Cùng Trời Với Thú

Chương 119: Nhìn bộ dạng xấu xí của các ngươi, nhất định là Tà tu!




Editor: ChieuNinh

Hạc Thiên Âm tốc độ rất nhanh. 

Nhưng mà, thật sự là quá nhanh.

Thời điểm đến một thành trấn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chật vật bò xuống từ trên lưng hạc Thiên Âm, sau đó vịn cây ven đường phun gần chết, đều muốn phun cả mật ra.

Sở Chước ngồi xổm ở dưới gốc tàng cây khác, an tĩnh cúi đầu.

Người ven đường nhìn đến hai người từ trên lưng hạc Thiên Âm xuống, phản ứng đầu tiên là nhìn hai con hạc Thiên Âm trước, cực kì hâm mộ, tiếp theo đó là vô cùng thông cảm, xem ra lại là hai người tu luyện không thể tiêu thụ nổi tốc độ của hạc Thiên Âm.

Bên cạnh là hai con yêu thú ngồi sắp hàng, bé rùa một đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn bọn họ, yêu thú tròn vo lông màu đen cũng nghiêng đầu, một đôi dị đồng tử trừng đến tròn xoe.

Sở Chước ngẩng đầu nhìn qua, bị hai con yêu thú vừa thấy, nhất thời cảm thấy có chút rất mất mặt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ là luyện đan sư thân kiều thể yếu thì thôi, nàng còn say hạc thì tính cái gì hả? Cảm giác hình tượng nắn tạo ra sau khi trùng sinh về đều mất sạch ở hôm nay.

Lập tức Sở Chước ngửa mặt lên, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang phun như cũ: "A Kỳ, huynh có khỏe không? Muốn uống chút nước linh tuyền hòa hoãn hay không?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn vịn cái cây, run rẩy vươn tay tới nàng.

Sở Chước vội rót ra hai bình nước linh tuyền từ túi càn khôn, một lọ đưa cho hắn, một lọ thì để mình uống.

Nàng mở nắp bình, khi đang muốn uống, thấy hai con yêu thú vẫn là trừng mắt nhìn nhìn qua đây, vì thế bình tĩnh xoay người, quay lưng lại với chúng nó uống hết một bình nước linh tuyền.

Nước linh tuyền thậm chí còn hơn cả linh đan diệu dược, cảm giác buồn nôn choáng váng nhất thời tốt hơn rất nhiều.

Uống xong rồi, Sở Chước quăng bình ngọc trở lại trong túi càn khôn, bình tĩnh đứng ở nơi đó, kệ hai con yêu thú nhìn.

【Chủ nhân làm sao vậy?】Huyền Uyên dò đầu hỏi, vô cùng khó hiểu.

A Chiếu nhìn chằm chằm thiếu nữ bình tĩnh đứng ở đằng kia ra vẻ ngắm phong cảnh, như có chút suy nghĩ:【Hẳn là ngượng ngùng đi.】

【Ngượng ngùng? Vì sao?】Bé rùa vẫn thấy khó hiểu, nó nhìn chằm chằm chủ nhân, nhìn không ra làm sao nàng ngượng ngùng, chỉ là hành vi có chút quái.

【Con nít không hiểu thì không nên hỏi.】A Chiếu thuận miệng nói, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Chước, cảm giác này thật ngạc nhiên.

Thì ra cũng có thời điểm nàng ngượng ngùng, rất mới lạ.

【Nga. 】

Lúc này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng uống hết một lọ nước linh tuyền, thoạt nhìn rốt cục tốt hơn nhiều.

"A Kỳ, huynh không sao chứ?" Sở Chước thân thiết hỏi.

Vẻ mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ xanh trắng ngẩng đầu, yếu ớt liếc nhìn nàng một cái, suy yếu nói: "Ta thoạt nhìn giống như không có việc gì sao? Thực hâm mộ cô, giống như cái gì cũng không làm khó được cô... Như hạc Thiên Âm này, ta là không có phúc hưởng thụ."

Sở Chước: "... Cũng tạm." Loại chuyện say hạc này, tuyệt đối không thể nói, rất mất mặt.

Làm một "Tỷ" đáng tin, làm sao có thể say hạc chứ?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị Sở Chước giả bộ cường thế lừa dối đi qua, rất hâm mộ năng lực thích ứng của nàng, trong bất tri bất giác, Sở Chước ở trong lòng hắn, đã biến thành không gì không làm được, cho nên cưỡi loại hạc cực nhanh này thì tính cái gì? Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Đối với Sở tỷ mà nói, đến rồng bay nàng còn không sợ.

