Cùng Trời Với Thú

Chương 132: Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị người đồng tình




Editor: ChieuNinh

Thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ có ý định muốn đi bí cảnh Cổ Đầm Hồ, Dịch Chấn không thiếu được muốn quan tâm.

Tuy nói tin tức này là hắn mang đến, nhưng trong bí cảnh Cổ Đầm Hồ nguy hiểm không ít, nếu Mặc Sĩ Thiên Kỳ không hay ho chết ở trong bí cảnh, về sau làm sao hắn lại tìm một luyện đan sư có thể luyện đan cực phẩm?

Nhưng mà không nói đi, nếu để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ bỏ qua, lại có điểm đáng tiếc, dù sao nghe nói thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ mới có lợi thăng cấp cho thuật luyện đan của luyện đan sư, mỗi lần đều có luyện đan sư tấn bậc ở trong thử luyện bí cảnh.

Lấy lực lĩnh ngộ của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nếu như hắn có thể bình an bước ra từ bí cảnh Cổ Đầm Hồ, nói vậy thu hoạch nhất định không ít.

Còn truyền thừa bí cảnh Cổ Đầm Hồ, ai biết thứ đồ chơi đó có còn hay không? Nay luyện đan sư tham gia bí cảnh Cổ Đầm Hồ, chính là vì thử luyện mà đi, thật đúng là không có ai là chạy đi theo truyền thừa đó.

Lúc này, khi Dịch Chấn phát hiện hai người này giống như muốn chạy theo truyền thừa đó, nhất thời có chút khó xử.

"Sở tỷ, cô cảm thấy truyền thừa bí cảnh đó còn không? Không biết truyền thừa này sẽ là phương diện nào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tinh thần hăng hái hỏi.

Sở Chước liếc mắt nhìn Dịch Chấn một cái, khi nhìn mà làm cho da đầu Dịch Chấn run lên, mới nói: "Ta nào biết chứ? Nhưng mà ta tin tưởng lấy vận khí của huynh, chỉ cần truyền thừa đó còn ở đó mà nói, nói không chừng chúng ta cũng có thể lấy được thì sao?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được càng hưng phấn: "Nếu là như vậy, vậy không thể tốt hơn, chỉ không biết truyền thừa này còn có công pháp tu luyện hay không, có lời ta sẽ không cần lại đi tìm Thánh Đan phường trao đổi... Nói thật ra, ta cũng không biết dùng Trú Nhan đan có thể trao đổi được một bộ công pháp hay không."

Dịch Chấn: "... ..."

Đậu móa, thì ra bản thân ngươi cũng không tin tưởng, vì sao không tính bán Trú Nhan đan hết cho hắn hả?

Dịch Chấn có chút khó xử, thấy hai người thảo luận được khí thế ngất trời, đều cảm thấy hứng thú với truyền thừa đó, không khỏi có chút hết hồn.

Vạn nhất bí cảnh Cổ Đầm Hồ kỳ thực không có truyền thừa, đến lúc đó Sở Chước bọn họ không thể lấy được truyền thừa, nữ nhân này sẽ không giận chó đánh mèo lên hắn chứ?

Trước kia nàng khi chưa đột phá Nhân Vương cảnh, hắn cũng bị nàng cùng con yêu thú đó đánh thảm đến như vậy, hiện tại nàng là Nhân Vương cảnh, sức chiến đấu càng bưu hãn, đánh lên người mà nói không chừng sẽ càng đáng sợ.

Nghĩ đến đây, rốt cục Dịch Chấn nhịn không được yếu ớt xen miệng nói: "Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, truyền thừa không nhất định ở đó, nói không chừng đã sớm bị Linh Tiên Đảo lấy đi rồi..."

Sở Chước quay đầu nhìn hắn, một đôi mắt long lanh lại như ao sâu không thấy đáy, nhìn như nhu tình như nước, lại làm cho hắn hết hồn.

"Thật sự không có?" Sở Chước hỏi hắn.

"Ta cũng không thể xác định..." Dịch Chấn cẩn thận nói.

Sau khi Sở Chước nhìn hắn một lúc lâu, ôm tiểu yêu thú ở bên cạnh đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Dịch Chấn đến trong lòng, nói: "Không có thì thôi." Diendanlequydon~ChieuNinh

Dịch Chấn âm thầm thở ra một hơi, chỉ cần nữ nhân này đừng quá không phân rõ phải trái giận chó đánh mèo đến trên người hắn là tốt rồi.

