Cùng Trời Với Thú

Chương 139: Giống đực tốt phải thỏa mãn yêu cầu của tức phụ




Editor: ChieuNinh

Xác định tơ của những con nhện đó phun ra sau khi trải qua hỏa thiêu quả thật là một loại Giao Sa, hai mắt mọi người tỏa ánh sáng, nhìn đám nhện chen chúc trên mặt đất đến chi chi chít chít giống như đang nhìn mạch linh thạch.

Tuy rằng chúng nó không phải mạch linh thạch, nhưng giá trị trong đó cũng quả thật ngang với mạch linh thạch, nếu như có thể thu thập tóm được một cân đi bán cũng là cái giá trên trời.

Nhìn đến những con nhện này, mọi người cũng đại khái hiểu rõ Giao Sa là hình thành như thế nào.

Những con nhện thoạt nhìn giống như nhện Ngân Sa hẳn nó là loài biến dị, mà Giao Sa là tơ từ nhện Ngân Sa biến dị nhun ra, trải qua nhiệt độ thiêu đốt cực nóng mới chất biến mà thành.

Cũng giống như Giao Sa năm đó bị người phát hiện ở dưới núi đá lửa, có lẽ vùng đó từng là địa bàn nhện Ngân Sa biến dị sinh sống, tơ nhện Ngân Sa biến dị phun ra bị lửa trong núi lửa đốt qua, hình tơ Ngân Sa cứng rắn, tơ Ngân Sa là đời trước Giao Sa.

Khi tơ Ngân Sa trải qua thiêu đốt ở dưới núi lửa, trải qua vô số năm phát triển tiến hóa, chất màu xám bằng đá bao phủ tầng bên ngoài Giao Sa bị Hỏa Linh cọ rửa biến mất, từng sợi từng sợi Giao Sa lắng đọng lại cùng một chỗ, mới hình thành từng khối Giao Sa.

Cái đầu những con nhện Ngân Sa biến dị lớn vô cùng, phun ra một sợi tơ nhện lớn cỡ cánh tay trẻ con, tuy rằng thể trạng bên trong Giao Sa chỉ có tinh tế như một cục cao su, nhưng tích tiểu thành đại, chỉ cần thu thập đến cũng đầy đủ tơ Ngân Sa, lấy ra Ngân Sa co rút ở bên trong, số lượng hẳn là cũng không ít.

Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy rồi, người tu luyện ở đây cũng không lại ngại số lượng nhện Ngân Sa biến dị phía dưới nhiều, ước gì số lượng nó nhiều một chút, phun thật nhiều tơ Ngân Sa một chút để cho bọn họ thiêu đốt mang đi.

Tiếp theo nhóm người tu luyện bắt đầu hò hét lao xuống, ở khi nhện Ngân Sa biến dị phun tơ công kích, cũng hỏa công theo, thuận tiện thu hồi tơ Ngân Sa bị hỏa cháy thành trạng thái vôi lại, đợi rời khỏi bí cảnh rồi lại lấy ra Giao Sa.

Bọn họ cũng chú ý không thương hại đám nhện Ngân Sa, trừ phi chúng nó tạo thành uy hiếp nhất định đối với sinh mệnh của bọn họ, mới sẽ ra tay đánh chết.

Đương nhiên, những nhện Ngân Sa này cũng không phải ngồi không, ngươi dám đến, thì chúng nó dám giết.

Thực lực nhện Ngân Sa biến dị cũng không yếu, đại khái là Linh Quang cảnh tầng tám - chín, tuy rằng chưa còn đến Nhân Vương cảnh, nhưng không ngăn được chúng nó số lượng quá nhiều, toàn bộ không gian mặt đất màu xám đều là loại nhện Ngân Sa biến dị này, một đám người nghiễm nhiên chính là đi đến trong hang ổ nhện.

Biết những tơ nhện đó sau khi bị hỏa thiêu sẽ sinh ra Giao Sa, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đi xuống theo lấy tơ Ngân Sa.

Loại thời điểm này, chỗ tốt chỉ có của yêu thú thuộc tính hỏa liền hiển lộ ra, mỗi lần Sở Chước dụ nhện Ngân Sa biến dị phun tơ, thì do A Chiếu dùng hỏa đốt tơ nhện thành tơ Ngân Sa, lại thu nó vào trong túi càn khôn.