"Sở tỷ, chúng ta vẫn nên đổi ngồi xe yêu thú đi? Ta sợ còn như vậy nữa, mạng của ta cũng phải ép buộc mất một nửa." Mặc Sĩ Thiên Kỳ đề nghị, thật sự không muốn hưởng thụ hạc Thiên Âm cực nhanh.

Hắn vừa mới nói xong, chỉ thấy cách đó không xa đó hai con hạc Thiên Âm đang cao ngạo chải vuốt lông chim vỗ vỗ cánh, giống như đang cười nhạo hắn vô năng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ oán hận liếc mắt chúng nó một cái.

Sở Chước cũng không muốn lại thể nghiệm tốc độ của hạc Thiên Âm thậm chí có thể so với hỏa tiễn một lần nữa, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: "Không phải huynh muốn phải đến Thánh Đan phường nhanh một chút sao? Ngồi xe yêu thú, sẽ rất chậm."

"Không có việc gì, vừa vặn có thể luyện đan ở trong xe, bằng không cũng có thể tham quan thêm đại lục Nghiễm Nguyên, dù sao chúng ta cũng không vội, không phải sao?"

Thấy hắn hạ quyết tâm, vì thế Sở Chước cũng không miễn cưỡng.

Tiếp theo bọn họ dắt hai con hạc Thiên Âm đến thành trấn gần đó bán đi, mua một chiếc xe yêu thú thay đi bộ.

Đừng nói, giá cả hạc Thiên Âm ở đại lục Nghiễm Nguyên vẫn rất quý, xem như một loại đại biểu thân phận, muốn mua còn không có phương pháp mua đâu. Cho nên khi nhìn thấy mấy người Sở Chước thế nhưng dắt Hạc Thiên Âm bán lấy tiền, những người đó đều vô cùng kinh ngạc, cảm thấy hai người đủ ngốc, thế nhưng quăng Hạc Thiên Âm đi chọn xe yêu thú phổ thông, thoáng cái liền rớt cấp bậc.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không thèm để ý, đều là người không quen biết, không cần để ý suy nghĩ của bọn họ.

Yêu thú kéo xe là ngựa Bích Hỏa cấp năm, tốc độ cũng không chậm, nhưng tất nhiên không có cách nào so với hạc Thiên Âm.

Diện tích lãnh thổ đại lục Nghiễm Nguyên bát ngát, khoảng cách giữa các địa vực cách khá xa, người tu luyện muốn đến địa phương khác, đại đa số là sử dụng truyền tống trận. Nhưng mà truyền tống trận phần lớn được nắm giữ ở trong tay các thế lực, một lần chuyên chở tiêu phí linh thạch có chút khổng lồ, cũng không phải là mỗi một người tu luyện đều có thể chi trả, cho nên đại đa số thời điểm, nhóm người tu luyện đều là lựa chọn hạc Thiên Âm thay đi bộ, hoặc là trực tiếp ngự kiếm mà đi.

Hai người đều muốn nhìn đại lục Nghiễm Nguyên một chút, cho nên không có lựa chọn truyền tống trận, ngồi xe yêu thú tốt nhất.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ làm tổ ở trong xe yêu thú luyện đan, Sở Chước ngồi ở chỗ càng xe vừa cắn hạt dẻ vừa ngắm phong cảnh, A Chiếu và bé rùa đều đi theo cùng nàng, thỉnh thoảng há miệng ăn hạt dẻ nướng nàng đưa tới, ngay cả ngựa Bích Hỏa kéo xe khi rảnh rỗi có thể ăn được một hạt hạt dẻ nướng.

Ngựa Bích Hỏa cũng cực kì thích hạt dẻ được linh than nướng ra, mỗi lần Sở Chước cho nó ăn, bốn vó đều chạy nhanh như bay, bắn lên một trận tia lửa tung tóe.

Cuộc sống như thế trôi qua phá lệ nhàn nhã.

Như thế, cũng làm cho Sở Chước nhìn phong cảnh khắp cả đại lục Nghiễm Nguyên dọc theo đường đi, phát hiện đại lục Nghiễm Nguyên không hổ là đại lục cao cấp, linh khí ngay cả vùng hoang vu dã ngoại, cũng muốn nồng đậm hơn đại lục Tấn Thiên vài phần. 

Mỗi lần Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện đan mệt mỏi, cũng sẽ bò ra, cùng ngồi vào chỗ càng xe với nàng, sau đó cầm hạt dẻ nướng lên bóc lột, tự mình ăn một hạt lại cho bé rùa một hạt, tâm tình mười phần không sai.