Vẻ mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ thất vọng: "Thật sự không có truyền thừa hả? Vậy rất đáng tiếc."

Dịch Chấn không nhìn hắn thất vọng, nói cho bọn họ thời gian bí cảnh Cổ Đầm Hồ mở ra đến hạng mục công việc chú ý. Vì cam đoan Mặc Sĩ Thiên Kỳ không gãy (chết) ở đó, Dịch Chấn cũng dùng hết tâm tư, không khỏi có chút hối hận nói tin tức này cho bọn họ. Cho dù là hắn không nói cho bọn họ biết, bọn họ cũng sẽ biết được này tin tức từ chỗ khác, còn không bằng hắn đặc biệt tới đây một chuyến, coi như là tỏ vẻ mình coi trọng bọn họ.

Bí cảnh Cổ Đầm Hồ còn có mười ngày sẽ mở ra, nếu như muốn đi tham gia thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ, tốt nhất nhanh chóng xuất phát.

"Thời gian mỗi lần thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ là một tháng, một tháng sau, bí cảnh Cổ Đầm Hồ sẽ đóng cửa, mọi người trong bí cảnh sẽ bị bí cảnh quăng ra." Dịch Chấn nói xong, ân cần cho chuyển một quyển tập bọn họ.

Quyển tập này là một ít kinh nghiệm người tu luyện và luyện đan sư trước đây tham gia bí cảnh Cổ Đầm Hồ viết xuống, sửa sang lại thành sách, bán đi không ít, nhưng mà đều là bàn luận hời hợt, thứ trọng điểm, mọi người đều che giấu vô cùng chặt chẽ, sẽ không dễ dàng tiết lộ đi ra ngoài.

Bí cảnh Cổ Đầm Hồ chỉ cho phép người tu luyện và luyện đan sư đi vào một lần, người đi vào sẽ không thể lại tiến vào lần nữa. Mặc dù có những người đã đi vào, nhưng bọn họ cũng muốn cân nhắc vì thân bằng bạn tốt, lại càng sẽ không tùy tiện truyền kinh nghiệm cho bên ngoài.

Dịch Chấn rời khỏi rồi, Sở Chước lật lật quyển sổ đó, thuận tay bỏ qua.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng lấy tới lật xem, tuy nói là lời hời hợt, nhưng vẫn nhìn thấy mùi ngon, cười nói: "Sở tỷ, sổ này viết được rất thú vị, viết chuyện trải qua ở trong bí cảnh Cổ Đầm Hồ thành chuyện xưa mạo hiểm, nội dung phập phồng nhiều vẻ, ý vị tuyệt vời, trở thành chuyện xưa xem rất không tệ."

Đối với Sở Chước trải qua ba đời mà nói, chuyện xưa trên sổ này, còn không bằng tiểu thuyết trong thế giới Internet thời đại khoa học kỹ thuật ở đời đầu tiên của nàng, đó mới kêu thiên mã hành không, cái này tính là cái gì? (THIÊN MÃ HÀNH KHÔNG ngựa thần lướt gió tung mây: ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc)

Có lẽ cũng chỉ có thể hù một chút trạch nam luyện đan sư loại không thấy qua tiểu thuyết giống như Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Cho nên Sở Chước thật sự là chướng mắt chuyện xưa trong tập này.

Sau khi quyết định muốn đi bí cảnh Cổ Đầm Hồ, Sở Chước thương lượng với Mặc Sĩ Thiên Kỳ, chuẩn bị trả lại động phủ.

Chuyến đi này của bọn họ, qua lại có lẽ phải tốn thời gian hai tháng, chờ bọn họ trở về, thời gian thuê động phủ cũng đến hạn, không bằng trả lại trước, còn có thể cầm lại tiền thuê hai tháng. Tuy rằng sẽ khấu trừ một ít thủ tục phí, nhưng cũng tốt hơn để đó lãng phí.

Đột nhiên, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghĩ đến cái gì, vội hỏi nói: "Sở tỷ, cô vừa tấn bậc Nhân Vương cảnh, muốn củng cố tu vi một chút hay không?"

Sở Chước lắc đầu: "Hiện tại không cần, đến lúc đó đợi tiến vào bí cảnh Cổ Đầm Hồ rồi, có rất nhiều thời gian củng cố."

