Nhưng chưa kịp bước hai bước, Liễu Minh Hào đã ngăn cô ấy lại, nụ cười của anh ấy rất tươi: “Lâm Thúy Vân, chúng ta cá cược nhé?”
Nghe đến đây, Lâm Thúy Vân trợn tròn: “Này anh, anh thực sự rất rảnh rỗi sao?”
“Tuần sau sẽ có một trận đấu bóng rổ giữa giáo viên và học sinh trong trường của chúng ta. Nếu tôi có thể vào chung kết và giành được điểm cao nhất trong trò chơi, em phải là bạn gái của tôi” Liễu Minh Hào nhìn cô.
Lâm Thúy Vân cau mày, đánh giá anh ấy một lượt từ trên xuống dưới: “Chỉ dựa vào anh? Tôi nhớ hình như anh không ở trong khoa thể thao, vào chung kết sao? Còn là người ghi được nhiều điểm nhất?”
“Làm sao? Em không dám đánh cược?”
Lâm Thúy Vân ghét nhất là người khác chọc tức cô, ngay khi nghe ai đó nói rằng cô không dám, cô bùng nổ ngay tại chỗ: “Có gì mà không dám chứt”
Liễu Minh Hào cười vui vẻ.
Anh ấy trực tiếp cầm điện thoại di động của Lâm Thúy Vân lên, điền số điện thoại của mình vào: “Quân tử nhất ngôn.”
Lâm Thúy Vân giật ngay điện thoại: “Tứ mã nan truy, tôi sợ anh chắc!”
Sau khi Liễu Minh Hào rời đi, Lâm Thúy Vân lại ngồi xuống.
Tô Kim Thư rốt cuộc nhịn không được, nằm lấy Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng ngồi xuống: “Thúy Vân.”
“Phì”
“Phì!’ Ở bên phải, đột nhiên có một tiếng khinh thường chế nhạo, Lệ Hữu Tuấn chế nhạo: “Tôi lại cảm thấy cô ấy nói đúng, không chỉ là kẻ mất trí, mà còn là kẻ tàn tật não.”
Khuôn mặt của Tô Kim Thư đột nhiên nổi đầy những đường đen: “Anh Lệ, sao anh lại nói người ta như thế?”
“Em đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi. Hãy là người phụ nữ của tôi, người có thể nói những điều như vậy, còn không phải những kẻ khuyết tật não sao?”
Tô Kim Thư: “…”
Anh nói có lý quá, cô không thể bắt bẻ được.
Lâm Thúy Vân gật đầu lia lịa, bày tỏ sự đồng tình với Lệ Hữu Tuấn: “Thành thật mà nói, tôi không có chút nào hứng thú với loại kiêu ngạo đó.”
“Nhưng không phải cậu đã đồng ý đánh cuộc với anh ta rồi sao? Nếu anh ta thực sự thẳng thì sao? Cậu có nghiêm túc với việc làm bạn gái của anh ta không?”
Lâm Thúy Vân hừ lạnh: “Đừng lo lắng, tớ sẽ có cách. Tớ sẽ tìm những người ở khoa thể thao, sẽ ngược anh ta bằng chết thì thôi Muốn làm người đàn ông của tớ à, mơ kiếp sau đi.”
Tô Kim Thư gật đầu: “Cậu có cách thì tốt rồi. Tớ không muốn cậu trở thành bạn gái của người mà cậu không thích chỉ vì một vụ cá cược.”
“Đừng lo lằng, tớ không ngốc như vậy”“
Hai cô gái nói chuyện với nhau.
Lâm Thúy Vân nhận thấy rằng trong toàn bộ bữa ăn, nam thần của cô tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng ở nơi hạ phàm như thế này cũng không có chút kiêu ngạo nào, ăn gì thì ăn, không có một chút ghê tởm.
Trong phút chốc, hình ảnh nam thần cao lớn hoàn mỹ trong lòng cô lại hoàn hảo thêm vài phần.
Tô Kim Thư luôn muốn nói chuyện với Lâm Thúy Vân về việc chuyển hộ khẩu, nhưng Lệ Hữu Tuấn đang ở đây, cô ấy không tìm thấy cơ hội để nói.