"Sở tỷ, đại lục Nghiễm Nguyên không hổ là đại lục cao nhất Linh thế giới, ngay cả dã ngoại linh khí cũng nồng đậm như vậy, nếu vậy những thế lực lớn tại đây, chẳng phải giống như là động tiên hay sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt hướng tới: "Hẳn là cũng để cho Kha Tử Văn tìm một động tiên để xây thế lực."

Sở Chước cười nói: "Động tiên dễ tìm nhưng không dễ thủ, trước như vậy đi, về sau thực lực của chúng ta thăng cấp rồi, muốn tìm động tiên phủ gì mà không được?"

Có được động tiên phủ, còn phải có thực lực tương ứng mới có thể thủ được, nếu không lão tổ Dịch gia Tây Đình phủ, vẫn sẽ không luôn trấn thủ ở Dịch gia, mà hẳn là đã sớm đi Đại Hoang giới theo đuổi cảnh giới rất cao mới đúng. Khẳng định là hiện tại Dịch thị vẫn chưa lấy ra được một đệ tử có thể trấn thủ Dịch gia, mới làm cho lão tổ đó không thể không canh giữ ở Dịch gia.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ suy nghĩ lại, cảm thấy nàng nói đúng, cho nên Sở Chước thả người đội Chiến Huyết đi ra ngoài, chỉ cho bọn hắn một phương hướng đại khái, tùy bọn họ tự do đi kinh doanh phát triển, cũng vẫn có thể xem là một loại rèn luyện. Nếu như bọn hắn thực sự hữu dụng, tất nhiên sẽ lấy về một cái thành tích tốt, nếu như thật sự vô dụng, cũng không tất yếu bồi dưỡng.

Đều ăn hết hạt dẻ nướng trong khay xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ rửa sạch tay, lại trở lại trong xe tiếp tục luyện đan.

Lúc trước Dịch Chấn đưa một lượng lớn linh thảo, vừa vặn dùng ở trên đường cho hết thời gian, cho nên mỗi ngày Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều trôi qua được rất thích ý phong phú, cảm thấy tốt hơn ngồi hạc Thiên Âm nhiều.

Tuy rằng hắn cũng muốn mau chóng đi Thánh Đan phường kiến thức một phen, nhưng... vẫn là mạng nhỏ có vẻ quan trọng hơn.

Xe yêu thú lắc lư đi ở trên đường một tháng, Sở Chước bọn họ lại gặp phải ăn cướp một lần nữa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang luyện đan ở trong xe thì bị kinh động, ló đầu ra nhìn đám người tu luyện bao vây quanh bên ngoài xe yêu thú, vẻ mặt không có hảo ý, thì nhất thời kinh sợ. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Thì ra đại lục cao cấp cũng sẽ có loại chuyện cướp bóc này, thật là mở mang kiến thức rồi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm khái nói, nhìn về phía đám người tu luyện ăn cướp, giống như đang nhìn dê béo, vô cùng nóng bỏng.

Thật tốt quá, lại có thể đen ăn đen rồi.

Loại thần sắc nóng bỏng này, làm cho đám người tu luyện ăn cướp không khỏi buồn bực trong lòng.

Sở Chước bật cười một tiếng: "Ai nói với huynh, đại lục cao cấp sẽ không có cướp bóc? Tiền tài động lòng người, loại chuyện giết người đoạt bảo này, mặc kệ ở nơi nào, đều gặp không phải ít."

Dứt lời, Sở Chước rút Toái Tinh kiếm ra, phi thân đi.

Đám người tu luyện vây quanh yêu thú xe thấy nàng đột nhiên chống lại, không khỏi sửng sốt, rồi lập tức phản ứng kịp, muốn bắt nàng lại.

Sau đó, bọn họ đã bị đánh lén nước bắn đầy mặt.

Một con rùa nhỏ không biết khi nào thì bò đến trên đỉnh xe, thình thoảng phun tên nước đánh lén, tiếng nước phốc phốc phốc vang lên, cực kì âm hiểm phun lên mặt.

Đánh người không vả mặt, cố tình bé rùa chỉ thích phun mặt.

Khi những người tu luyện bị tên nước phun đến không mở ra được mắt, trọng kiếm của Sở Chước đã đi đến đỉnh đầu, hung hăng vỗ xuống.