Thông thường kiếm tu là lấy chiến dưỡng chiến, dùng chiến đấu đến củng cố tu vi, bí cảnh Cổ Đầm Hồ không ít nguy hiểm, lúc đó không thiếu được phải chiến đấu, cho nên đến lúc đó lại củng cố cũng không muộn, bí cảnh Cổ Đầm Hồ là nơi chiến đấu tốt nhất.

Nghe xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền yên lòng, bắt đầu thu thập đồ.

Kỳ thực cũng không có gì để thu thập, mọi thứ đều nhét vào trong túi càn khôn, mang theo túi càn khôn là có thể chạy lấy người.

"Đúng rồi, đừng quên Tầm Châu ca." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến hộp ngọc trên bàn, vội nói.

Trong hộp ngọc còn có một con nhện con đang ngâm nước linh tuyền.

Bé rùa thì nằm úp sấp ở đằng kia cắn linh đan, nghe xong vội nói:【Không quên Tầm Châu ca, đệ đang nhìn.】

Sở Chước khẽ sờ đầu bé rùa một phen, nâng hộp ngọc lên, kiểm tra Ngọc Bích Băng Nhện trong hộp ngọc, đột nhiên phát hiện ma khí trong cơ thể hắn sắp biến mất, không khỏi có chút vui sướng, xem ra Bích Tầm Châu hẳn là có thể tỉnh lại rất nhanh.

Tin tức này làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Huyền Uyên đều rất cao hứng.

Bích Tầm Châu tựa như một người đàn ông gia đình hiền lành, có thể đánh giỏi, xử lý hằng ngày của bọn họ gọn gàng ngăn nắp, trong sinh hoạt thiếu hắn, thật đúng là làm cho người ta không quen. Ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ là người ở chung cùng bọn họ không lâu, trong bất tri bất giác, cũng sinh ra ỷ lại với Bích Tầm Châu.

Khi trả lại động phủ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm khái nói với Sở Chước: "Sở tỷ, lúc trước làm thế nào cô gặp được Tầm Châu ca? Một mình Tầm Châu ca cũng đỡ được với mấy chục người và yêu thú."

Sở Chước chậm rì rì nói: "Trong lúc vô ý lượm được."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... ..."

Làm sao có thể nhặt được yêu thú hiền lành lại đẹp ngấy đến như vậy, hắn cũng muốn đi lượm một con.

Hai người đi đến địa phương cho thuê động phủ, nói rõ tình huống, quản sự Thánh Đan phường cũng không khó xử, đã lập tức làm thủ tục giải quyết cho bọn họ.

Thì ra là bởi vì thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ sắp bắt đầu, gần đâyt rất nhiều luyện đan sư đều sớm rời khỏi Thánh Đan phường, đi Cổ Đầm Hồ. Tuy rằng Thánh Đan phường có cạnh tranh lẫn nhau cùng Linh Tiên Đảo, bên ngoài mọi người vẫn hoà hợp êm thấm, chưa từng có nhiều can thiệp lựa chọn của luyện nhóm đan sư.

Tiếp theo bọn họ đi chỗ cho thuê hạc Thiên Âm.

Khoảng cách thời gian bí cảnh Cổ Đầm Hồ mở ra còn có mười ngày, nếu dùng truyền tống trận, tốc độ mặc dù mau, nhưng không có truyền tống trận đến thẳng bí cảnh Cổ Đầm Hồ, trên đường còn phải đi vòng đường khác gấp gút lên đường, đã phí linh thạch lại tốn thời gian, tạm thời không cân nhắc, liền quyết định cưỡi hạc Thiên Âm đi qua.

Lấy tốc độ hạc Thiên Âm, thời gian năm ngày là có thể đến Cổ Đầm Hồ, thời gian vẫn rất đầy đủ.

Chỉ là tốc độ hạc Thiên Âm... Không nói cũng được.

Sau một ngày phi hành, khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ trên hạc Thiên Âm bước xuống, lại ôm gốc cây phun như điên lần nữa, thoạt nhìn hết sức thê thảm.

Thấy bộ dạng bọn họ khó chịu, ngay cả đứa nhỏ Huyền Uyên cũng ngoan ngoãn, không có ầm ỹ đòi ăn.