Nhưng mà uy lực yêu hỏa của A Chiếu quá mức cường đại, thời điểm vừa mới bắt đầu, không nói hun nóng tơ Ngân Sa, một điểm nhỏ hỏa tinh, có thể đốt ngay cả con nhện mang tơ đều thành tro cũng không thừa, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhìn xem mà không nói ra lời.

Có đôi khi uy lực yêu hỏa quá mức cường đại cũng là một loại quấy rối.

May mắn người chung quanh đều một lòng cố thu hoạch càng nhiều tơ Ngân Sa, không có chú ý tới một màn này, cũng không phát hiện chỗ A Chiếu dị thường.

Đương nhiên, cho dù bị người phát hiện, Sở Chước cũng không sợ, chỉ là sẽ có chút phiền phức thôi.

Vì thế Sở Chước đành phải đánh thương lượng cùng nó: "A Chiếu, ngươi có thể khống chế uy lực yêu hỏa một chút hay không, ít nhất đừng đốt cháy tơ Ngân Sa có được không?"

A Chiếu bị lời nàng nói biến thành có chút cứng ngắc, yêu hỏa quá lợi hại cũng trách nó?

Nhưng mà thấy ánh mắt chờ đợi của nàng, A Chiếu tự nhận nó vẫn là giống đực tốt biết săn sóc đạo lữ tương lai, tự nhiên muốn thỏa mãn yêu cầu nàng dâu tương lai. Vì thế yên lặng chuẩn bị một phen, yên lặng thí nghiệm vài lần, rốt cục có thể khống chế lực lượng đốt phá trong yêu hỏa, không đốt tơ nhện thành cặn bã, thành công làm ra mấy sợi tơ Ngân Sa xám trắng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng ở sau lưng Sở Chước, âm thầm xoắn xuýt để cho Luyện Vân Long Đằng đánh lén.

Luyện Vân Long Đằng là giúp đỡ đánh lén thật tốt, đặc biệt ở khi chống lại loại nhện Ngân Sa biến dị trên đất, ngươi có tơ nhện nó có dây mây xúc tua, mỗi bên tám lạng nửa cân. Mỗi lần Luyện Vân Long Đằng đều vụng trộm phân ra một sợi dây mây nhỏ đi kéo thù hận, hấp dẫn vài con nhện Ngân Sa biến dị cùng nhau phun tơ, sau đó lại một lưới tập kích, uốn éo tơ nhện bị thiêu đốt thành một bó lớn rồi thu hồi lại.

Phải nói, biện pháp này thật đúng là dùng tốt.

Tính dính của tơ nhện Ngân Sa biến dị thật lớn, nếu không cần hỏa thiêu thành trạng vôi cứng rắn, cũng không dễ thu thập, ngược lại sẽ bị dính lại, hạn chế lực hành động, cuối cùng bị nhện Ngân Sa biến dị đồng loạt mà lên, biến thành đồ ăn của chúng nó.

Đừng nhìn nhện Ngân Sa này có thể sinh sản Giao Sa, nhưng chúng nó bản tính hung tàn, hơi không cẩn thận sẽ trở thành đồ ăn của chúng nó.

Cho nên người ở đây đều cực kì cẩn thận.

Mọi người vội vàng thu thập tơ nhện nhện Ngân Sa, chỉ là góp nhặt hơn nửa ngày, nhện Ngân Sa biến dị trên đất chỉ nhiều không ít, nên đều mệt quá mức, linh lực cũng dần dần khô kiệt, không thể không dừng lại bổ sung linh lực.

Tiếp theo, đầu óc bọn họ điên cuồng bởi vì Giao Sa mới thanh tỉnh lại, bắt đầu thương lượng truyền tống trận ở không gian này là chỗ nào.

"Xem mấy vòng thử luyện phía trước, truyền tống trận trong không gian này hẳn là cũng có liên quan với nhện Ngân Sa biến dị, các ngươi cảm thấy truyền tống trận sẽ ở nơi nào?" Có người tu luyện hỏi.

"Ta nhớ rõ vòng thử luyện thứ ba, khi chúng ta gặp được là một đám yêu thú có huyết thống thú hoang, lúc ấy truyền tống trận thế nhưng là ở trong sào huyệt thú hoang, thiếu chút nữa toàn quân chúng ta bị giết. Cho nên ta cảm thấy một vòng thử luyện này, truyền tống trận nhất định là ở trong hang ổ của nhện Ngân Sa biến dị."

