Chương 633: Cậu thật sự bằng lòng giúp đỡ Tô Kim Thư sao?
Lâm Thúy Vân vô cùng nhiệt tình mở rộng vòng tay, trên mặt hiện lên nụ cười nịnh hót: “Giáo sư Lục thân yêu, cuối cùng anh cũng đến rồi, người ta chờ anh rất lâu đó, anh thật xấu!”
Mắt thấy Lâm Thúy Vân sắp nhào vào lòng mình, Lục Mặc Thâm vô cùng khéo léo lùi lại một chút, trực tiếp tránh đi.
Lâm Thúy Vân nhào tới khoảng không, Lục Mặc Thâm không ôm đến tay, trực tiếp tiếp xúc thân mật với xe của anh ta Cả người cô ấy suýt chút dính vào cửa xe.
Lục Mặc Thâm lại trưng bản mặt tuấn tú, kiêu ngạo vô cùng rồi quay người bước đi.
Mẹ nó, Lục Mặc Thâm, tên này!
Cho anh một chút thuốc nhuộm, anh liền trực tiếp mở phòng nhuộm phải không?
Lâm Thúy Vân làm bộ mặt không dám tin, cô ấy xắn tay áo lên nhào về phía sau lưng Lục Mặc Thâm.
Cô ấy chạy lấy đà để tăng tốc, chuẩn bị nhào tới lần nữa, cả người cứ như con Koala, quấn sau lưng Lục Mặc Thâm.
Cơ thể Lục Mặc Thâm bị cô ấy vồ lên hơi chao đảo: “…”
“Giáo sư Lục, chú Lục, ông Lục, sao anh lại không để ý người ta?”
Lâm Thúy Vân dùng sức cọ cọ gương mặt nhỏ của mình sau lưng anh ta, đáng thương như thế, giọng nói mềm nhũn.
Tính nóng nảy của đại gia Lục của chúng ta trong nháy mắt liền không còn, nhưng anh ta vẫn trưng bộ mặt cứng nhắc của mình ra: “Còn nhớ anh là ông của em à!”
Giáo sư Lục của chúng ta đột nhiên cảm thấy thật đau đầu, nhìn kiểu này thì thấy mình nuôi ra không chỉ là một con sói mắt trắng, mà còn là một tên vô lại!
“Được rồi, em xuống trước đi”
Lục Mặc Thâm vừa thả lỏng, Lâm Thúy ‘Vân liền cuộn tròn trượt xuống người anh ta.
Dù sao cô đu trên người anh ta như thế, bản thân cũng rất khó chịu Nếu Lục Mặc Thâm vẫn không thả lỏng, cô ấy cũng không biết mình có thể giữ được bao lâu.
“Lâm Thúy Vân con nhóc nà Câu chất vấn của Lục Mặc Thâm còn chưa nói xong, đã nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lâm Thúy Vân, thấy cô ấy đỏ mắt giơ tay lên: “Ông Lục, tay đau…
Lục Mặc Thâm cúi đầu nhìn cổ tay, phát hiện chỗ hồng hồng trên cổ tay, chân mày lập tức nhíu lại: “Làm sao thế?”
Lâm Thúy Vân lập tức bắt đầu làm nũng: “Còn không phải vì anh sao! Ban nấy bò lên người anh, sử dụng lực quá lớn, nắm chặt tay đến nỗi đỏ luôn rồi!”
Lục Mặc Thâm tỏ vẻ anh ta quả thật là một con chó: “Âm ï một hồi vẫn là lỗi của anh?”
Lâm Thúy Vân lập tức nở nụ cười: “Ai da, hai chúng ta là ai chứ, em khoan dung hào phóng, ôn nhu hiền thục như thế, nhất định sẽ không trách anh!”
Lục Mặc Thâm: ”..”
Sau khi anh ta lặng lẽ mặc niệm cho mình trong lòng, rồi bắt lấy tay Lâm Thúy Vân: “Vào trong, anh bôi thuốc.”
Lâm Thúy Vân cứ thế bị Lục Mặc Thâm dắt đi, ngoan ngoãn vào nhà.
