Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 354




Chương 357: Nam thần nhà vệ sinh

Sau khi nghe mấy lời nói của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy muốn buồn nôn: “Thế nhưng, anh Lệ Hữu Tuấn thân mến, trước đây, khi có người đăng ảnh của em lên trang thông tin của trường, khi em bị oan, anh đã ra tay nhanh hơn bất kỳ ai khác!”

Không cần liếc mắt lên nhìn, Lệ Hữu Tuấn tiếp tục nói: “Bởi vì em là mợ chủ Lệ”

Bởi vì cô là mợ chủ Lệ, cho nên dù cô có rụng một cọng tóc, Lệ Hữu Tuấn cũng sẽ lập tức ra tay không chút do dự.

Tô Kim Thư không khỏi đỏ mặt khi nghe những lời tâm tình âm thầm nhẹ nhàng, thủ thỉ này.

Lâm Thúy Vân ở bên cạnh không nói nên lời: “Hai người, hai người có nhầm lẫn gì không vậy?

Tôi ở đây đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, hai người còn tận dụng triệt để, đút cơm chó cho tôi sao? Hai người không biết chó độc thân thì cũng vẫn là động vật sao? Tất cả mọi người đều phải có trách nhiệm bảo vệ động vật chứ?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cách khinh bỉ: “Cô đã hôn Lục Mặc Thâm rồi, mối quan hệ bí mật của hai người cũng đã được sáng tỏ rồi. Cô còn tư cách gì mà bảo mình là chú chó độc thân nữa chứ?”

Bị bật lại một vố như thế, Lâm Thúy Vân đơ cả người, đầu óc đờ đẫn ngốc nghếch.

Nam thần đã nói như vậy thì chắc chẳn là hợp.

Nhưng thực sự cô ấy không có bạn trai mài Sau khi sự việc của cô ấy và Lục Mặc Thâm bị phanh phui, cô ấy căn bản không hề lo lắng về danh tiếng, chuyện học hành hay bất kì những thứ gì khác của bản thân mình.

Phản ứng đầu tiên của cô ấy lại là lo rằng nam thần trong nhà vệ sinh kia có thể biết được chuyện của cô ấy, sau đó hiểu lầm cô ấy, và sau đó… và không còn sau đó giữa hai người họ nữa.

Thảo nào Tô Kim Thư hay nói rằng cô ấy vô.

tâm, có lẽ cô ấy thực sự vô tâm thật!

“Mặc dù nói như vậy là không hoàn toàn đúng, nhưng mà…”

Lâm Thúy Vân còn chưa ngụy biện xong thì điện thoại di động của Lệ Hữu Tuấn đổ chuông, ngất lời cô ấy.

Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy Lục Mặc Thâm đang gọi tới Anh vừa nhấn nút trả lời liền nghe thấy giọng nói bất cần của Lục Mặc Thâm ở đầu dây bên kia: “Ra đây uống rượu với tôi đi”

Lệ Hữu Tuấn cau mày và liếc nhìn về phía Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân đang bên đối diện: “Anh chắc chắn chưa?”

“Hai mươi phút nữa Thấm Tư Huy sẽ có mặt”

Lục Mặc Thâm nhíu nhíu mày rồi ngay lập tức cúp máy.

‘Thậm chí anh ta còn không để cho Lệ Hữu Tuấn cơ hội để nói một lời nào, nếu không chắc.

chắn Lệ Hữu Tuấn sẽ nói cho anh ta biết hiện tại anh đang ngồi đối diện ai Lệ Hữu Tuấn im lặng đặt điện thoại xuống, đứng dậy và nói với Tô Kim Thư: “Anh có chuyện phải ra ngoài một chút”

Tô Kim Thư cau mày: “Anh nói muốn đến nhà dì ăn chực một bữa. Bây giờ dì đã đi mua đồ ăn rồi, anh lại định về trước sao?”

Lâm Thúy Vân bên cạnh cũng ngăn cản: “Đúng vậy đó, nam thần! Mẹ tôi rất quý anh. Nếu mẹ tôi về đến nhà mà thấy anh không có ở đây thì chắc chắn bà ấy sẽ thất vọng lắm đấy”

Lời nói của hai người hoàn toàn không thể lay chuyển được quyết định của Lệ Hữu Tuấn, anh cầm chiếc áo khoác bên cạnh lên: “Lục Mặc Thâm tìm tôi”

Khi nghe đến cái tên này, trong nháy mắt Lâm Thúy Vân đã nổi điên lên. Lục Mặc Thâm, không thèm nói anh ta vừa mới gây ra biết bao nhiêu phiền phức cho tôi, bây giờ lại còn dám cướp người đàn ông của tôi và Kim Thư! Có phải anh ta to gan quá rồi không!”

Khuôn mặt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại Tô Kim Thư liếc nhìn người đàn ông của mình và dường như cô đã hiểu ra điều gì đó: “Thôi, thôi, được rồi, Thúy Vân. Bây giờ, giáo sư Lục gọi nam thần của cậu đi chắc hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng cần phải bàn bạc. Nói không chừng rắc rối của cậu sẽ được giải quyết ngay lập tức đấy Nói xong Tô Kim Thư đứng dậy hôn má Lệ Hữu Tuấn một cách rất tự nhiên: “Anh nhớ ăn một chút gì đó lót dạ trước khi uống rượu nhé.”

“Tối nay em sẽ đưa hai đứa nhỏ về, cần phải lo lắng cho em và các con đây.”

