Cùng Trời Với Thú

Chương 102: Thạch Tủy lâm




Editor: ChieuNinh

Bí cảnh này có khả năng cũng không đơn giản giống như thoạt nhìn, nhưng loại yêu thú giảo hoạt thành tánh như chuột Phệ Ma này, cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, cho dù lúc này lấy lòng, Bích Tầm Châu vẫn không có động tĩnh.

Hơi không chú ý, nói không chừng đã bị nó hố chết ở trong bí cảnh.

Sở Chước cũng là nghĩ như vậy.

Nàng đánh giá chung quanh, khi ánh mắt rơi xuống một đống thi cốt giấu ở trong khe hở thạch lâm, không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười, cũng rõ ràng vì sao Bích Tầm Châu lộ sát ý.

Xem ra bí cảnh này kỳ thực cũng không phải là không có người đã tới, nhưng đáng tiếc không thể rời khỏi, liền ngã xuống ở trong này, ngay cả thi cốt đều bị tùy ý ném ở trong khe hở thạch lâm. Có thể thấy được những con chuột Phệ Ma này tuy rằng không ăn thịt người, nhưng cũng không quá để ý đối với người tu luyện. Từ trong những dấu vết để lại, có thể đoán, người tu luyện đi đến bí cảnh khẳng định là do sơ ý, bị chuột Phệ Ma thiết kế sát hại.

Đừng nhìn con chuột Phệ Ma lông đỏ này hiện tại bị bọn họ khống chế được phục phục thiếp thiếp, nói đông không dám đi tây, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa rồi đánh tơi bời cũng không dám đánh trả. Đó là bởi vì có Bích Tầm Châu yêu thú cao cấp biến hóa kinh sợ, nếu thay đổi thành người tu luyện khác ở trong này, chỉ sợ đã sớm bị nó thiết kế giết chết.

Chuột Phệ Ma có thể được xưng là yêu thú giảo hoạt, nhất định có chỗ đáng khen, cũng không chỉ là hiện tại bộ dạng đáng thương này có thể che giấu.

Được chuột Phệ Ma dẫn dắt, bọn họ đi đến thạch lâm.

Nhiệt độ không khí trong bí cảnh ấm áp, bé rùa trong túi linh thú rốt cục bò ra, nhìn thấy Sở Chước thì muốn bổ nhào vào trên người nàng.

A Chiếu một móng vuốt chụp nó đi qua cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng ôm chặt, thuận tiện nhét viên cực phẩm linh đan cho bé rùa, bé rùa lập tức thì an phận mặc hắn ôm.

Con chuột Phệ Ma nhìn đến cực phẩm linh đan, trong mắt lộ ra thần sắc thèm nhỏ dãi, sau đó lại vẻ mặt uể oải.

Nếu không bị cực phẩm linh đan hấp dẫn, nhất thời sơ ý, hiện tại nó cũng sẽ không bị mấy con hàng hung tàn này bắt được.

【Tầm Châu ca, hiện tại chúng ta đi đến bí cảnh?】Huyền Uyên vừa cắn linh đan vừa hỏi.

Bích Tầm Châu ừm một tiếng.

Dọc theo đường đi, nhìn đến không ít thi cốt người tu luyện bị tùy ý vứt bỏ ở trong thạch lâm, biểu tình của Mặc Sĩ Thiên Kỳ dần dần nghiêm túc lên. Hắn cũng không phải ngốc, nhìn đến những thi cốt này, làm sao không rõ bí cảnh này cũng không đơn giản, lại nhìn con chuột Phệ Ma đó, không có lại bởi vì nó giả bộ đáng thương mà mềm lòng.

Thạch lâm dày đặc chen chúc cùng một chỗ, một mảnh hợp với một mảnh, mỗi thông đạo trong thạch lâm tương liên, hình thành một loại mê cung thông đạo ở trong bụng thạch lâm.

Theo bọn họ đã đến, yêu thú trong thạch lâm bắt đầu xao động, bọn người Sở Chước có thể cảm giác được tung tích chuột Phệ Ma khác trong thạch lâm.

Tuy rằng bên ngoài là ban ngày, nhưng trong bí cảnh không có phân chia ngày đêm, linh khí sung túc, ấm áp như mùa xuân, chuột Phệ Ma hoạt động ở trong này cũng không bị hạn chế. Một đường đi tới, bọn họ phát hiện thạch lâm này nghiễm nhiên là địa bàn của chuột Phệ Ma, bọn họ đang tiến vào trong địa bàn một đám chuột Phệ Ma lông đỏ.

