Ở phòng khách vừa xem TV vừa ăn mì, Trang Du Mộng nghĩ đến người chiếm trọn giường của cô trong phòng ngủ, lại tức đến sôi máu.
Cô đã sống hai mươi bốn năm, từng thấy không ít các hạng người, chưa từng gһp phải người nào xương cốt khó gһm* như vậy.
(*ý chỉ những người mạnh mẽ, cứng rắn khó thuyết phục)Đồ ăn trong đĩa bị cô ăn sạch sẽ, sau khi ăn no thì tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Nhưng lúc đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay, dư quang vô tình thoáng nhìn vào trong phòng ngủ thấy bóng dáng trắng nõn đang co rúm trong chăn bông.
Nhìn cậu dường như rất đau, phần lớn màu hồng trên môi nhạt đi, cả người run lên, nhưng không có ý định xin cô giúp đỡ.
Trang Du Mộng đứng ở cửa nhìn cậu, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Dù sao cậu cũng giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, cô cũng không có ý định bỏ mặc cậu. Nhìn cậu như vậy, trái tim vốn đã mềm mại của cô không thể cứng rắn được nữa.
“Là phúc không phải hoạ…”
Cô thấp giọng thở dài, nhanh chóng thu thập đồ rồi lái xe ra siêu thị gần nhất mua ít cá.
Cô không biết cậu thích ăn loại nào nên đành mua mỗi loại một con. Cá hồi, cá tuyết, cá trích, thậm chí cả mực cô cũng không tha.
Vừa bước vào nhà, chưa kịp kêu lên thì đã phát hiện người nọ đã từ trên giường bước ra đứng ở phòng khách, ánh mắt khóa chặt cái túi đầy cá trên tay cô.
“Tôi vừa mua một vài loại cá về. Cậu đợi một chút, tôi đi làm nó bây giờ.”
Cô không quen nhìn bộ dạng trần truồng của cậu, vốn đã chuẩn bị sắn khăn tắm cho cậu trên giường nhưng cũng bị cậu bỏ qua một bên. Trang Du Mộng quay đầu đi, vẻ ửng hồng trên mặt dần dần lan sang hai bên tai.
Nhưng thiếu niên lại không quan tâm đến hình tượng của mình chút nào. Thoải mái bước đến lấy chiếc túi từ tay cô, dưới vẻ mặt ngạc nhiên ngại ngùng của cô, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên kể từ cuộc gһp.
“Cảm ơn, như vậy là được.”
Trang Du Mộng nhất thời chửi thầm một tiếng. Xem ra cậu không phải người không có giáo dục, vẫn là người biết lễ phép, khi cười, khóe môi cong lên, có chút thông minh lại đáng yêu, khiến người ta cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.
Nhưng hành vi khác người của cậu lại khiến cô phải nghi ngờ. Loại cá này dù thế nào cũng không thể ăn sống được, tuy tươi xanh nhưng không thể tránh khỏi mấy con ký sinh trùng.
Cô còn chưa kịp nhắc nhở, thiếu niên đã cầm túi quay đi bước vào phòng ngủ. Lần nữa Trang Du Mộng nhìn thấy cậu, trạng thái của cậu rõ ràng đã tốt hơn trước, giống như chiếc đuôi cá mắc cạn may mắn được người ta tìm thấy, đưa trở lại biển.
Không biết vì sao, một khắc kia trong đầu cô vụt qua hình ảnh một con cá voi.
Mặc dù không biết cậu làm thế nào để tiêu hoá được những con cá đó, Trang Du Mộng không muốn nghĩ về nó nữa. Sau một ngày mỆt mỏi, cô vốn đã suy yếu, chăm sóc cậu cũng tốn rất nhiều công sức, tuỳ tiện tắm rửa, mặc áo ngủ rồi nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Đêm đã khuya, toàn bộ căn nhà yên tĩnh, Trang Du Mộng ngủ đến khi đau mỏi đầu nhưng không muốn tỉnh lại. Ghế sofa không thoải mái bằng giường, nhưng thiếu niên đã chiếm phòng ngủ của cô, cô cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự ấm ức chính mình.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, dưới màn đêm có bóng đen không thể thấy rõ. Chàng trai bước ra phòng khách, thấy cô đang ngủ rất say nhưng lại vô thức lật qua lật lại, mặc dù thời tiết không nóng lắm nhưng chiếc váy ngủ của cô đã bị kéo đến ngang eo, cһp đùi săn chắc trắng nõn, quần lót ren bao bọc lấy nơi tư mật vô cùng khéo léo, như một cái gai lớn đâm thẳng vào đôi mắt đen tuyền của cậu.
Vẻ ửng hồng trên gương mặt được màn đêm che giấu, cậu cảm thấy hơi thở của mình sắp không ổn, dời mắt nhấc chân đi ra ngoài, trong đầu chợt nhớ tới cô ôm túi cá to trong người. Cùng với xúc cảm khi bàn tay mềm mại ấm áp kia chạm lên trán mình.
Cắn chặt răng, cuối cùng cậu đi tới bế cô gái mềm mại đi vào phòng ngủ. Mùi hương trái cây của sữa tắm thoang thoảng nhè nhẹ tiến vào khoang mũi cậu, vốn dĩ cậu rất ghét mùi hương nhân tạo, nhưng lúc này cậu không nhịn được ngửi thêm vài lần nữa.
Cậu càng tới gần ngửi kỹ, càng có thể nắm bắt hương thơm tinh tế lại quyến rũ.
Đắp chăn bông cho cô, nhìn chằm chằm cô thêm vài lần, bóng người đen kịt kia cuối cùng hoàn toàn biến mất trong màn đêm.