So sánh ra, hôm nay Sở Chước đã là người tu luyện Nhân Vương Cảnh, tốc độ của hạc Thiên Âm đối với nàng mà nói cũng không là gì, cũng có thể giữ được mặt mũi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Thẳng đến ngày thứ ba, rốt cục Sở Chước thích ứng tốc độ phi hành như vậy, cho dù cả một ngày đều ở trên lưng hạc Thiên Âm, nhiều nhất chính là cảm thấy khó chịu, lại sẽ không giống như khi đi Cô Nguyệt nhai lần trước, thừa ngồi thời gian một ngày, rốt cục nhịn không được phải phun ra.

Ngược lại, Mặc Sĩ Thiên Kỳ khổ bức như cũ mỗi ngày phun được muốn chết.

Năm ngày sau, rốt cục bọn họ đến một tòa trấn nhỏ phụ cận bí cảnh Cổ Đầm Hồ.

Trấn nhỏ tên là Cổ Đầm trấn, dựa vào bí cảnh Cổ Đầm Hồ mà xây, bởi thế mà được gọi là như vậy. Trong trấn bình thường không có người tu luyện nào tới, thẳng đến khi bí cảnh Cổ Đầm Hồ mỗi mười năm một lần mở ra, sẽ thấy có vô số luyện đan sư và người tu luyện đi tới bí cảnh Cổ Đầm Hồ, khiến cho Cổ Đầm trấn cũng là kín người hết chỗ.

Khi hai người đến Cổ Đầm trấn, khách điếm trong trấn đã kín chỗ, loại thời điểm này căn bản không đặt được phòng, chỉ có thể ăn ngủ dã ngoại.

Nhưng mà Dịch Chấn biết bọn họ muốn tới Cổ Đầm trấn, đã sớm phái người lại đây an bài, lúc này đây Sở Chước bọn họ đi đến Cổ Đầm trấn, cũng không lo lắng tìm địa phương nghỉ tạm.

Còn có năm ngày bí cảnh Cổ Đầm Hồ mới mở ra, thời gian năm ngày này, bọn họ có thể nghỉ tạm thật tốt ở Cổ Đầm trấn, làm chuẩn bị cho tiến vào bí cảnh.

Hai người ở trong trấn khách điếm nghỉ tạm một đêm, ngày hôm sau hai người hai thú liền đi dạo trong trấn.

Lúc này Cổ Đầm trấn càng thêm náo nhiệt, không chỉ có có người tu luyện và luyện đan sư đến từ các nơi đại lục Nghiễm Nguyên, còn có đệ tử Linh Tiên đảo.

Đệ tử Linh Tiên đảo rất dễ nhận biết, bọn họ mặc đạo bào xanh trắng đan xen, trên trán cột ngạch đới gấm xanh lam, trong lúc đi lại một thân mùi thuốc xông mũi, thần sắc cao ngạo, nơi đi qua, luyện đan sư và người tu luyện chung quanh đều né tránh.

Như thế có thể thấy được địa vị Linh Tiên đảo ở đại lục Nghiễm Nguyên, tuy có Thánh Đan phường theo sát không rời, vẫn bảo trì địa vị nó đặc biệt có như cũ.

Cách mỗi mười năm, đệ tử Linh Tiên đảo đều đã đặc biệt từ Linh Tiên đảo tới, chủ trì công việc thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ.

Cổ Đầm trấn cũng không lớn, thời gian chỉ nửa ngày có thể dạo hết.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi dạo một vòng ở Cổ Đầm trấn, trong lúc đó, bọn họ còn nhìn thấy rất nhiều quyển sổ tay chú ý hạng mục công việc bí cảnh Cổ Đầm Hồ đang được chào bán, đúng là bản Dịch Chấn đưa tới đó. Thật đúng là có rất nhiều người tu luyện và luyện đan sư sau nghe nói có liên quan bí cảnh Cổ Đầm Hồ, đều tiêu tốn mấy chục khối linh thạch mua một bản.

Hai người nhìn xem mà tâm tình có chút vi diệu.

Tiếp theo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại khống chế không được mua một đống linh thảo, may mắn cấp bậc những linh thảo này cũng không tính là rất cao, không có tiêu hết linh thạch Dịch Chấn đưa tới lần này.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ sờ sờ túi càn khôn, lại rối rắm, mới hung hăng quyết tâm nói: "Sở tỷ, ta về khách sạn nghỉ ngơi trước." Thấy Sở Chước nhìn qua, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Lại dạo nữa, linh thạch của ta lại không còn."