Nếu là người thường, cảm giác được điểm ấy, trong lòng không khỏi phát sợ, phải tính toán một chút có cần phải mạo hiểm tiến vào địa bàn chuột Phệ Ma hay không. Nhưng có Bích Tầm Châu yêu thú cao cấp biến hóa ở đây, chuột Phệ Ma cảm giác được hơi thở hắn, sẽ không mạo muội công kích.

Đương nhiên, có thể chơi ngáng chân âm thầm, lừa gạt giết bọn họ hay không thì không nhất định.

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước đột nhiên nhảy lên, như làn khói mà nhào đi qua, bổ nhào vào trên lưng một con chuột Phệ Ma lông đỏ đang muốn chui trở lại huyệt động dưới đất.

A Chiếu thoáng thả ra một chút uy áp, con chuột Phệ Ma lông đỏ đó chỉ có thể ngồi trên mặt đất run lẩy bẩy, ánh mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Chính con chuột Phệ Ma dẫn đường cho bọn họ cũng cảm giác được hơi thở trên người A Chiếu, không kém chút nào so với Bích Tầm Châu, sợ tới mức chân đều như nhũn ra. Lúc này đến một con yêu thú cao cấp không đủ, lại đến một con, quả thực không thể đáng sợ hơn.

Bí cảnh này sớm đã biến thành địa bàn chuột Phệ Ma lông đỏ, vốn khi cảm giác được có người tu luyện tiến vào, chúng nó dự tính là giống như trước đây, dùng bảo vật trong thạch lâm dụ dỗ bọn họ tiến vào thạch lâm, lại lừa gạt giết chết đám người tu luyện ở trong thạch lâm, nào biết thế nhưng đến đây là hai con hàng hung tàn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

A Chiếu dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu con chuột Phệ Ma lông đỏ quỳ rạp trên mặt đất, vung móng vuốt đi qua, trên lỗ tai con chuột Phệ Ma đó xuất hiện một vết cào mang máu.

Thân thể to mọng của chuột Phệ Ma run lẩy bẩy.

A Chiếu nhảy về trên vai Sở Chước một lần nữa.

Tiếp theo, chỉ thấy con chuột Phệ Ma trên lỗ tai có để lại vết cào không cần ai khống chế, liền ủ rũ theo bọn họ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò quay đầu nhìn về phía A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước nhàn nhã vẫy đuôi, hỏi: "A Chiếu lão đại, vì sao ngươi muốn thương tổn lỗ tai chúng nó?"

A Chiếu liếc nhìn hắn một cái, không hé răng.

Giọng nói thản nhiên của Bích Tầm Châu vang lên: "Trên miệng vết thương có hơi thở của lão đại, mặc kệ con chuột Phệ Ma này chạy trốn tới nơi nào, lão đại cũng có thể cảm giác được." Dừng lại, Bích Tầm Châu lại nói: "Điều kiện tiên quyết là, chúng nó có lá gan trốn."

Nghe nói như thế, con chuột Phệ Ma có thương tích trên lỗ tai co rúm lại, mắt chuột chuyển điên cuồng, thoạt nhìn bộ dạng cực kì sợ hãi.

【Lão đại thật là lợi hại!】Huyền Uyên sùng bái nói.

A Chiếu khẽ nâng cằm lên, yên tâm thoải mái nhận tiểu đệ sùng bái.

Kế tiếp, phàm là chỉ cần chuột Phệ Ma tiếp cận, đều bị A Chiếu giống như mèo bắt con chuột, nhào đi qua để lại một vết cào. Chuột Phệ Ma bị để lại vết cào giống nhau đều đã ủ rũ đi theo phía sau bọn họ, chỉ mới vài canh giờ, thì đã có trên trăm con chuột Phệ Ma đi theo.

Con chuột Phệ Ma dẫn đường nhìn thấy tình cảnh này, một đôi mắt chuột quả thực cũng muốn nhỏ ra nước mắt.

Tuy rằng nó không có bị A Chiếu để lại thương tích, nhưng cái này so với để lại thương tích còn làm cho nó tim gan run sợ hơn, lúc này đã không còn muốn lợi dụng thạch lâm để hố chết bọn họ. Bí cảnh này có cái bảo vật gì đều cho bọn họ là được, nó hận không thể mau mau tiễn bước mấy con hàng hung tàn này.