Lời này nhận được rất nhiều người ở đây đồng ý, thấy rằng chủ nhân bí cảnh này chính là biến thái như vậy, giống như không ép buộc chết bọn họ thì không bỏ qua.

Có lẽ dày vò bọn họ chết đi rồi, thì không ai có thể kế thừa truyền thừa bí cảnh.

Chẳng trách từ lúc bí cảnh Cổ Đầm Hồ xuất thế tới nay, không ai có thể nhận được truyền thừa, thử luyện biến thái như vậy, có thể nhận được được mới có quỷ.

"Hang ổ đám nhện Ngân Sa hẳn là ở trong lòng đất, chẳng lẽ chúng ta còn phải chui vào hay sao?"

Lời này vừa nói ra, người tu luyện ở đây đều nhịn không được mặt ủ mày chau, tuy rằng đám nhện Ngân Sa không tính là lợi hại, nhưng ngàn vạn con đồng loạt mà lên, cũng làm cho người ta ăn không tiêu.

Mọi người thảo luận một lát, vẫn không thể thảo luận ra được cái gì, chỉ có thể tạm thời buông bỏ.

Tiếp theo, bọn họ lại tiếp tục đi xuống lấy tơ Ngân Sa, dù sao thứ này đáng giá, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đỡ phải về sau đi ra ngoài cũng không có gì. Tuy rằng cũng có người nghĩ tới muốn thu phục mấy con nhện Ngân Sa biến dị đó mang đi ra ngoài, nhưng hiển nhiên chủ nhân bí cảnh cũng không cho phép. Từng có người thử qua, dám thu bất luận yêu thú nào có sinh mệnh trong bí cảnh vào trong túi linh thú, nháy mắt sẽ bị bí cảnh đào thải.

Sắc trời đã đến đêm đen rất nhanh.

Thiên không không gian này là một mảnh u tối mịt mờ, làm cho người ta cảm giác giống như hoàng hôn sắp trời tối.

Bọn họ vốn tưởng không gian này là không có trời tối, thẳng đến khi sắc trời thật sự đêm đen, nhện Ngân Sa biến dị trên mặt đột nhiên giống thủy triều mà gào thét thối lui, mới phản ứng kịp.

Nhóm người tu luyện đang thu thập tơ Ngân Sa nháy mắt không nói thành lời.

"Vì sao chúng nó đột nhiên thối lui?"

"Bởi vì trời sắp tối." Tiểu thiếu gia Đan Phong ngồi ở trên phi kiếm lành lạnh nói.

"Trời tối thì lại như thế nào?" Có vài người tu luyện khó hiểu.

Đan Phong liếc nhìn người tu luyện đó một cái, nâng cằm lên, cao ngạo nói: "Chẳng lẽ các ngươi không biết, trong bí cảnh này có vài địa phương sau khi trời tối thì cực kì nguy hiểm sao? Giống phiến không gian này, ngay cả nhện Ngân Sa biến dị đều phải thối lui, có thể thấy được sau khi trời tối, hoàn cảnh mặt đất nhất định cực kì ác liệt..."

Theo lời nói Đan Phong rơi xuống, người ở đây cũng cảm giác được biến hóa trong không khí.

Sắc mặt của mọi người không khỏi thay đổi vài lần.

Tuy rằng tiểu thiếu gia này nói chuyện không dễ nghe, nhưng không thể không thừa nhận, tin tức của hắn vô cùng linh thông, có lẽ là Kiền Thiên tông đặc biệt bí mật trao đổi với Linh Tiên Đảo.

Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, cho dù là người tu luyện Nhân Vương cảnh cũng cảm giác được một cỗ hàn ý dày đặc tiếp cận, càng không cần phải nói những luyện đan sư mới Linh Quang cảnh.

Bí cảnh Cổ Đầm Hồ chỉ cho phép luyện đan sư cấp mười trở xuống và người tu luyện dưới Nhân Hoàng cảnh tiến vào, mà cấp mười dưới luyện đan sư, tu vi đại đa số ở Linh Quang cảnh, cực ít có Nhân Vương cảnh, cho nên thực lực luyện đan sư cũng không cao.

"Công tử, chúng ta làm sao bây giờ?" Thái Kiệt nhịn không được hỏi.

