Cùng Trời Với Thú

Chương 100: Tinh thần gây sự của Sở Chước




Editor: ChieuNinh

"Cái bí mật gì?" Sở Chước tỏ vẻ cảm thấy hứng thú hỏi.

Người tu luyện đó thấy thế, trong lòng âm thầm thở nhẹ một hơi, cảm thấy hứng thú là tốt rồi.

Ai ngờ, lại nghe được nữ tu cầm trọng kiếm nói: "Nếu bí mật này ta không có hứng thú, đành phải đều giết hết bọn ngươi."

Người tu luyện đó căng thẳng trong lòng, vội nói: "Không biết cô nương có biết, ở một nơi bí ẩn của Phệ Ma lâm có một bí cảnh khác?"

"Bí cảnh?" Sở Chước hơi hơi nhíu mày: "Có nghe nói qua, nhưng mà nghe nói tin tức này là gạt người, Phệ Ma lâm cũng không có bí cảnh gì, có cũng chỉ là không gian chuột Phệ Ma đào ra dưới đất."

"Không phải gạt người, là có bí cảnh thật!" Người tu luyện đó vội vàng nói: "Gần đây chúng ta vẫn luôn hoạt động ở trong Phệ Ma lâm, cũng là vì tìm cửa vào bí cảnh. Nghe nói cửa vào bí cảnh này chỉ có chuột Phệ Ma lông đỏ mới có thể đi vào, chỉ cần bắt được một con chuột Phệ Ma màu đỏ, khống chế nó dẫn đường, có thể tìm được cửa vào bí cảnh."

Người tu luyện đó sau khi nói xong một hơi, lại ân cần nói: "Bí mật này là Đỗ lão đại chúng ta trong lúc vô ý biết được từ chỗ một người tu luyện, tuyệt đối sự thực..."

Sở Chước nhíu mày, này cái gọi là "Trong lúc vô ý biết được từ chỗ một người tu luyện", chỉ sợ lại là khi cướp bóc người ta, thuận tiện từ chỗ người bị cướp cướp mà có được tin tức. Còn người bị cướp, có lẽ đã biến thành thức ăn cho Thiên Huyết Trùng rồi, cho nên bí mật này hẳn là chỉ có nhóm người này biết.

"Đáng tiếc số lượng chuột Phệ Ma rất thưa thớt, mà vô cũng khó bắt giữ, đến nay chúng ta còn chưa thể bắt giữ được một con chuột Phệ Ma lông đỏ nào..."

Nói tới đây, tầm mắt đám người tu luyện bị roi băng tơ tuyết của Bích Tầm Châu tổn thương nhìn đến bọn họ đều có chút là lạ.

Nếu không phải phát hiện Sở Chước bọn họ có một thứ gì đó có thể dụ dỗ ra chuột Phệ Ma, cho dù là thứ bọn họ cần nhất trước mắt, bọn họ cũng sẽ không đặc biệt chạy tới cướp bóc. Lại càng sẽ không nhiều người như vậy cùng nhau tự mình đi tới, khả năng chỉ sẽ phái vài người lại đây, cho dù nhìn nhầm, hi sinh cũng chỉ vài người.

Mà không phải giống như hiện tại, toàn bộ thành viên đội Chiến Huyết đều thiệt ở chỗ này.

Nghĩ đến đây, đám người tu luyện càng phát ra oán niệm.

Sở Chước và Bích Tầm Châu liếc nhau, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nhìn xem biểu tình thành viên đội Chiến Huyết, dường như thực có chuyện này.

Sau đó nàng lại cười nói: "Tin tức này của ngươi quả thật ta cảm thấy rất hứng thú, được, ngươi thông qua."

Sau đó, không đợi đám người tu luyện này cao hứng, nàng sử dụng kiếm chỉ vào người tu luyện thứ hai, nói: "Ngươi thì sao, ngươi có cái bí mật gì muốn nói cho ta? Nói rồi, nếu ta không có hứng thú, ta muốn giết người nha."

Không chỉ có người tu luyện bị Sở Chước sử dụng kiếm chỉ vào có vẻ mặt kinh ngạc, mà người tu luyện khác cũng giống vậy, mê mang nhìn nàng.

"Không phải chúng ta đã nói bí mật cho ngươi sao?"