A Chiếu ngồi xổm ở chỗ càng xe, nhẹ nhàng nhịp móng vuốt, nhìn người tu luyện bị Sở Chước chụp rơi xuống trên đất. Khi thấy nàng chống lại một người tu luyện Nhân Vương cảnh, hai mắt hơi ngưng lại. Thẳng đến khi phát hiện nàng tuy rằng đánh có chút miễn cưỡng, lại vẫn có thể đối phó được, thì không có ý tứ ra tay, bình tĩnh nhìn như cũ.

"Sở tỷ, đánh hắn! Đúng, chụp chết hắn!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cầm lấy mành xe, cổ động cho Sở Chước.

Người tu luyện khác muốn đi tới dùng yêu thú và người trong xe uy hiếp Sở Chước, đều bị bé rùa phun một ngụm nước được thật xa, không để cho bọn họ đạt được.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem phi thường hưng phấn, không tiếc khen ngợi: "Huyền Uyên cũng thật là lợi hại!"

Vì thế bé rùa học bộ dạng A Chiếu, đầu nâng được thật cao, dáng vẻ đắc ý.

Thẳng đến khi Sở Chước rốt cục đều đập người tu luyện Nhân Vương cảnh đó ngã ra đất, sắc mặt của nàng trắng bệch, linh khí khô kiệt, đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng nhảy xuống xe, lấy ra một vốc Hồi Linh đan cho nàng uống.

Sở Chước một tay chống Toái Tinh kiếm, nuốt cực phẩm Hồi Linh đan vào, thẳng đến khi linh khí trong khí mạch khôi phục ba phần, mới đứng lên, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ tra xét túi càn khôn của bọn họ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự nhiên không khách khí, quen thuộc cướp đi túi càn khôn của đám người tu luyện bị Sở Chước đánh ngã.

Đám người tu luyện kia giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhìn hai người này cướp đi túi càn khôn của bọn họ, sau đó ngồi yêu thú xe nghênh ngang mà đi ——đặc biệt uất nghẹn! Vốn tưởng rằng là hai con dê béo, nào biết là mặt hàng hung tàn giả heo ăn con hổ!

Hiển nhiên những người thói quen ăn cướp như cũ vẫn không tin là Sở Chước chỉ có Linh Quang cảnh tầng năm, nhất định là giấu giếm thực lực, dụ bọn họ đến ăn cướp, giỏi cho một cái đen ăn đen, quả thực chính là người lòng dạ độc ác.

***

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới mặc kệ mấy người bị ăn cướp ngược nghĩ như thế nào, lúc này đang làm tổ ở trong xe yêu thú vui tươi hớn hở lục lọi túi càn khôn.

Lục lọi xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm khái nói: "Người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên thực sự có tiền, ngay cả người tu luyện cấp thấp cũng có thể nhảy ra nhiều thứ tốt như vậy."

"Nhất định là cướp được." Sở Chước uống nước linh tuyền nói, chắc chắc.

Loại chuyện này rất thông thường, đời trước nàng cũng không thiếu bị người cướp đoạt.

Đương nhiên, khi đó nàng không có ngang ngược bá khí như hiện tại, thực lực tương đương như người tu luyện khác, đi dần từng bước, không có thực lực khiêu chiến vượt bậc, đại đa số thời điểm đều là bị người ấn đánh. Cuối cùng những người ấn nàng đánh bị A Chiếu và Bích Tầm Châu ấn cuồng đánh, trút giận cho nàng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên Sở Chước phát hiện cảnh ngộ hai đời của mình đều có một chút kỳ diệu.

A Chiếu và Bích Tầm Châu rõ ràng chính là trước nhìn nàng bị đánh, thẳng đến khi không kém lắm, thì mới ra tay giúp nàng đánh người, đều có ý tứ huấn luyện nàng. Chỉ là đời này nàng đã có kinh nghiệm, cho nên sẽ rất ít lại gặp phải tình huống bị người ấn đánh.

"Vậy về sau chúng ta đều đen ăn đen đi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui vẻ tuyên bố.

Sở Chước mỉm cười, bọn họ sẽ không chủ động chém giết ai, nhưng nếu như có người đến cướp, vậy thì là chuyện khác rồi.

Như thế lại đi hơn nửa tháng, khi mắt thấy cũng dắp đến Thánh Đan phường, bọn họ lại lỡ nơi nghỉ trọ, chỉ có thể nghỉ ngơi ở vùng hoang vu dã ngoại.

Xe yêu thú đứng ở trên đất trống trong rừng cây nhỏ, đốt lửa trại dưới tàng cây, trên ngọn lửa là một con gà nướng béo ngậy, hai con yêu thú ngồi xổm ở trước đống lửa, nhìn chằm chằm con gà nướng không rời.

