Buổi chiều hôm đó, Trang Du Mộng muốn giữ cậu ở lại ăn tối, nhưng mới vào bếp không bao lâu, cô để ý thấy Lục Tinh đang đứng ở cửa cách cô không xa, đôi mắt đen như vực thẳm vừa bắt gһp tầm mắt của cô. Cậu nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
“Tôi phải đi đây.”
Trang Du Mộng đặt con cá trong tay xuống, rửa tay đi tới trước mặt cậu. Có lợi thế về chiều cao, Lục Tinh thoáng nhìn đai ngực bó chặt trước ngực cô bị, mất tự nhiên miễn cưỡng quay người đi.
“Cậu không ở lại ăn một bữa cơm à?” “Không.”
Biết cậu không thích nói chuyện, Trang Du Mộng đã dần quen với việc ít nói của cậu. Nhìn lên thì thấy vành tai hồng hồng của chàng trai, màu trong trẻo khiến cô hơi sững sờ, dời tầm mắt xuống ngực cậu, cô mới nhận ra vừa rồi giống như mình đang nhìn vào hai dấu chấm trên ngực cậu.
Vốn là một màu hồng nhạt bình thường, nhưng làn da của cậu lại quá trắng, thế nên hai đầu v* nhô lên lộ ra vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Trang Du Mộng xấu hổ mà lắc đầu, cảm thấy hành vi của mình khiến cậu khó chịu, nên đơn giản không giữ cậu lại nữa.
“Trên đường về nhà nhớ cẩn thận.”
Đang đứng ở cửa, Trang Du Mộng chuẩn bị tiễn cậu, nhưng khi nhìn thấy lưng cậu hướng về phía hoàng hôn, cô bỗng nhiên đưa tay ra vuốt những sợi tóc loạn trên trán cậu, vuốt nhẹ từng sợi một.
Cô không biết tại sao mỗi lần gһp Lục Tinh, mình lại như một người mẹ già luôn muốn chăm sóc cho cậu.
Lục Tinh vốn định nhấc chân xoay người đi lại bị động tác kia ngừng lại. Lòng bàn tay mềm mại mang lại cảm giác khiến cậu tham luyến* không thôi, nhưng cậu cũng biết rằng nếu ở lại lâu hơn nữa, cậu có thể sẽ không thể kiềm chế được ngọn lửa tình dục vốn đã tràn ngập.
(*Tham luyến hay còn gọi tham ái, là một trong ba độc lớn nhất (tham, sân, si) dẫn chúng sinh đi luân hồi.)Vừa rồi ở cửa phòng bếp, nhìn thấy Trang Du Mộng đưa lưng về phía mình giết cá, đôi chân trắng nõn mềm mại tuỳ ý chồng lên nhau, cһp mông căng tròn bị chiếc quần đùi bao bọc kín mít, nhưng hình dáng hay xúc cảm dường như là không chịu khống chế giống nhau, như muốn đào sâu vào mắt và đầu của cậu.
Vật trong quần cậu cứng lên rất khó chịu, cho nên muốn trước tiên rời khỏi đây, tránh cho mình vô cớ phải chịu những kích thích ham muốn.
“Cô thường xuyên sờ đầu tôi.”
Vốn là lơ đãng mà nói ra, nhưng Trang Du Mộng lại cảm thấy hành vi của mình hơi bất lịch sự khiến cậu khó chịu. Lặng lẽ rút tay về, cô cụp mắt đưa ngón tay lên vạt áo vày vò vài vòng rồi xấu hổ nói xin lỗi cậu.
“Tôi… tôi không biết vì sao mỗi lần thấy cậu đều muốn sờ đầu cậu. Điều này thực sự hơi thô lỗ. Lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa…”
“Sao cô không hỏi tôi có thích không?”
Trước khi cô dứt lời, Lục Tinh đã giành trước một bước nói sự hoang mang trong lòng mình. Lời vừa thốt ra đã khiến cô trở tay không kịp, cũng không rõ ý cậu muốn nói là gì.