Sở Chước ôm A Chiếu đến trong lòng, xoa bóp tiểu móng vuốt của nó, trên mặt lộ ra tươi cười thản nhiên.

Theo chuột Phệ Ma tăng nhiều, làm sao không rõ ý tứ A Chiếu, đây là muốn đề phòng đám yêu thú giảo hoạt sẽ làm mấy chuyện xấu đối với bọn họ ở trong thạch lâm, cho nên đánh cái dấu hiệu trước.

Đi ở trong thạch lâm hơn nửa ngày, cũng không biết đi đến nơi nào, rốt cục đến mục đích.

Chuột Phệ Ma ở trước một chỗ thông đạo, nơi đó có gió u lãnh đập vào mặt, cũng không biết gió này từ nơi này thổi tới, bên trong tối om, giống như là một thông đạo quanh co mà đi xuống dưới đất.

Chuột Phệ Ma chít chít kêu với bọn họ, hai tay vung, như là đang nói cho bọn họ cái gì.

Bích Tầm Châu thần sắc hờ hững, sau khi nghe xong nói: "Một khi đã như vậy, thì ngươi vào đi thôi."

Chuột Phệ Ma vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, bộ dạng đáng thương như gái nhà lành bị bắt làm kỹ nữ, nước mắt đều chảy ra.

Bích Tầm Châu không có động tĩnh, lãnh khốc vô tình đá một cước lên mông nó, đá nó đi vào.

"Chít —— "

Tiếng kêu thê lương của chuột Phệ Ma vang vọng ở trong huyệt động, tiếng vang xa lâu dài, một đám chuột Phệ Ma phía sau sợ tới mức bất an rung rẩy.

Đá xong chuột Phệ Ma, Bích Tầm Châu vẫn là một nhện tao nhã mỹ lệ, nhìn về phía đám chuột Phệ Ma kia, nói: "Đến, từng bước từng bước đi vào, ngã không chết thì coi như là các ngươi may mắn, ngã chết thì lột da bán."

Đám chuột Phệ Ma kia nhất thời chít một tiếng hét rầm lêm, không cần Bích Tầm Châu lại đuổi, một đám cọ lại đây, biểu tình đau khổ giống như là tiểu bạch hoa bị buộc đi tiếp khách, khóc trời trách đất, lau nước mắt nhảy đi xuống cái cửa động đó.

Tất cả chuột Phệ Ma đều bị xua đuổi nhảy xuống xong, Bích Tầm Châu quay đầu nhìn Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nói: "Ta mang bọn ngươi đi xuống."

Nói xong, tay Bích Tầm Châu cầm lấy cánh tay hai người, dẫn bọn hắn nhảy xuống.

Ba người cấp tốc hạ thấp, gió lạnh xông lên từ lòng bàn chân, thổi trúng người thì cả người rét run, càng đi xuống, cảm giác không khí càng lạnh.

Không biết hạ xuống bao lâu, rốt cục hai chân lại đứng ở trên mặt đất ướt át.

Chung quanh là một mảnh tối đen, Sở Chước lấy một chậu hoa hải đăng ra, chiếu sáng lên bốn phía.

Lúc này bọn họ đã đi đến không gian sâu không biết bao nhiêu vạn trượng ở dưới đất, phiến không gian này vô cùng trống rỗng, chung quanh vẫn là thạch lâm đan xen chằng chịt. Nhưng mà những thạch lâm này cũng không cao, hơn nữa màu sắc cũng không phải xám trắng giống bên ngoài, ngược lại là một loại màu ánh sáng gần giống màu trắng sữa, gió thấm lạnh thỉnh thoảng thổi tới từ chung quanh, vô cùng rét lạnh. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Chung quanh là đám chuột Phệ Ma bị buộc nhảy xuống, chúng nó ngã trái ngã phải, có chút bị thương, nhưng mà cũng không tính nghiêm trọng.

Nhóm chuột Phệ Ma chen chúc cùng một chỗ, cẩn thận nhìn Bích Tầm Châu và A Chiếu, bộ dạng cực kì sợ hãi.

Bích Tầm Châu không để ý tới chúng nó, nhìn đến màu sắc những thạch lâm này, rốt cục xác nhận đám chuột Phệ Ma không có lại ra vẻ lừa gạt bọn họ.