Sở Chước sửa sai nói: "Đây tính bí mật gì? Chẳng qua là tin tức hắn dùng để đổi tính mạng của mình, các ngươi sẽ không tưởng một tin tức, khiến cho ta buông tha các ngươi đi? Nghĩ thật đẹp! Tuy nói tin tức này là các ngươi đều biết, nhưng là hắn nói về nó trước tiên, tự nhiên là trao đổi mạng của hắn. Được rồi, muốn mạng sống, phải dùng tin tức đến trao đổi, tin tức gì cũng được, chỉ có ta cảm thấy rằng khả thi, mới có thể đổi mệnh của các ngươi nga, nghĩ xong chưa?" Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Sở Chước vẻ mặt cười tủm tỉm, tôn lên khuôn mặt thân thiện đáng yêu, nhưng ở trong mắt đám người tu luyện này, chỉ cảm thấy nàng đáng ghét đáng giận không nói nên lời.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiếu chút nữa thì cười bể cả bụng, ngay cả Bích Tầm Châu cũng lấy tay che ở bên môi, không nghĩ tới Sở Chước là bỡn cợt như vậy.

Chỉ có A Chiếu đung đưa cái đuôi đến là vui vẻ, hai mắt sáng trưng, cảm thấy loại thái độ gây sự này của Sở Chước, rất làm cho nó thích!

Ừm, không hổ là người nó xem trọng!

Lập tức, Sở Chước để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy giấy bút ra, chuẩn bị ghi nhớ tin tức bọn họ nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ một tay cầm bút một tay cầm vở, nhẹ nhàng theo ở bên cạnh Sở Chước, dáng vẻ chân chó tùy thời đợi mệnh, Bích Tầm Châu bên cạnh nhìn xem có chút không đành lòng nhìn thẳng, yên lặng quay đầu.

A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, nhìn nàng uy phong lẫm liệt dùng trọng kiếm nâng cằm một người tu luyện, bộ dạng một nữ ác bá.

"Tốt lắm, trước hết bắt đầu từ ngươi." Sở Chước mở miệng nói, liếc mắt nhìn mười mấy người tu luyện một cái, nói: "Các ngươi không cần phải gấp gáp, nghĩ tốt lắm rồi lại nói, dù sao ta cũng không vội."

Sắc mặt một đám người tu luyện chợt xanh chợt trắng.

Người tu luyện bị Sở Chước sử dụng kiếm nâng cằm là một nam nhân bề ngoài chừng bốn mươi tuổi, bị một tiểu cô nương ép buộc như vậy, trên mặt có vẻ khuất nhục, nhưng mà cũng biết có thể cứu mạng hay không, thì phải xem lúc này.

Vì thế hắn nghĩ nghĩ, nói: "Đại lục Hắc Xuyên thừa thãi băng tinh, nhưng mà băng này chính xác là rất khó lấy được, băng lăng hàng tỉ vạn không nhất định có thể dựng dục ra một giọt băng tinh..."

Sở Chước thản nhiên nghe, băng tinh này hẳn là chính là bảo vật đại lục Hắc Xuyên, lúc ấy sở dĩ Khích Thành Huân ra vẻ thần bí không nói cho bọn họ, thật sự là thứ này rất dễ hỏi thăm, thực sự dễ đoán. Dù sao khí hậu đại lục Hắc Xuyên này thật sự lạnh đến không bình thường, toàn bộ đại lục đều bị hàn băng bao trùm, có thể thấy được nhất định có nguyên nhân gì đó đưa tới.

Dưới sự rét căm căm thế này, tất nhiên sẽ dựng dục ra băng tinh thuộc tính băng chí bảo bậc này, là vật người tu luyện băng hệ tha thiết ước mơ.

"Ta từng từ chỗ vài đệ tử thế lực lớn biết được, trên đại lục Hắc Xuyên này có một chỗ đã dựng dục ra một cái quặng băng tinh, chỉ là nơi đó vô cùng nguy hiểm, không phải Nhân Hoàng cảnh không thể vào."

Bích Tầm Châu quay đầu, ánh mắt hơi tránh.

"Thật sự? Không gạt người chứ?" Sở Chước hoài nghi hỏi, trọng kiếm sáng lên trong tay: "Tốt nhất đừng nói dối, nếu không kiếm không có mắt nga."