Lúc sắp đến cửa, cô ấy không quên đắc ý quay đầu dùng tay ra hiệu OK với Tô Kim Thư.
Bộ dạng kia dường như đang nói, thế nào, có phải mình rất tuyệt không, vài phút đã thu phục được anh ấy!
Tô Kim Thư cố nén cười, giơ ngón cái với Lâm Thúy Vân, tỏ ý: Cậu quả thật rất tuyệt!
Lục Mặc Thâm thản nhiên nhìn Lâm Thúy Vân, thu hết những động tác này của cô ấy vào trong mắt.
Anh ta hừ lạnh một tiếng trong lòng, chơi đủ trò với anh, sẽ có lúc bắt em quỳ xuống gọi anh là bố!
“Đúng thật là gần mực thì đen gần đèn thì sáng!”
Lệ Hữu Tuấn đứng bên cạnh Tô Kim Thư đột nhiên mở miệng.
Tô Kim Thư ngẩn người, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, dường như vẫn chưa hiểu: “Cái gì?”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Cách chơi xỏ của Lâm Thúy Vân y hệt như eml”
Tô Kim Thư đỏ mặt: “Em làm gì có, con người em trước nay rất hiểu đạo lí, được chưa?”
“Hiểu đạo lí thế nào, sao vẫn bị người ta cướp điện thoại?”
“Em nói anh nghe, sau khi điện thoại em bị cướp, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cầu cứu anh, nhưng anh lại không bắt máy, chuyện này không luên quan đến eml”
Tô Kim Thư bĩu môi, cố gắng biện giải.
“Cái này thì vứt khá nhanh đấy!”
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn hơi cong, móc một chiếc điện thoại trong túi áo đưa cô.
Tô Kim Thư kinh ngạc hô lên một tiếng, vội vàng nhận lấy điện thoại, cô vô cùng kinh ngạc nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Trời ơi, đây là điện thoại em mà, anh đi gặp Asius sao?”
Lệ Hữu Tuấn làm gì thèm quan tâm người kia tên là Asius hay là Asus: “Anh chỉ phụ trách lấy điện thoại em về”
Anh không định nói với Tô Kim Thư, mình suýt nữa thì bóp chết cái người Asius Asus gì đó.
Tô Kim Thư cũng không dám hỏi nữa, chỉ nhón chân hôn lên má anh một cái: “Cảm ơn ông xãt”
Khóe môi Lệ Hữu Tuấn cong lên, ánh mắt ôn nhu phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra nước.
Hai người họ cùng xoay người, đi về hướng phòng khách.
Lúc bọn họ đi vào phòng khách, hai tên kia đã ngồi xuống sofa, đang nhìn Lục Mặc Thâm bôi thuốc cho Lâm Thúy Vân.
Lâm Mộc bưng ra một ít hoa quả, sau đó xuống bếp bắt đầu nấu cơm chiều.
Mấy người họ mới ngồi xuống, Lâm Thúy Vân đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Giáo sư.
Lục, cái tên Lâm An Nguyên kia đã bốn năm ngày không về nhà rồi, lúc trước em bảo anh điều tra chuyện này anh tra được chưa?”
Tô Kim Thư kinh ngạc ngẩng đầu: “An Nguyên nó đã bốn năm ngày không về nhà rồi sao?”
Lâm Thúy Vân gật đầu, nhưng mà vẻ mặt cô cũng không quá lo lắng: “Mấy ngày nay nó đều chỉ tiêu ở khách sạn, cho nên cũng không cần quá lo lắng”
‘Vẻ mặt Lục Mặc Thâm hơi sững sờ: “Anh phái người điều tra rồi, nhưng có một hiện tượng kỳ lạ, tài ï ï cùng sạch sẽ, rất hoàn mỹ. Bố mẹ cô ta là giáo sư đại học đã về hưu, cô ta là con một trong nhà, tốt nghiệp bằng thạc sĩ, bản thân tự mở phòng làm việc, hơn nữa thu nhập vô cùng ổn định, cộng với phạm vi không lớn, có thể nói là một người phụ nữ hoàn mỹ”
Lệ Hữu Tuấn vừa nghe xong, mày cũng nhíu lại: “Bối cảnh này không khỏi quá sạch sẽ rồi!”