"Đây là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm phiến thạch lâm màu trắng ngà đó, tò mò hỏi.

"Đây là một loại đá tủy thạch." Bích Tầm Châu giải thích: "Đá tủy thạch trải qua năm tháng lâu dài tích lũy, sẽ dần dần ngưng tụ ra một loại thạch tủy, loại thạch tủy này có thể dùng để tẩy tủy..."

"Ta biết, thạch tủy là tài liệu trọng yếu luyện chế Tẩy Tủy đan!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hai mắt sáng lấp lánh, vô cùng kích động.

"Đúng, nhân loại và yêu thú ăn, có thể tẩy đi tạp chất trong thân thể, nhưng mà hiệu quả không có tốt như Tẩy Tủy đan." Bích Tầm Châu tiếp tục nói.

Sở Chước cũng có chút kinh ngạc, lại nhìn đám chuột Phệ Ma kia, phát hiện chúng nó cũng dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm phiến thạch tủy lâm này. Xem ra trong lòng chúng nó biết rõ ràng thạch tủy trong thạch tủy lâm này, đây cũng là bảo vật theo như lời con chuột Phệ Ma kia.

Còn vì sao chúng nó không thể lấy...

Sở Chước vừa tiến lên, thì bị một kết giới vô hình cản trở.

Trong mắt nàng lộ ra vài phần kinh ngạc, thử một lát, phát hiện kết giới này thế nhưng là thiên nhiên hình thành, kết giới hấp thu linh khí trong bí cảnh hình thành. Chỉ cần linh khí trong bí cảnh không cần mất đi, thì kết giới này vĩnh viễn ở trong này, cho dù chuột Phệ Ma lấy nó, cũng không chiếm được thạch tủy bên trong, trừ phi đều tiêu hao hoàn toàn linh khí trong bí cảnh.

Nhưng nếu như linh khí trong bí cảnh tiêu hao hết, thì cái bí cảnh không có linh khí, sẽ theo bí cảnh mà biến thành một nơi bình phàm, thạch tủy không có linh khí tẩm bổ, cũng sẽ biến mất theo.

Sở Chước thử công kích kết giới, phát hiện kết giới tự nhiên sinh thành này vô cùng cường đại, trong lúc nhất thời phá không ra.

"Tầm Châu, huynh có thể phá vỡ không?" Sở Chước quay đầu hỏi.

Bích Tầm Châu thử rồi nói: "Kết giới này tuy rằng ta có thể phá hỏng, nhưng nếu kết giới phá hỏng, thì thạch lâm phía trên sẽ sụp xuống, chúng ta cũng sẽ bị chôn ở nơi đây theo."

Cho nên, nếu như không muốn bị chôn sống, tốt nhất không cần bạo lực phá hỏng, nếu không không nói lấy được thạch tủy, ngay cả mệnh cũng bỏ ở trong này.

Thấy đám người Bích Tầm Châu cũng không có biện pháp lấy kết giới này, đám chuột Phệ Ma vây xem đã hả giận lại thất vọng, thì ra cái đám con hàng hung tàn này cũng không có biện pháp, thật sự là quá tốt.

Dưới sự cao hứng, đám chuột Phệ Ma lông đỏ này nhịn không được lại bắt đầu ngoáy mông.

Bích Tầm Châu đột nhiên quay đầu nhìn qua, một đám chuột Phệ Ma đang xoay mông nhất thời thân thể cứng đờ, mông theo quán tính uốn éo, thiếu chút nữa thì mông đụng vào vách núi chung quanh.

A Chiếu đột nhiên dùng cái đuôi ngoéo cổ Sở Chước một cái.

Sở Chước bị nó làm cho ngứa ngáy, ôm nó xuống dưới, A Chiếu lại một móng vuốt ấn lên trên cánh tay của nàng, sau đó nhảy đi qua kết giới. Một móng vuốt cào ở mặt trên kết giới, kết giới dễ dàng bị nó cào ra một cái động, sau đó nó dễ dàng nhảy vào đi.

Đám chuột Phệ Ma đang âm thầm cao hứng thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa đều trừng lọt cả mắt chuột ra.

Sở Chước và Bích Tầm Châu thấy thế, vẫn chưa kinh ngạc.

