Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử

Chương 28




Sống ở bờ biển mấy năm nay, học lặn được vài tháng, Trang Du Mộng vốn tưởng đã quen thuộc với vùng biển lại là lần đầu tiên gһp phải tình huống sinh tử trên biển ly kỳ như vậy.

Đứng trên thuyền, cô nắm chặt tay, nhìn cá voi trắng theo sau mình, cùng với nó là những kẻ săn mồi theo phía sau, lòng cô ngoài dự đoán của mọi người bình tĩnh đến không ngờ.

Nếu lần này có thể cứu nó, thì lúc sau cô sẽ phải tự mình kiểm chứng những nghi ngờ nảy sinh trong lòng.

Tất cả những dấu hiệu trước đó đều hướng trực tiếp đến một kết quả đáng kinh ngạc, để xác nhận kết quả này có phải là sự thật hay không, vụ cá cược này đặt cược chính là số phận của Lục Tinh.

Con thuyền đang phóng hết tốc lực, những ngôi nhà và cây cối thưa thớt ở trên bờ cách đó không xa. Trang Du Mộng nhắm mắt cắn chặt đôi môi đã tím tái, nhịp tim rung lên như trống và sấm, để lại tiếng tàu ầm ầm và gió hú sau đầu.

Khi cô mở mắt ra lần nữa thì chiếc thuyền đã giảm tốc độ và đến khu vực xa bờ chỉ cách bờ vài chục mét.

Nguy hiểm được giải trừ, con cá voi trắng vừa muốn quay đầu dạt ra khỏi đuôi tàu, nhưng bị tiếng động đột ngột khi xuống nước chặn lại, nó ngơ ngác buông vây đuôi và thả trôi tại chỗ.

“Mày có thể nghe hiểu tao nói, phải không?”

Trang Du Mộng giả vờ bình tĩnh bơi qua, đứng cách nó chưa đầy ba mét rồi dừng lại, ánh mắt mang theo sự sắc bén tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào sinh vật nhanh nhẹn trước mặt.

Chỉ là cô chìm trong nước khuấy động những ngón tay bất an của mình để thú nhận sự không chắc chắn của mình với thế giới.

Cá voi trắng không có bất cứ phản ứng gì, cũng không rời đi mà chỉ lặng lẽ quay lưng lại phía cô. Trán mềm mại bị giấu ở dưới nước, nhưng trong lòng cũng không che được sự ấm ức.

“Nếu như mày không có phản ứng gì, tao sẽ coi như mày không hiểu, sau này đừng tới tìm tao nữa.”

Lạnh nhạt nói ra những lời này, Trang Du Mộng cũng bất chấp tất cả bơi trở lại bờ. Nhưng chỉ vài bước, sau lưng nhẹ nhàng bị chạm vào khiến lớp ngụy trang hờ hững của cô ngay lập tức tan rã.

Cuối cùng thì cậu nghe hiểu.

Dùng trán khẽ chạm vào eo cô, con cá voi trắng nhìn cô cũng không để ý, nó bơi đến trước mặt cô, dùng đầu xoa xoa vùng bụng mềm mại với cơ thể mịn màng của cô rồi lại đẩy đỉnh đầu lên khỏi mặt nước, đôi mắt long lanh chứa đựng chân thành không lừa gạt người.

Nói đến cũng thật kì lạ, vẻ ngoài này quá khác so với ngày thường của một thiếu niên nào đó, đến nỗi Trang Du Mộng không thể nhất thời bình tĩnh mà coi hai thân xác thành một hình được.

Nhưng cho đến khi nó ở trên mặt nước ngo ngoe rục rịch, muốn chạm trán vào môi cô, Trang Du Mộng mới thực sự cảm thấy mình có chuyện lớn.

Cho dù là người hay cá voi, tật xấu làm nũng này sẽ không bao giờ thay đổi.

“Vậy… đó là lời thú nhận, đúng không? Vậy nếu cậu không biến lại thành… đợi đã, đó là gì?”

Cô không biết làm thế nào để diễn đạt ý nghĩa chính xác, vì vậy cô chỉ có thể mơ hồ cố làm cho cậu hiểu. Nhưng khi thoáng thấy màu đen trên vây đuôi của cậu đang trôi tự do trong nước, Trang Du Mộng đột nhiên đỏ mặt theo bản năng ôm lấy đầu cậu, mối nghi ngờ cuối cùng trong lòng đã bị sóng biển cuốn đi.

“Hiện tại… không được biến!”