“Vậy thì… cậu có thích không?”
Nhẹ giọng mở lời, cô cảm thấy đây là câu hỏi ngu ngốc nhất mà cô đã nói trong nhiều năm qua, nhưng cô không suy nghĩ gì đã làm theo lời cậu nói, mơ hồ giống như vô ý mà nịnh hót.
Lục Tinh nhìn chằm chằm vào vòng tròn nhỏ ở giữa tóc cô, tầm mắt của cậu như bị vòng xoáy hút vào. Cậu nắm chặt hai tay thành đấm buông thõng bên hông, quay đầu nhìn bãi biển cách đó không xa, trên mặt đã phủ đầy rặng mây đỏ chứa ánh hoàng hôn, nhàn nhạt mở miệng.
“Không chán ghét.”
Cậu không trực tiếp nói rằng mình thích nó, nhưng Trang Du Mộng cảm thấy sức nặng của ba từ này dường như nặng hơn.
“Nếu không ghét nó… sau này tôi có thể chạm vào không?”
Lục Tinh trầm mặc không nói, cô tò mò ngẩng đầu nhìn cậu, mới phát hiện hầu kết của cậu đã lăn lên xuống hai lần, sau đó vỗ vỗ cằm dưới, xoay người rời đi.
Hai ngày sau, Trang Du Mộng sống cuộc sống của một ngư dân, một ngày ăn cá ba bữa. Lục Tinh không xuất hiện nữa, cô muốn cho cậu nếm thử tay nghề làm cá của mình, như vậy xem ra trong thời gian ngắn dường như vô vọng.
Nhưng điều đáng kinh ngạc là sau mấy ngày ở nhà thoải mái, cô lại bắt đầu chủ động ra biển bơi lội. Có lẽ vết sẹo đã lành không còn đau nữa, bản thân không
nên bởi vì chút rắc rối đó mà bài xích biển cả. Cũng có lẽ là tâm lý dễ dãi của cô cảm thấy rằng con cá voi trắng hẳn là đã sớm rời đi, nên hoạt động bơi lội đã được đưa vào lịch trình hàng ngày.
Đã lâu không được bước lên cát mịn và ngâm mình trong nước biển, Trang Du Mộng rất nhớ cô đã lấy lại được tự do.
Khi đi ngang qua bến cảng, cô đứng bên bến và nhìn ra xa, những chiếc thuyền màu trắng xếp hàng ngay ngắn trên bờ, một chiếc thuyền đánh cá cách cô không xa, to đến nỗi bằng cһp mắt sắc bén của mình đã nhận ra nó là tàu săn cá voi.
Ở đây nghiêm cấm đánh bắt cá voi, nhưng vì vùng biển này không nổi tiếng nên hầu hết mọi người không quan tâm đến các tàu đánh bắt cá voi bất hợp pháp, vì vậy những người này có cơ hội lợi dụng sơ hở.
Không hiểu sao trong lòng Trang Du Mộng luôn có một cảm giác kỳ lạ mà cô không thể giải thích được. Cô nhấc chân lên đi về hướng con tàu, ở khoảng cách 20m cô nhạy bén nhìn thấy thân ảnh màu trắng.
Tần số của nhịp tim tăng lên đáng kể, như thể đang tò mò cùng lo lắng, khi cô đến gần mới phát hiện, các ngư dân đang đưa một con cá voi trắng xuống tàu.
Cô biết rất rõ vùng biển này, nếu câu được cá voi trắng thì rất có thể đó là con cô đã gһp trước đây.
Đặc biệt khi cô nhìn thấy con cá voi trắng há miệng hô hấp không nổi, đôi mắt đen đầy tuyệt vọng. Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó khi phát hiện thấy bóng dáng của cô, nó đột nhiên hét lên, vây đuôi của nó đập mạnh vào tấm vải bố, khiến một vài người đánh cá phải run lên vì sợ hãi.
Lúc đó, Trang Du Mộng chỉ có một ý tưởng duy nhất, đó là cứu nó.