Thấy Tô Kim Thư gật đầu, Lâm Thúy Vân cũng không cố chấp ép nam thần ở lại nữa, cô ấy xua xua tay: “Nam thần của tôi yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ được đưa vợ các các con của anh về nhà an toàn, chỉ có điều, anh phải thay tôi dạy dỗ cẩn thận cái loại súc vật Lục Mặc Thâm kia đi nhé!”

Lệ Hữu Tuấn cưng nựng xoa đầu Tô Kim Thư, sau đó quay người đi ra ngoài Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn anh rời đi, anh chào hỏi hai đứa trẻ ở sân trước rồi đi ra ngoài, rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên tiếng động cơ nổ máy.

Lâm Thúy Vân vắt chéo hai chân lại: “Chậc chậc, Kim Thư, cậu có biết bộ dạng vừa rồi của hai người trông như thế nào không, giống như một cặp vợ chồng già yêu nhau nhiều năm vậy.

Rõ ràng là mới nhận giấy đăng ký kết hôn cách đây không lâu mà, đúng không?”

Khuôn mặt của Tô Kim Thư đỏ bừng khi bị nói như vậy, cô đưa tay ra, gõ vào đầu cô ấy: “Cậu đúng là đồ ngốc, có một số chuyện vốn dĩ cậu không thể hiểu được đâu!”

“Ôi thôi thôi, đây là lại bắt đầu bắt nạt mình, nói mình chưa từng yêu đương gì hết, đúng không?”

“Không phải đâu!”

Tô Kim Thư cũng bắt chước Lâm Thúy Vân, khoanh chân lại: “Thật ra, đôi khi mình cũng cảm thấy loại cảm giác này rất thần kỳ. Rõ ràng, mình và anh ấy mới thực sự hiểu được tình cảm của nhau chưa được bao lâu nhưng lại rất tự nhiên, hết sức ăn ý, cảm giác giống như là đã ở bên nhau rất lâu rồi ấy”

“Cảm giác này chính là không cần phải đoan trang thục nữ trước mặt anh ấy, không cần phải quan tâm đến hình tượng, cũng không phải nhỏ giọng nói chuyện, cho dù có cười ngoác cả miệng ra cũng không thành vấn đề. Bởi vì cậu biết đấy, khi đi với anh ấy, mình không cần phải dè dặt, câu nệ, cũng không cần phải che giấu khuyết điểm của bản thân…”

Thấy tự nhiên Tô Kim Thư lại nói nhiều như vậy, Lâm Thúy Vân cũng bộc bạch ngay: “Những thứ cậu vừa nói phức tạp quá đi, mình nghe mà không hiểu gì cả”

“Đợi đến khi ở bên cậu có một người yêu thương cậu nhiều như thế, cậu cũng sẽ lập tức cảm thấy như vậy, đến lúc đó tự nhiên cậu sẽ hiểu thôi”

Lâm Thúy Vân thở dài một cái: “Ôi, chỉ tiếc là, không biết mình phải chờ đến lúc nào mới có thể gặp được nam thần nhà vệ sinh của mình!”

Tô Kim Thư ngẩn người ra: ‘Nam thần nhà vệ sinh gì cơ?”

“À, là trong nhà vệ sinh của nhà hàng Vọng Nguyệt, mình đã va phải người đàn ông nam thần kia”

“…. Mình nói này, Lâm Thúy Vân, người ta đã là nam thần của cậu rồi, cậu không thể đổi cho người ta một cái tên dễ nghe hơn hay sao?”

Lâm Thúy Vân cười bến lẽn: “Quan tâm đến cái đấy làm gi!”

Đột nhiên, Tô Kim Thư nhớ đến ánh mắt mà Lệ Hữu Tuấn đã nhìn cô trước khi anh rời đi.

“À đúng rồi, Thúy Vân, hai ngày này, cậu cứ yên phận đợi ở nhà, đừng đến trường học nhé.”

“Nhưng chuyện này, mình còn định sẽ đích thân điều tra xem rốt cuộc là tên nào muốn hãm hại mình…”

“Được rồi, cậu đang như thế này, tại sao không nhờ Lâm An Nguyên giúp đỡ một chút.

Quên đi, cậu cũng đừng gây thêm phiền toái cho giáo sư Lục nữa”

Lâm Thúy Vân nghe xong những lời này, cô ấy không thể không nheo mắi lại “Kim Thư, mình phát hiện cậu có gì đó là lạ nhé! Tại sao mấy ngày gần đây, lúc nào cậu cũng nói đỡ cho Lục Mặc Thâm vậy? Còn không mau thành thật khai báo cho mình đi!”

Tô Kim Thư bị Lâm Thúy Vân đồn ép không ngừng, phải lùi về phía sau, cuối cùng, cô ngồi rúc người trong một góc của ghế sô pha: “Cậu định bắt mình phải khai báo cái gì chứ?

Lâm Thúy Vân giơ hai móng vuốt lên không trung, cào cào: “Có phải tên súc vật Lục Mặc.

Thâm kia đã mua chuộc cậu rồi không? Còn không mau thành thật với mình đi, nếu không mình sẽ dùng một trong mười hình phạt tra tấn tàn khốc hàng đầu của nhà họ Lâm – sờ ngực!”

“Lâm Thúy Vân, cái đồ lưu manh này!”

“Tuyệt chiêu Long Trảo bóp ngực…”

“A, Lâm Thúy Vân, mình thực sự sẽ không khách sáo nữa đâu đấy!”