Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử

Chương 7




Ngày hôm đó Trang Du Mộng không nhớ mình đã trở về như thế nào, cô chỉ biết rằng đây là lần đầu tiên trong đời cô chật vật muốn chạy trốn khỏi biển rộng.

Khu vực biển là nơi tuyệt vời để che đậy màn d*m loạn của con cá voi, ngoài cô ra, không ai biết cá voi trắng đã làm gì với cô.

Nằm ngửa trên giường lấy tay che mặt, Trang Du Mộng không muốn nhớ lại hồi ức đó. Cô biết rằng cô không nên sống chung với động vật. Đó là phản ứng sinh lý bình thường khi động dục. Dù có đánh hay mắng mỏ nó, kết quả cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, cuối cùng nếu cô không xử lý tốt còn có thể sẽ mang danh ngược đãi với động vật này.

Gió biển mang theo thuỷ triều từ ngoài cửa sổ thổi vào, âm thanh thanh thuý của chuỗi vỏ sò kéo suy nghĩ của cô trở lại. Trang Du Mộng ngồi dậy nhìn mây trời ngoài cửa sổ nhuộm màu cam hồng phía chân trời, mặt trời lặn cũng vô tình mạ lên khuôn mặt cô một tia sáng đỏ rực.

“Được rồi, không có gì đáng giận, coi như là bị con cua cắn, con sứa đâm eo, cũng không phải chuyện lớn.”

Sau khi tự an ủi bản thân, cô đứng dậy đóng cửa sổ, ra phòng khách mở TV xem dự báo thời tiết.

Đây là thói quen tập thành của cô sau khi đến Bretagne để biết nhiệt độ và độ ẩm của ngày hôm sau, đồng thời đánh giá xem mình có thể đi lặn hay không.

Tuy nhiên, lần này cô chỉ yên lặng nghe một lúc, hôm sau nhiệt độ và độ ẩm tốt nhưng vẫn ở trong nhà, không có bất kỳ sự sắp xếp nào cho việc đi ra biển.

Hay đúng hơn là không chỉ ngày hôm sau, cả tuần kế tiếp cô không ra biển. Nhiều nhất, chỉ nhặt một số vỏ sò trên bờ biển, mang về nhà treo chúng vào chuỗi treo trước cửa.

Cô không thể biết mình đang nghĩ gì, 30 phần trăm sợ hãi 60 phần trăm trốn tránh, 10 phần trăm còn lại có lẽ đang buồn bực với bản thân, chính là cô thực sự đã có phản ứng vào lúc đó.

Vì vậy, những ngày này cô cố ý muốn tránh xa biển, cầu mong những suy nghĩ hỗn loạn của cô có thể bị biển cuốn đi khi thủy triều lên xuống.

Buổi chiều trở về từ siêu thị, Trang Du Mộng đỗ xe như thường lỆ, dùng chìa khóa chuẩn bị mở cửa, nhưng phát hiện trước mặt có một người đang đứng.

Người thiếu niên chỉ mặc một chiếc quần lót dưới thân, làn da trắng nõn sau lưng phơi ra nắng như vô hình chung được mạ một lớp ánh sáng, cả đường cong cơ thể cũng nhu hoà đi không ít. Cậu xách một chiếc túi trên tay, nó căng phồng còn có tiếng động, từ khoảng cách này không thể nhìn rõ đồ bên trong.

Cô dường như chỉ biết một người có chiều cao và thân hình như thế này, chưa bao giờ nghĩ rằng người đó sẽ xuất hiện ở đây lần thứ hai.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Lục Tinh theo bản năng quay người lại, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, đầu tiên là cúi đầu thở phào nhẹ nhõm, hơi buông lỏng ngón tay cầm túi. Khi cậu ngẩng đầu lên một lần nữa, biểu cảm trên khuôn mặt trở lại như lần đầu tiên mà Trang Du Mộng đã nhìn thấy cậu.

Cảm giác xa cách hờ hững dường như đang bẫy cậu trong một bong bóng đặc thù tự chế, cô vừa định bước đi lại thu chân về.

“Cậu… có việc gì sao?”

Cô nhẹ nhàng mở miệng, những tưởng chàng trai ấy sẽ không bao giờ gһp lại cô nữa, nhưng hôm nay gһp lại, trong lòng lại dâng lên một niềm vui khó tả và thân thuộc.

Lục Tinh mím môi không nói gì, trong lòng lo lắng khẩn trương không biết nên nói như thế nào, nhưng vẻ mặt lãnh đạm tự nhiên, đáy mắt một mảng đen nhánh như cũ. Trang Du Mộng luôn cảm thấy rằng cậu không muốn nói chuyện với cô.

Sau một hồi bế tắc, cô đã bị đánh bại, cô thực sự không hiểu được suy nghĩ của cậu, không thể không tự hỏi liệu các chàng trai bây giờ có như vậy không?

“Được rồi, đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, có muốn vào nhà uống ly trà không?”

Trong giọng nói đều là vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại có vẻ cưng chiều một cách kỳ lạ.

Cậu hé môi muốn từ chối, hai chữ kia rất đơn giản nhưng cậu lại không thể nói ra. Lục Tinh quay mặt sang một bên, Trang Du Mộng nhìn thấy cậu khẽ gật đầu, vành tai hơi đỏ lên.

“Cái này...cho cô.”

Khi cô đi ngang qua cậu để mở cửa, Lục Tinh đột nhiên vươn tay ra đưa chiếc túi cho cô, điều này thực sự khiến cô hoảng sợ.

Cô cầm lấy chiếc túi, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào cậu, nhận thấy thiếu niên run lên một cái, vội rụt tay lại sau lưng, vẻ mặt không được tự nhiên, trong lòng lại tươi cười như hoa.

Thật ngây thơ lại còn giả vờ trưởng thành trước mặt cô, thực sự không biết nên nói gì với cậu bây giờ.

“Cảm ơn, cái này là…”

Cô vừa nói vừa mở túi ra, bất ngờ đập vào mắt cô là một con cá hồi sống còn động đậy, mắt nó vẫn còn một tia sáng, cô giật mình thiếu chút nữa ném văng chiếc túi ra ngoài.

Đây có phải là loại quà tặng mới được lựa chọn cho lần đầu gһp mặt hiện nay không?