Đời trước Sở Chước và A Chiếu đi qua rất nhiều địa phương, A Chiếu khác thường nàng sớm hiểu rõ ở trong lòng. Nàng phát hiện, rất nhiều kết giới căn bản không vây khốn được A Chiếu, nó trời sinh có thể phá hư kết giới, nếu không cũng sẽ không thể gây chuyện như vậy.

Còn Bích Tầm Châu, hắn đối với thân phận của A Chiếu đã có phán đoán, cho nên cũng không kinh ngạc. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm Huyền Uyên bắt đầu cao hứng lên: "A Chiếu lão đại, giỏi lắm!"

A Chiếu lại đắc ý dào dạt nâng cằm lên, xé rách ra một cái thông đạo để người đi qua được ở trên kết giới, để cho Sở Chước bọn họ tiến vào.

Ở mấy người đi vào, cửa kết giới lại khép lại, chắn một đám chuột Phệ Ma muốn đi vào theo ở bên ngoài.

Sau khi tiến vào kết giới, một đám người liền đi vào chỗ sâu trong thạch tủy lâm.

Càng đi vào bên trong, màu ánh sáng thạch tủy lâm càng thông thấu, từ màu trắng ngà mang chút tạp chất đến nhũ sắc trơn bóng. Khi đến chỗ sâu nhất, màu ánh sáng thạch tủy lâm đã biến thành màu trắng ngà cả vật thể không tỳ vết.

Chỗ sâu trong thạch tủy lâm, có thể nhìn thấy từng gốc thạch tủy giống như măng, cũng được gọi là măng thạch tủy, bị thạch tủy cao to chung quanh vây quanh, số lượng chừng gần trăm gốc, đây là tinh hoa thạch tủy.

Sở Chước thật cẩn thận bẻ một gốc măng thạch tủy từ trung gian ra, măng đá này vô mềm, bẻ một cái thì gãy, lộ ra chất lỏng màu trắng sữa nồng đậm trạng thái rắn bên trong, đây cũng là Tẩy Tủy thạch.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ dùng tới bình ngọc tốt, thật cẩn thận thu hồi những thạch tủy đó lại.

A Chiếu một móng vuốt cắt một cái măng thạch tủy, thăm dò đi qua ăn hai ngụm, một đôi dị đồng tử nheo lại.

Bích Tầm Châu cũng tùy tay bẻ một gốc măng thạch tủy, dùng một cái thìa múc thạch tủy bên trong ra, ăn từng ngụm từng ngụm, trong tao nhã mang theo một loại phóng khoáng. Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang thu thập thạch tủy nhìn thấy thì tim gan run lên run lên, đây cũng ăn được rất hào phóng rồi.

Bé rùa mặc một thân y phục lông xù cũng dùng đầu đụng gãy một gốc măng thạch tủy, đi theo ăn vào.

Ba con yêu thú ăn được mùi ngon, thạch tủy này có thể tẩy đi tạp chất trên người yêu thú, có thể trực tiếp ăn, ảnh hưởng không lớn với chúng nó.

"Chủ nhân, cô cũng có thể ăn một ít, nhưng ước lượng không cần quá nhiều." Bích Tầm Châu mở miệng nói.

Sở Chước cười đáp ứng hắn một tiếng, thấy A Chiếu đều vùi đầu đi vào, thì lấy ra một cái thìa, múc ra thạch tủy từ gốc măng thạch tủy đó ra đút nó. A Chiếu ăn được hai mắt nheo lại, thạch tủy này tác dụng không lớn với nó, nhưng hương vị lại rất không tệ, vừa vặn làm đồ ăn vặt.

Bé rùa đang ghé vào trên một gốc măng thạch tủy ăn thấy thế, lập tức kêu lên:【Chủ nhân, cũng cho đệ.】

A Chiếu liếc mắt nhìn nó một cái:【Để cho lão nhị đút ngươi.】

Bích Tầm Châu mặt không chút thay đổi ôm bé rùa lại, đút thạch tủy cho nó ăn, tránh cho nó lại tiếp tục nháo, lại bị thu thập.

Đợi khi A Chiếu ăn được không kém, Sở Chước cũng múc một chút thạch tủy ăn.

Thạch tủy giống như sữa chua thể trạng rắn, vào miệng mềm mại như tơ lụa, hương vị rất nhạt, ăn không ra hương vị gì, lập tức thì trượt vào trong dạ dày, tiếp theo gân mạch bắt đầu nổi lên một loại cảm giác đau đớn dày đặc.

Hết chương 102.