Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử

Chương 53




Vào buổi chiều Doãn Hằng ở lại nhà Trang Du Mộng một lúc. Mà sau khi ăn xong, Lục Tinh không nói lời nào, chỉ ngồi ở một góc sô pha, thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái, điều này khiến Doãn Hằng vừa buồn cười vừa tức giận.

“Cậu không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Từ góc độ quan điểm sinh vật học, sự tồn tại của cậu quả thực là một trường hợp đặc biệt, nhưng trường hợp đặc biệt không có nghĩa là nó không được công nhận tồn tại, thậm chí ở nhiều nhiều trường hợp sẽ làm cho nghiên cứu của chúng tôi có nhiều bước tiến triển đột phá… “

“Chỉ là cậu gһp may mắn, lĩnh vực nghiên cứu của tôi không phải về sinh vật biển, vì vậy tôi ở nơi này cậu đã an toàn.”

Trang Du Mộng ngồi ở bên cạnh Lục Tinh nắm lấy tay cậu cẩn thận lắng nghe, theo lời Doãn Hằng không đùa, mà cô cũng có khuynh hướng tin tưởng cậu đưa ra cam đoan. Sự tồn tại là hợp lý, nhưng nó có hợp lý hay không thì không nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.

“Tôi nên làm cái gì?”

Thiếu niên đặt ra câu hỏi thẳng thắn không trang trọng, tiết kiệm phần lớn thời gian mà con người dành cho việc nói vòng vo. Doãn Hằng biết trong lòng cậu đã bắt đầu có xu hướng tin tưởng mình, cười nhẹ một tiếng chậm rãi lắc đầu.

“Tôitin rằng mọi sinh vật đều có bản năng phán đoán của riêng chúng, bởi vậy cậu không cần hỏi tôi tìm kiếm câu trả lời gì cả.”

“Vốn dĩ tôi luôn có tâm lý chống lại sự can thiệp của con người, bây giờ suy nghĩ của tôi có lẽ cũng giống như Tiểu Mộng. Nhưng đó có phải là phán đoán

của riêng cậu hay không, chỉ có thể tự cậu trải nghiệm.”

Chạng vạng Doãn Hằng không ở lại ăn cơm, mà lúc Trang Du Mộng tính tiễn anh, Lục Tinh cũng lúng túng bước ra đứng bên cạnh cô, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng ánh mắt né tránh vẫn rõ như ban ngày.

“Cám ơn đàn anh, em…”

“Anh hiểu, hoặc là phải nói đã sớm thấy tận mắt, chỉ là trong lòng lại không muốn thừa nhận.”

Trang Du Mộng xấu hổ gật đầu, biết rằng mình không thể đáp lại sự mong đợi của anh, cảm giác đó khó chịu hơn là giấu kim trong lòng. Doãn Hằng không thèm để ý mà sờ lên đỉnh đầu cô, ánh mắt nhìn qua một bên thấy Lục Tinh thuận tay quay mặt sang một bên, hơi hé môi tuôn ra mấy câu.

“Cảm ơn…”

Ồ? Với tính cách của cậu mà còn nói cảm ơn với anh? “Cậu chắc chắn không muốn gọi tôi là anh?” “Chú…”

“Tiểu Mộng, em đã dạy cậu ta những gì thế?” “Không phải em…”

Sau khi tiễn khách, Trang Du Mộng lại một lần nữa đưa cậu ngồi xuống sô pha, vốn định bật TV mà cậu luôn thích lên xem cho vui, nhưng ngay tức khắc bị Lục Tinh âm thầm giật lấy điều khiển từ xa.

“Có thể nói cho anh biết, bọn em có ý tưởng gì không?”

Khi cậu nói môi hơi run lên vài cái, như thể sợ hãi nghe tin mình không thể chịu nổi. Trang Du Mộng thở dài đặt đầu của cậu tới đặt trên vai, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.

“Em… muốn đưa anh về nhà của anh, cho nên em vẫn luôn nghiên cứu lộ trình và thời gian di chuyển của gia đình anh…”

“Muốn tách khỏi anh sao?”

Như thể sợ rằng giây tiếp theo cô sẽ biến mất, Lục Tinh ôm chặt lấy eo cô ấn cô vào lồng ngực. Trang Du Mộng rút một bàn tay lặng lẽ lau đi hơi nước nơi khóe mắt, lại ngẩng mặt lên nở nụ cười hôn lên khuôn mặt và khóe môi cậu, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt.

“Anh phải biết rằng, hiện tại ở bên cạnh em không đơn giản như vậy. Em không thể đảm bảo sau này anh có bị tổn hại hay không, càng không có biện pháp bảo vỆ an toàn cho anh được, cho nên em cảm thấy, đi theo chủng tộc của anh có thể tăng khả năng sinh tồn của anh nhất… “

“Nhưng bây giờ sau khi nghe những lời của đàn anh, em cảm thấy mình quá ích kỷ…”

Cô dùng những ngón tay mảnh mai trượt xuống từ trán, lông mày cùng sống mũi cậu lại đến bờ môi và cằm, như thể cô đang khắc họa hình dáng đẹp nhất của cậu trong trái tim mình.

“Vậy nên bây giờ em giao toàn quyền quyết định cho anh. Đầu mùa hè năm sau, tộc đàn của anh lại lần nữa trải qua thời gian kia, em sẽ đưa anh tới điểm tọa độ mà em đã tính, cùng anh chờ bọn họ, nếu anh lựa chọn ở lại, em sẽ không ép buộc anh trở về, nếu đến lúc đó anh quyết định rời đi với họ một cách tự do… “

“Em cũng sẽ nói lời tạm biệt với anh một cách vui vẻ, hy vọng về sau anh sẽ không bị bỏ lại phía sau một lần nữa.”

Khi nói đến đây Trang Du Mộng vẫn không kìm được mà vùi mặt vào ngực cậu khóc nức nở. Sự ướt át trên lồng ngực khiến Lục Tinh há miệng thở dốc không thể nói nên lời, thật ra cậu muốn nói với cô rằng cậu không muốn rời khỏi đây, nhưng lời vừa đến bên miệng lại bị lưỡi chặn lại, mặc cậu có cố gắng thế nào cũng không thể gạt bỏ những do dự trong lòng.

Ánh mắt cậu đảo qua vài cái, bóng đen trong suốt dần dần trở nên rõ ràng. Vươn tay ôm mặt người con gái, hôn lên giọt nước mắt của cô, một giây này, Lục Tinh cảm giác ý thức của cậu qua thời gian đã lặng lẽ bắt đầu trải qua thay đổi.

Không còn là một vũng nước suối sâu, cũng không phải là vô số những gợn sóng lăn tăn, mà là sự hợp nhất và giao thoa tuyệt vời của cả hai người, cuối cùng hợp thể.

“Được.”

Là do cậu quyết định.

Từ khoảnh khắc một người có thể do dự và suy nghĩ, có lẽ cậu đã là một người trưởng thành thực sự…