Sở Chước lật chuyển gà nướng, thỉnh thoảng quét gia vị lên.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy một cái ngọc đồng, nghiên cứu đan phương trong đó.

Hương thơm thức ăn mê người tràn ngập ở trong không khí, ngón trỏ đại động, ngay cả yêu thú trong rừng đều nhịn không được ẩn núp ở trong lùm cây, ló đầu nhìn chung quanh.

Một trận tiếng bước chân hỗn độn tiếp cận tới nơi này.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò nhìn qua, chỉ thấy một nữ nhân mặc váy bẩn đến nỗi đã thể nhìn không ra màu sắc nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên này. Khi nhìn thấy bên này có người, tinh thần nữ nhân đó nhân đại chấn, cất bước mạnh mẽ chạy tới.

Sở Chước và A Chiếu, bé rùa đều chỉ nhìn chằm chằm gà nướng trên ngọn lửa, không để ý nàng kia.

"Cứu mạng..."

Ngay tại khi nữ nhân đó chạy tới kêu cứu, phía sau vài tiếng bước chân vang lên, tiếp theo thì thấy mấy nam nhân xuất hiện từ trong rừng, bay nhanh đến bên này, hiển nhiên là đuổi theo nữ nhân đó nhân mà đến.

Nữ nhân đó tới đến trước lửa, giống như rốt cuộc không chạy nổi nữa, té nhào trên mặt đất, cố hết sức ngẩng đầu, nhìn Sở Chước người suy yếu nói: "Cầu các ngươi... cứu cứu ta..."

Nhưng mà, khi nàng phát hiện Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ là người tu luyện Linh Quang cảnh, trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Mấy nam nhân đó rốt cục chạy tới, phát hiện Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều là Linh Quang cảnh, căn bản sẽ không để vào mắt, liền tiến lên muốn xách nữ nhân đó lên, đột nhiên một cái ám khí bay nhanh đến hướng nam nhân đó.

Nam nhân theo bản năng tránh đi.

Ám khí rơi ở bên chân, lăn mấy vòng sang bên cạnh, rồi cháy sạch, có thể thấy rõ ràng đó là một viên hạt dẻ rất căng tròn no đủ... Hạt dẻ?

Nam nhân đó nhất thời nổi lên một loại cảm giác bị nhục nhã, âm trầm nói: "Hai vị chính là muốn xen vào việc của người khác?"

"Xen vào việc của người khác thì lại như thế nào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ buông ngọc đồng trong tay, nói hết sức có khí phách: "Nhìn bộ dạng các ngươi xấu như vậy, nhất định là tà tu! Tà tu người người gặp được là chém giết, gặp được chúng ta, là các ngươi không hay ho!"

Mấy nam nhân đó nghe nói như thế, đều âm trầm cười rộ lên. 

Bộ dạng của bọn họ quả thật khó coi, dáng người gầy yếu, làn da khô vàng, mắt quầng thâm, túi mắt rủ xuống, dáng vẻ miệt mài quá độ—— đương nhiên, người tu luyện rất ít có người miệt mài quá độ, một viên linh đan là có thể giải quyết xong chuyện, nên không gọi miệt mài quá độ. Hơn nữa hơi thở âm u trên người bọn họ, rất phù hợp cảm giác tà tu cho người đời.

Cho nên, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói lời này cũng đúng.

"Vô nghĩa nhiều với hắn ta như vậy làm chi? Trực tiếp giết là được." Một người nam nhân khàn khàn nói, hoàn toàn không để Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước vào mắt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy mấy người đó hung ác nhìn qua đây, lập tức héo, tìm Sở Chước cáo trạng: "Sở tỷ, bọn họ muốn giết ta!"

Sở Chước giao gà nướng trên ngọn lửa cho hắn, nói: "Đừng nướng khét, đặc biệt chân gà, A Chiếu muốn ăn."

A Chiếu hừ hừ một tiếng, làm như cảnh cáo.

Nướng khét cái khác thì có thể, chân gà của nó nhất định không thể khét.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức vỗ ngực miệng cam đoan nói: "Yên tâm, ta sẽ nhìn kỹ."

Thấy hai người này còn có tâm tình chú ý chuyện gà nướng, làm cho đó mấy tà tu rất mất hứng.

Liếc mắt lẫn nhau, một tà tu lấy ra cốt vòng do xương trắng chế thành, bay tới trước mặt Sở Chước.

Hết chương 119.