Lư Nghị nghe xong, đầu tiên là thở nhẹ một hơi ở trong lòng, về sau trong lòng lại căng thẳng, nhịn không được không yên nói: "Tiền bối, thực không dám dấu diếm, kiếm kia... Vãn bối đã bán."

"Ta biết." Sở Chước thần sắc thản nhiên: "Ngươi chỉ cần nói cho ta, kiếm kia ngươi là nhặt được từ chỗ nào."

Lư Nghị cẩn thận nhìn nàng, dư quang khóe mắt ngắm đến bộ dạng muội muội ngốc nhà mình đang cao hứng vui chơi ăn uống, không khỏi có chút mệt tim, nói: "Kỳ thực kiếm kia là một năm trước, ta lượm ở Huyết sa mạc."

"Huyết sa mạc?" Sở Chước nhìn hắn.

Vẻ mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghi hoặc, tên này nghe qua thật đáng sợ, nơi này giống như không là địa phương tốt đẹp gì.

Lư Nghị đồng dạng có chút nghi hoặc, loại địa phương Huyết sa mạc này, chỉ cần là người đại lục Tinh Triệu đều biết, trừ phi... Bọn họ không phải người đại lục Tinh Triệu.

Nghĩ như vậy, Lư Nghị rốt cục yên tâm.

Sở Chước tu vi cao tới đâu, chỉ cần bọn họ không phải người đại lục Tinh Triệu, thì không dám sinh sự ở đại lục Tinh Triệu, hẳn là sẽ không mang đến phiền toái gì cho hắn đi.