Mãi cho đến khi điện thoại di động của Lệ Hữu Tuấn đổ chuông, anh liếc xuống màn hình và thấy là Lục Anh Khoa gọi đến: “Tôi đi trả lời điện thoại “
Nói xong Lệ Hữu Tuấn đi thẳng xuống lầu và bước ra ngoài.
Tô Kim Thư vội chạy theo chạy ra cầu thang nhìn xuống, thấy vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn nghiêm nghị, dường như anh đang nói điều gì đó.
Cô nhìn quanh một vòng, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi: “Thúy Vân, tớ có chuyện muốn nói với cậu”
Lâm Thúy Vân bận ăn cơm, tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn cô: “Có thai rồi à?”
“Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Lâm Thúy Vân cười: “Đùa chút thôi, nói tớ nghe xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Kim Thư đấu tranh một lúc rồi xấu hổ trả lời: “Tớ, hôm nay tớ đến Cục Dân chính với anh ấy… để chuyển khẩu, anh ấy muốn đưa tớ vào gia phả của họ.”
“Phun!”
Lâm Thúy Vân đang chuẩn bị uống một ly rượu, liền bị sặc và phun cả ra.
Cô nhìn chằm chăm vào Tô Kim Thư với vẻ không tin, không còn quan tâm đến việc nước vẫn đang nhỏ trên mặt: “Cái gì?”
“Cậu nhỏ giọng đi”
Tô Kim Thư vội vàng kéo cô ấy lại, “Đúng là đã đi làm thủ tục, thế nhưng có chuyện xảy ra, không thành.”
Lâm Thúy Vân sững sờ hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô ấy thở dài: “Cây cải tốt nuôi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng bị nam thân của tớ lấy mất rồi.
Tâm trạng thật là lẫn lộn. Nhưng nói gì thì nói, tớ nhất định không đồng ý để cậu ở bên người khác, nhưng nếu là nam thần của tớ, tớ tán thành cả hai tay hai chân.”
Tô Kim Thư đỏ bừng cả mặt: “Tớ cũng có chút kinh ngạc, không ngờ anh ấy…”
“Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên? Tớ đã nói rất lâu rồi, tớ đoán anh ấy yêu cậu còn sớm hơn lúc cậu yêu anh ấy.”
“Ai, ai nói tớ yêu anh ấy?”
“Được rồi, đến lúc này rồi, còn cứng miệng cái gì chứ! Có phải đến lúc sinh ba rồi cậu mới chịu nhận không?”
Tô Kim Thư không nói nhưng trái tim cô lại đang ngọt như mật.
Ở dưới lầu, sau khi Lệ Hữu Tuấn cúp điện thoại, anh quay đầu lại liếc nhìn Lâm Thúy.
Vân vẫn đang nói chuyện với Tô Kim Thư.
Ánh mắt anh khẽ lóe lên, khóe miệng giật giật, lật ra điện thoại của Lục Mộc Thâm, gọi điện thoại.
“Ting tíng ting, ting ting ting”
Sau khi chuông điện thoại vang lên trong chốc lát, Lục Mặc Thâm mới liếc xuống màn hình điện thoại.
Nhìn thấy điện thoại của Lệ Hữu Tuấn nhảy lên trên, mắt anh ta lóe lên và anh ta nhấn nút trả lời: “Anh Lệ, dạo này rảnh không?”
“Cũng không nhàn rỗi lắm.”
“Vậy mà vẫn có thời gian để gọi cho tôi?”
“Ồ, có chuyện phiền toái anh Lục giúp đỡ.”
“Chậc chậc! Đường đường là chủ tịch tập đoàn Lệ Thiên, còn muốn tôi giúp gì nữa?”
“Tôi muốn mượn một số người của anh.”
Lục Mặc Thâm dường như nhận ra điều gì đó: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết người của anh bị điều đi thủ đô hết rồi. Tôi không muốn dây vào vũng nước này của anh, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây”
Lục Mặc Thâm đang định cúp điện thoại, thì đầu dây bên kia Lệ Hữu Tuấn nói nhẹ: “Tô Kim Thư và tôi đang ở Lan Ly. Nhân tiện, tôi vừa tình cờ gặp Lâm Thúy Vân, và một người tên là Liễu Minh Hào đã ngăn cô ấy lại…”