Ánh mắt Đan Phong liếc mắt quét nhìn người ở đây một cái, đặc biệt dừng lại ở trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước, mới cao ngạo nói: "Đương nhiên là nhanh chóng tìm địa phương vượt qua đêm rét, sau đó làm tốt giữ ấm..."

Nghe được lời Đan Phong nói, người tu luyện mới cảm giác được không khí càng ngày càng lạnh không chú ý hắn, vội vàng hạ xuống mặt đất, bắt đầu tìm địa phương qua đêm.

Lúc này vừa vặn tất cả nhện Ngân Sa biến dị thối lui hết, để lại trên mặt đất một tầng tơ nhện Ngân Sa trở nên có chút cứng rắn, nên mới hiểu được thì ra sở dĩ mặt đất không gian này u tối mịt mờ, bởi vì trên mặt đất bao trùm một tầng tơ Ngân Sa thật dày. Tuy rằng tơ Ngân Sa chưa qua thiêu đốt cũng không quá mức cứng rắn, nhưng mà ở dưới tác dụng của không khí, cũng sẽ chậm rãi lắng đọng lại, biến đất đai thành một tầng màu xám.

Nhóm người tu luyện xem xét trên mặt đất trong chốc lát, liền lấy ra cắm trại và dụng cụ nấu nướng từ trong túi càn khôn, chuẩn bị tìm một chỗ hạ trại.

Lều là một trong những thứ người tu luyện dã ngoại phải chuẩn bị, tuy rằng không so được với càn khôn động phủ, nhưng trên lều cũng sẽ có các loại linh trận, dùng để giữ ấm tuyệt đối không thành vấn đề.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đi xuống dưới theo, Sở Chước nhìn chung quan, cảm thấy vẫn là dưới đất có vẻ an toàn, đặc biệt bọn họ từng sinh tồn qua ở đại lục Hắc Xuyên, theo thói quen mà đào băng động dưới đất nghỉ ngơi.

Vì thế Sở Chước rút Toái Tinh kiếm ra chuẩn bị đào một huyệt động đi vào ở.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngăn cản nàng, có chút đắc ý nói: "Sở tỷ, xem ta!"

Sở Chước nhìn qua, chỉ thấy Luyện Vân Long Đằng trong tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền nhảy đến mặt đất, biến thành một cây dây mây cỡ nửa mét. Luyện Vân Long Đằng là linh thực thượng cổ, đồng thời vô cùng cứng rắn, rất nhanh đã đột phá tơ nhện Ngân Sa cứng rắn trên mặt đất, tiến vào lòng đất.

"Sở tỷ, xong." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.

Chỉ thấy mặt đất lộ ra một cái cửa động có thể chứa một người đi vào, hai bên cửa động là dây mây tạo ra.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ dẫn đầu đi vào trước, Sở Chước theo sau, đợi hai người đi qua, cái cửa động đó phong bế lại, cho dù có nhện Ngân Sa biến dị nửa đêm không ngủ được mà chạy tới đánh lén bọn họ cũng không sợ.

Tiến vào không gian dưới lòng đất rồi, đập vào mắt là một cái không gian linh đằng, mới phát hiện Luyện Vân Long Đằng dùng bản thể của mình xây dựng một cái không gian thật lớn, chung quanh đều là chi chi chít chít long đằng cực đại, khe hở không gian rất ít, không nói nhân loại, cho dù là nhện Ngân Sa sinh sống ở dưới lòng đất cũng không nhất định có thể tiến vào được.

Sở Chước thấy một màn như vậy, nhịn không được khen: "Không tệ, xem ra tác dụng Luyện Vân Long Đằng không nhỏ, về sau ở bên ngoài, đã không cần lo lắng an toàn ban đêm."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhận được nàng khẳng định, cũng là vui vẻ đến không thôi, cười nói: "Ít nhiều được Sở tỷ hỗ trợ, ta mới có thể thu phục Luyện Vân Long Đằng, về sau tỷ có cần gì, cứ việc nói, Tiểu Vân rất lợi hại."

Giống như là vì đồng ý với lời nói của chủ nhân, lá cây Luyện Vân Long Đằng trong không gian phát động, phát ra tiếng vang ào ào.

Có chủ thể Luyện Vân Long Đằng khởi động một mảnh không gian dưới đất, Sở Chước từ túi trong càn khôn lấy ra một cái lều, dựng lên.