Sau khi Lâm Thúy Vân nghe Lệ Hữu Tuấn nói xong, càng không hiểu: “Cái gì gọi là quá sạch sẽ rồi? Lẽ nào bối cảnh sạch sẽ không tốt sao?”
Ngược lại là Tô Kim Thư nhanh chóng hiểu ra, cô nghiêng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Ý’ anh là, chỉ cần là thân phận bối cảnh thật, thì sẽ có chỗ không sạch sẽ, không thể nào hoàn mỹ như vậy?”
Lệ Hữu Tuấn vô cùng tán thưởng nhìn Tô Kim Thư, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai, cho dù là vệt bẩn nhỏ đúng mấy cũng là vệt bẩn, một người đã lớn như thế, không thể nào để lại bất cứ dấu vết gì, nếu như thật sự là như thế, vậy thì chỉ có một khả năng”
Đến lúc này, Lâm Thúy Vân cũng phản ứng kịp, hỏi: “Nói cách khác, tư liệu của cô ta là giả?”
Lục Mặc Thâm nhìn về phía Lâm Thúy Vân như có điều suy nghĩ, đột nhiên đổi đề tài: “Nhà em rất giàu à?”
Lâm Thúy Vân bị hỏi vậy, lập tức không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Sau khi sửng sốt một hồi lâu, cô ấy mới hồi phục tinh thần lại, mang vẻ mặt đề phòng trừng Lục Mặc Thâm: “Anh hỏi làm gì? Nhanh như vậy đã để mắt đến tiền riêng của em rồi à? Em còn chưa định gả cho anh đâu!”
Lục Mặc Thâm: ‘…”
Tô Kim Thư bị dáng vẻ giả vờ làm con buôn của Lâm Thúy Vân làm cho buồn cười, nói: “Lâm Thúy Vân, cậu bớt nói bậy nói bạ cho mình! Giáo sư Lục người ta trước khi quen cậu vẫn là kim cương Vương Lão Ngũ của thủ đô đấy, ai mà thèm chút tiền riêng của cậu cơ chứ, còn chưa đủ cho anh ấy nhét kẽ răng đây này!”
Lâm Thúy Vân cười hì hì, bảo: “Ái chà, người ta biết rồi! Người ta chỉ nói đùa thôi mà.
Hơn nữa, nhà họ Lâm chúng mình cao lắm cũng được xem như giai cấp trung lưu, nếu so với hai người nam thần và giáo sư Lục thì mình nằm ở mức cực kỳ nghèo khó, cho nên mình cảm thấy chắc hẳn Mộ Vãn An không phải nhằm vào tiền của nhà chúng mình”
Lục Mặc Thâm tỏ vẻ im lặng: “Nếu như nhà em không có tiền, vậy thì mục đích của Mộ Vẫn An là gì?”
Lâm Thúy Vân cũng không hiểu sao: “Nếu em mà biết thì em còn hỏi anh làm gì nữa?
Không phải do em trông cậy vào giáo sư Lục anh giúp em suy nghĩ biện pháp, giải thích nghỉ hoặc à?”
Lục Mặc Thâm cũng không nói thêm gì nữa, hình như anh ta do dự một lát rồi mới mở miệng nói: “Anh cần thêm chút thời gian.”
Lâm Thúy Vân cũng không phải loại người không nói đạo lý như vậy, sau khi nhận được lời đáp lại của Lục Mặc Thâm, cô ấy gật đầu xem như đồng ý.
Đồng thời cô ấy còn vô cùng nịnh nọt rót cho anh ta một ly trà, đưa tới bên miệng anh ta Lục Mặc Thâm thản nhiên nhìn lướt qua cô ấy một cái, sau đó nhận lấy chén trà, uống một ngụm.
Nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc anh ta ngẩng đầu, anh ta lập tức phát hiện Lệ Hữu Tuấn đang thản nhiên nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó vô cùng sâu thẩm, giống như một đầm nước sâu không thấy đáy.
Lục Mặc Thâm chỉ cực kỳ bình tĩnh dời ánh mắt sang nơi khác, cũng không mở miệng nói lời nào.