Cho nên, hắn vẫn nên về khách điếm lo luyện đan đi.

Sở Chước nhịn không được bật cười, làm sao không biết Mặc Sĩ Thiên Kỳ chính là người quản không được tay, thuận tiện nói: "Được, huynh đi về trước đi, ta lại đi dạo một chút, nhìn xem có thể tìm hiểu chút tin tức hay không."

Mấy ngày kế tiếp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mỗi ngày đều làm tổ ở trong khách điếm luyện đan, nghiên cứu thuật luyện đan, Sở Chước thì lại mang theo A Chiếu và Huyền Uyên đều dạo một lần phố lớn ngõ nhỏ của Cổ Đầm trấn. Không chỉ có mua rất nhiều thứ linh tinh này nọ, đồng thời cũng ăn không ít món ngon của Cổ Đầm trấn, ăn không hết còn đóng gói đặt tới trong túi càn khôn.

Thời gian bí cảnh Cổ Đầm Hồ thử luyện là một tháng, một tháng này có lẽ sẽ không có thời gian chuẩn bị thức ăn, cho nên chuẩn bị nhiều một chút là chính xác.

Thời gian đảo mắt liền trôi qua, hôm nay là bí cảnh Cổ Đầm Hồ mở ra, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi theo người chung quanh chạy tới Cổ Đầm Hồ.

Khoảng cách bí cảnh Cổ Đầm Hồ rất gần Cổ Đầm trấn, chờ khi bọn họ đến nơi, chỉ thấy đệ tử Linh Tiên đảo mặc đạo bào xanh trắng đan xen đã chờ ở nơi này, còn có trưởng lão Linh Tiên đảo phụ trách chủ trì công việc mở ra bí cảnh lần này, là hai luyện đan sư Nhân Hoàng cảnh.

Hai trưởng lão Nhân Hoàng cảnh ngồi nghỉ ngơi ở trong liều mới dựng tạm, nhắm mắt dưỡng thần, chung quanh là một đám người tu luyện Linh Tiên đảo mang theo linh khí, thần sắc nghiêm túc trang trọng, trên người phát ra hơi thở người lạ chớ tới gần.

Mọi người đứng xa xa, không dám tới gần.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chọn một chỗ đứng, vừa đánh giá hoàn cảnh chung quanh, vừa chờ đợi bí cảnh Cổ Đầm Hồ mở ra.

Cách đó không xa là một cái hồ lớn mặt hồ xanh biếc dập dờn, hồ này to lớn, nhìn không tới cuối cùng, nghe nói bí cảnh ngay tại đáy hồ Cổ Đầm, mới có danh xưng bí cảnh Cổ Đầm Hồ.

"Lần này chủ trì việc thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ hình như là Bùi trưởng lão và Nhậm trưởng lão Linh Tiên đảo." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

"Hai vị trưởng lão này tuy rằng là luyện đan sư, nhưng thực lực của bọn họ cũng không kém so với người tu luyện, nghe nói sở dĩ bọn họ có thể lợi hại như vậy, là vì lúc trước cũng tiến vào bí cảnh Cổ Đầm Hồ tham gia thử luyện, ở trong thử luyện nhận được chủ nhân bí cảnh chỉ điểm."

"Chủ nhân bí cảnh Cổ Đầm Hồ? Bí cảnh này thật sự có chủ nhân?"

"Làm sao có thể là chủ nhân? Nghe nói là chủ nhân bí cảnh giữ lại một thần niệm. Những Thượng Cổ Đại Năng  đó thần thông quảng đại, cho dù đã ngã xuống không biết bao nhiêu năm, thần niệm để lại vô cùng rõ ràng như cũ, thậm chí có thể đả thương người vô hình, sau khi tiến vào chúng ta phải cẩn thận, nhất định không nên chọc tới thần niệm chủ nhân bí cảnh lưu lại."

"Thật sự? Không phải nói đây là gạt người sao?"

"Ai biết? Trước kia những luyện đan sư tiến vào bí cảnh thử luyện đã nói như vậy."

"Vậy cũng không chính xác..."

"Còn có, Linh Tiên đảo này đây nổi danh đan hệ, võ hệ sa sút, nhưng mà các ngươi xem, mỗi lần Linh Tiên Đảo phái ra trưởng lão đan hệ thực lực không tầm thường, luyện đan sư cũng không hẳn đều là kẻ yếu cản trở, có lẽ là có liên quan với công pháp bọn họ tu luyện."