Lều cũng không lớn, chẳng qua trên mặt vẽ các loại trận pháp, đi vào ở vẫn rất thoải mái, đây là mua khi Sở Chước đi dạo loạn ở trấn Cổ Đầm, lúc ấy vì đề phòng ngộ nhỡ, không nghĩ tới lúc này rốt cục có thể phát huy công dụng.

Bên ngoài nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm cánh tay mà run, đợi sau khi dựng lều, thì vội vàng xốc cửa lên đi vào.

Trong lều có trận giữ ấm, sau khi tiến vào thì một cỗ nhiệt khí đập vào mặt, xua tan một thân nhuốm lạnh, mặc kệ là Sở Chước hay là Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến hai con yêu thú đều nhẹ nhàng thở ra.

Lúc trước Huyền Uyên bị đông cứng đến mệt mỏi, hiện tại ấm áp, rốt cục cũng lên tinh thần.

Nghỉ ngơi một lát, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng nhau lấy ra bếp lò từ trong túi càn khôn, dự tính nấu chút canh nóng đến uống, ấm áp thân thể.

Ngay tại khi hai người bận rộn, Sở Chước đột nhiên cảm giác được túi linh thú khác thường, xoay người nhìn lại, thì phát hiện một con Ngọc Bích Băng Nhện nho nhỏ bước ra từ trong túi linh thú.

Có thể là vừa thức tỉnh, Ngọc Bích Băng Nhện còn có chút choáng váng, khi bị bé rùa cao hứng một móng vuốt cọ đi qua, còn có chút mộng lui về sau vài bước.

"Tầm Châu, huynh tỉnh rồi." Sở Chước kinh hỉ nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ trừng trừng nhìn Ngọc Bích Băng Nhện chỉ lớn bằng nắm đấm, có chút rối rắm. Hôm nay nhìn thật nhiều nhện Ngân Sa có bộ dạng xấu xí, hiện tại lại nhìn đến Ngọc Bích Băng Nhện, đột nhiên hiểu rõ vì sao sau khi Bích Tầm Châu biến hóa có bộ dạng đẹp như vậy, nguyên hình cũng có thể xinh đẹp như thế, cùng nhện hoang bên ngoài thật khác biệt.

Ngọc Bích Băng Nhện choáng váng qua một lát, mới hóa thành hình người.

Bích Tầm Châu sau khi hóa thành hình người giống một mỹ nhân bệnh nặng mới khỏi bệnh, sắc mặt tái nhợt, như cành liễu trong gió, mềm mại yếu đuối dựa tại đó, có chút mê hoặc hỏi: "Đây là đâu?"

Nhìn thấy Bích Tầm Châu thức tỉnh, tất cả mọi người thật vui vẻ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cực kỳ cao hưng nói: "Đây là bí cảnh hồ Cổ Đầm."

"Bí cảnh Cổ Đầm hồ?" Bích Tầm Châu vẫn là vẻ mặt u mê.

Bộ dạng mỹ nhân ngây thơ thật sự là làm cho lòng người ta say, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không kháng cự một cái, liền lải nhải nói một lần mọi chuyện sau khi Bích Tầm Châu hôn mê cho hắn. Sở Chước ôm A Chiếu, ngồi ở một bên, tùy Mặc Sĩ Thiên Kỳ giải thích cho Bích Tầm Châu.

Bích Tầm Châu là mệnh lo nghĩ, thấy bọn họ đang nấu canh, vì thế liền tiếp nhận việc này, vừa nghe Mặc Sĩ Thiên Kỳ giải thích. Đợi Mặc Sĩ Thiên Kỳ rốt cục nói xong chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, vừa đúng lúc canh linh quả trên bếp cũng đã được làm xong.

Rốt cục uống được canh linh quả mỹ vị dinh dưỡng Bích Tầm Châu làm, một đám người và yêu thú đều vô cùng vừa lòng.

"Thì ra là như vậy." Vẻ mặt Bích Tầm Châu giật mình: "Ta cảm giác được băng hàn trong không khí mới thức tỉnh, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp ta tĩnh dưỡng."

Sở Chước uống vào mấy ngụm canh, đổi lại một ít đút cho A Chiếu, vừa hỏi: "Vậy huynh còn muốn hôn mê?"

Bích Tầm Châu nghĩ nghĩ, nói: "Không biết, trước xem tình huống đi. Kỳ thực hôn mê lợi cho vết thương của ta khỏi hẳn."