"Tiên tử yên tâm, tin tức này tuyệt đối thực sự! Ta có thể thề." Người tu luyện vội vàng thề, sau đó cầm một phần bản đồ tới, vẽ vài nét bút ở trên chỗ trống, chỉ vào nơi đó nói: "Nơi đó cũng không ở trên bản đồ, bản đồ này là người tu luyện mấy thế lực lớn cùng nhau chế tác, nhưng cũng không hoàn thiện. Trên đại lục Hắc Xuyên còn có một vài địa phương vẫn chưa có dấu hiệu ở trên bản đồ, đó là nơi chất chứa băng tinh."

Sở Chước lấy bản đồ lại nhìn nhìn, cười nói: "Xem ra tin tức của các ngươi rất linh thông nha."

Nghe được nàng nói lời này, đám người tu luyện oán thầm.

Nếu không phải nữ nhân này thật sự tàn nhẫn, dùng loại thủ đoạn này ép buộc bọn họ, như vậy tin tức này bọn họ tình nguyện nát ở trong lòng cũng không nói.

Sở Chước thu hồi bản đồ, nói: "Được, tin tức này coi như ta vừa lòng. Tiếp theo, người kế."

Một người tu luyện lại bị trọng kiếm nâng cằm, là một người trẻ tuổi dáng dấp thanh tú, đột nhiên lộ ra một nụ cười tươi vô cùng phơi phới với Sở Chước.

A Chiếu cào một móng vuốt đi qua.

Người trẻ tuổi kêu ngao một tiếng, ôm mặt bị thương, ánh mắt khủng bố nhìn A Chiếu, làm sao còn dám dùng mỹ nam kế gì với Sở Chước.

A Chiếu lại vừa lòng, dám dùng mỹ nam kế đối với Sở Chước, cào nát mặt hắn!

Sở Chước thản nhiên nhìn, ở dưới tầm mắt lạnh run của hắn, dịu dàng nói: "Không muốn ăn khổ thì thành thật một chút, nếu không lần sau sẽ không phải là mặt, mà là cổ ngươi."

Bên cạnh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang ghi lại theo bản năng sờ sờ mặt của mình, may mắn lúc trước khi ở đảo Thiên Diệp, A Chiếu lão đại vẫn là thủ hạ lưu tình với hắn.

Có một móng vuốt của A Chiếu, kế tiếp người tu luyện này đều rất thành thật, tận sức suy nghĩ xem có tin tức gì có thể cho Sở Chước vừa lòng. Ngay từ đầu chính là quay chung quanh đại lục Hắc Xuyên mà nói, sau đó thấy Sở Chước không hài lòng, thì khuếch tán tin tức đến đại lục Nghiễm Nguyên bên ngoài đại lục Hắc Xuyên.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bên cạnh ghi lại, bút trong tay hoạt động nhanh chóng, càng viết trong lòng càng sợ.

Nhóm người người biết được cũng thật nhiều, ngay cả chưởng môn thế lực lớn nào đó ở đại lục Nghiễm Nguyên có bạn lữ, còn bí mật tìm nữ tu xuân phong nhất độ (ngoại tình) cũng biết. Đương nhiên, tin tức đường nhỏ như vậy Sở Chước tự nhiên không xem ra gì, cho rằng không hợp cách, nhưng mà Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn trung thực nhớ ghi lại rồi.

Đợi khi đều đào được gần hết tin tức đám người tu luyện này biết được, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng ghi lại một quyển tập tin tức.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ chậm rãi thở nhẹ một hơi.

Mấy tin tức này đại khái hàm chứa phạm vi rất rộng, vô cùng hữu dụng, ngày khác nếu bọn họ đi đại lục Nghiễm Nguyên, nói không chừng còn có thể dùng được đâu. Diendanlequydon~ChieuNinh

Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía Sở Chước có chút sùng bái, không nghĩ tới nàng dùng biện pháp như vậy, trước tiên thăm dò tình huống đại lục Nghiễm Nguyên, ai có thể nghĩ đến?

Lúc này, sắc trời dần dần tối xuống.

Một đám người bị ép buộc đến sức cùng lực kiệt, nhưng Bích Tầm Châu không mở miệng để cho bọn họ đi, bọn họ chỉ có thể ngồi ở đằng kia như cũ, trông mong ngóng nhìn Sở Chước. Hiện tại bọn họ có thể nói đều nói rồi, hẳn là nàng vừa lòng đi?