"Không có khả năng, mặc kệ luyện đan sư tu luyện như thế nào, sức chiến đấu cũng không so được với người tu luyện."

"Thế nào lại không có khả năng? Sức chiến đấu luyện đan sư thì không được, nhưng bọn hắn có thể luyện chế Chiến Hồn đan dùng để chiến đấu, Chiến Hồn đan cao cấp, sức chiến đấu không hề thua kém Nhân Hoàng cảnh..."

"Nhưng ta nghe nói, Chiến Hồn đan mặc dù tốt, nhưng lại có đả thương, phường chủ Thánh Đan phường cũng không đề nghị luyện đan sư nghiên cứu nó."

"Đúng vậy, lúc trước Chiến Hồn đan đượcluyện đan sư phát minh ra, chẳng qua là vì tự bảo vệ mình, nhưng quả thật có tổn thương."

... ...

... ... ...

Lỗ tai Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe đầy tin tức đường nhỏ, phát hiện những người này càng nói càng quá đáng, sau đó dần dần liền nghiêng lệch đi.

Khi nghe được Chiến Hồn đan, Sở Chước khẽ động tâm niệm, nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thấp giọng nói: "A Kỳ, Chiến Hồn đan này, có phải một dạng cùng Hồn đan huynh nói trước kia hay không?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gật đầu, đại lục bất đồng không cùng cách gọi, mặc kệ là Chiến Hồn đan hay là Hồn đan, đều là một đạo lý.

Sở Chước trầm ngâm nói: "Nghe ý tứ của bọn hắn, Chiến Hồn đan này có làm tổn thương thân thể, về sau huynh vẫn không nên luyện đi. Đúng rồi, Hồn đan huynh luyện bao nhiêu?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gãi đầu: "Trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn, đến bây giờ cũng chưa rút ra thời gian nghiên cứu Hồn đan, mười cái khóa hồn thạch lúc trước cô cho ta đó, hiện tại ta cũng chưa dùng."

Tuy nói muốn nghiên cứu Hồn đan, nhưng từ khi bắt đầu hợp tác với Dịch Chấn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn luôn luôn vội vàng luyện đan, nghiên cứu đan phương. Sau đó đến Thánh Đan phường, các loại cơ duyên và đấu đan trong Thánh Đan phường đều chiếm cứ toàn bộ thời gian của hắn, làm sao có thời giờ đi nghiên cứu Hồn đan? Thế cho nên cho tới bây giờ, hồn yêu thú trong mười cái khóa hồn thạch đó cũng chưa đụng đến.

Nghe xong, Sở Chước nói: "Đã như vậy, đều thả hồn yêu thú trong khóa hồn thạch đi."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gật đầu, nếu Hồn đan có làm tổn thương, vậy không nghiên cứu.

Hai người vừa nói xong, đột nhiên chợt nghe được một trận tiếng động lớn xôn xao vang lên, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện hai trưởng lão Linh Tiên đảo đi ra từ trong lều nghỉ ngơi, chung quanh là một đám đệ tử Linh Tiên đảo bảo hộ bọn họ.

Hai vị trưởng lão đi đến trước Cổ Đầm hồ, đầu tiên là nhìn về phía người tu luyện vàluyện đan sư đang chờ ở trước hồ.

Lần này số lượng người tu luyện và luyện đan sư tới tham gia thử luyện bí cảnh Cổ Đầm Hồ không ít, tổng cộng có gần mười vạn người, trong đó luyện đan sư chỉ chiếm một vạn, còn lại đều là người tu luyện làm tùy tùng luyện đan sư.

Cùng so sánh với những luyện đan sư sử dụng mang theo mười mấy tùy tùng, bên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ có một người Sở Chước, thoạt nhìn thật đúng là keo kiệt lại đáng thương.

Sở Chước phát hiện chung quanh có mấy ánh mắt luyện đan sư nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút đồng tình.

Chỉ có luyện đan sư thực lực kém, mới không có người tu luyện tùy tùng, bởi vậy có thể thấy được, trình độ người luyện đan này thật sự không ra gì, có lẽ còn chưa có thông qua vòng thử luyện thứ nhất, đã bị đào thải.

Hết chương 132.