Sở Chước không để ý đến bọn hắn, mà là đi đến Đỗ Bá Dương hôn mê như cũ.

Tuy rằng Đỗ Bá Dương hôn mê bất tỉnh, nhưng bởi vì Sở Chước đều bóc hết y phục trên người hắn, chỉ có một khối nhỏ vải che đậy, xem như bị đông lạnh cả một ngày, làn da cũng đông cứng đến phát tím.

Bởi vì Sở Chước không nghĩ để cho hắn thanh tỉnh, cho nên một ngày này, hắn chỉ có thể vẫn luôn hôn mê như vậy.

"Tầm Châu ca, người này xử lý như thế nào?" Sở Chước hỏi Bích Tầm Châu.

Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn đám người tu luyện kia một cái, mọi người bị hắn ánh mắt quét qua nhịn không được mà run lên, âm thầm cầu nguyện bọn họ trăm ngàn nói chuyện giữ lời, thả bọn họ đi.

"Người này lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn tàn khốc, không phải là hạng người ôn hòa, giữ lại là một tai họa, cứ giết đi."

Bích Tầm Châu mở miệng nói, hắn vẫy tay đi qua, băng sương lan tràn, lập tức Đỗ Bá Dương đã biến thành một người băng, sau đó Bích Tầm Châu một tay khép lại, thân thể bị đóng băng của Đỗ Bá Dương nổ tung, từng mảnh băng vụn văng ra khắp nơi.

Đám người tu luyện đội Chiến Huyết câm như hến.

Tiếp theo, Bích Tầm Châu lại nói: "Còn nhóm người này... Tuy rằng không giết, nhưng cũng không thể để cho chạy như vậy, dùng khế ước chủ tớ đi."

Sở Chước nghe xong, khóe môi lộ ra tươi cười dịu dàng ngọt ngào, nhìn về phía đám người tu luyện hoảng sợ, nói: "Nghe Tầm Châu ca."

Mười mấy người tu luyện Linh Quang cảnh nghe hai người đối thoại như thế, thì như cha mẹ chết. Bọn họ không muốn bị khế ước trở thành nô lệ người ta, sinh tử hoàn toàn do người ta khống chế, nhưng lại không muốn chết, mà bọn họ nhìn hai người cũng không giống như là sẽ thả người.

Tiếp theo, Sở Chước lấy ra ống cuộn khế ước, khế ước cùng nhóm người này.

Thẳng đến khi khế ước xong, Sở Chước coi như là tiếp nhận đội Chiến Huyết, trả túi càn khôn lại cho bọn hắn —— những linh thạch linh thảo trong đó bị nàng không khách khí tiếp thu, mới nói với bọn họ: "Các ngươi có thể đi rồi, chờ sau khi trở về thành thì tới tìm chúng ta."

"Vâng..." Một đám người uể oải nói.

Nhưng mà không có ai đồng tình bọn họ, đã không giết, chỉ có thể tạm thời như vậy. Nay bọn họ rơi vào kết cục này, coi như là trừng phạt đúng tội.

Sau khi đám người tu luyện rời khỏi, hiện trường chỉ còn lại có mấy người Sở Chước.

Sắc trời đã trễ, bọn họ không vội vã đi bắt giữ chuột Phệ Ma, mà là chọn một cái thạch động nghỉ ngơi, thuận tiện sửa sang lại một chút tin tức lúc trước có được. Diendanlequydon~ChieuNinh

Uống canh linh quả Bích Tầm Châu hầm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng phấn mà hỏi: "Sở tỷ, chúng ta đi bí cảnh không?"

"Đương nhiên muốn đi!" Sở Chước cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, phải có bí cảnh mới được."

"Đơn giản mà, trước tóm một con chuột Phệ Ma, sau đó để cho Tầm Châu ca khống chế nó dẫn đường." Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng phấn mà nói.

Sở Chước ừm một tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn hắn: "Huynh có vẻ rất hưng phấn?"

"Đương nhiên, bởi vì bí cảnh nhất định có linh thảo." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng thẳng thắn: "Trước kia ta còn hiếu kì, vì sao loại địa phương như đại lục Hắc Xuyên này còn có người tu luyện bán linh thảo, xem ra là bọn hắn tìm được bí cảnh gì đó, linh thảo đó chính là có được ở trong bí cảnh."

Tuy rằng đại lục Hắc Xuyên hoàn cảnh ác liệt, nhưng nó là một đại lục đầy đủ, đại lục đầy đủ giống như vậy, bình thường đều đã có một vài bí cảnh không muốn người biết. Bí cảnh tồn tại như vậy, nguyên nhân hình thành không ngoài qua hai lý do, một cái là người mở ra, một cái là tự nhiên hình thành.

Mặc kệ là người mở, hay là tự nhiên hình thành, chỉ cần bí cảnh thời gian dài, nhất định tích lũy được linh khí rất dày, sẽ làm cho bí cảnh trở thành một cái động tiên, thường thường sẽ có bảo vật không tưởng được, giống như linh thảo trời sinh trời dưỡng, càng không phải ít.

Cho nên Mặc Sĩ Thiên Kỳ thích nhất thăm dò bí cảnh.

Sở Chước mặt mày hơi cong, cười nói: "Làm khó huynh nghĩ đến sâu như vậy."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười ngây ngô, đột nhiên cảm giác không đúng, rất không cao hứng nói: "Chẳng lẽ ta ở trong lòng mọi người, thoạt nhìn rất ngốc? Sơ hở rõ ràng như vậy cũng nhìn không ra được?"

Bích Tầm Châu và Sở Chước chính là liếc hắn một cái, không nói chuyện.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......"

Tức giận nga, nhưng đánh không lại, đành phải nghẹn!

Ăn uống no đủ, bóng đêm càng sâu.

Nhưng mà cũng không có ai buồn ngủ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại hưng trí ngẩng cao điều phối cỏ khô dụ dỗ chuột Phệ Ma, quyến rũ ra một con chuột Phệ Ma lông đỏ, hắn thậm chí không tiếc bỏ vào một viên cực phẩm linh đan cấp sáu.

"Tiện nghi mấy con chuột Phệ Ma! Nếu không mang bọn ta tìm được bí cảnh, lột da nó!"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước trốn ở vừa đợi chuột Phệ Ma mắc mưu, vừa lảm nhảm.

Chờ như vậy, mà chờ đến nửa đêm.

Nhiệt độ không khí trong Phệ Ma lâm đã đạt tới trình độ nước đóng thành băng, đám người Sở Chước ngủ đông trong bóng đêm, nhìn chằm chằm cạm bẫy, nín thở chờ đợi.

Rốt cục, một con màu đỏ từ trong một cái thạch động cẩn thận thò đầu ra.

Cái mũi con chuột Phệ Ma lông đỏ rung động mũi ở trong không khí, một đôi mắt chuột chuyển động, ngóng đợi chung quanh, để ngừa có cạm bẫy.

Cuối cùng, rốt cục nó nhẫn nhịn không nổi lực hấp dẫn mãnh liệt của cỏ khô đó, thật cẩn thận từ trong thạch động đi ra, cẩn thận tới gần cỏ khô, vừa tới gần vẫn vừa cảnh giác chung quanh, chỉ cần cảm giác được chung quanh dị động, lập tức liền tiến vào trong thạch động gần đó.

Rốt cục đi đến bên cạnh cỏ khô, con chuột Phệ Ma lông đỏ đó cũng không tới gần, mà là lấy ra một nhánh cây từ trong bụng, dò xét qua cỏ khô quyến rũ đó.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà khóe miệng co rút, rốt cục hiểu rõ ràng vì sao chuột Phệ Ma bị cho rằng là một loại yêu thú giảo hoạt. Nó rõ ràng chính là đứng ở bên cạnh cạm bẫy, đi kéo cỏ khô trong cạm bẫy, chính là không tới gần.

Tuy rằng nó không tới gần, nhưng đám người Sở Chước cũng không lo lắng.

Bích Tầm Châu ở dưới sự ra hiệu của Sở Chước, một sợi băng tơ bay nhanh mạnh mẽ bắn xuyên qua, đánh ở trên mông chuột Phệ Ma, hung bạo đánh nó rơi vào trong cạm bẫy.

Không tiến vào cạm bẫy cũng không sao, bọn họ đẩy nó vào đó.