Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử

Chương 12




Nhanh chóng đong đưa vây đuôi về phía trước, khi Lục Tinh quay lại biển một lần nữa, cậu cảm thấy mình đã lấy lại được cuộc sống tự do lần thứ hai.

Nước biển dù lạnh băng, nhưng vẫn luôn ấm hơn so với lòng của những người ngư dân kia.

Hai ngày nay cậu đều ở vùng biển này tìm kiếm khả năng đột phá, và cũng để tìm kiếm phương hướng di cư của tộc mình. Nhưng sáng nay vô tình đụng phải thuyền săn cá voi, thể xác và tinh thần mỆt mỏi, ăn uống không được no, vật lộn với ngư dân hồi lâu, những vết sẹo trên người theo thời gian ngày càng tích tụ nhiều hơn, thậm chí cả làn nước biểm trong veo thấm đẫm dòng máu đỏ tươi của cậu. Trong trận chiến kéo dài này, cuối cùng cậu cũng không thể so sánh được với sức mạnh của họ, không may bị bắt.

Nhưng trong cái rủi có cái may. Khi nhìn thấy Trang Du Mộng liều mạng che chở cho mình, cũng không thể nói thân hình mỏng manh yếu đuối của cô lại kiên quyết bình tĩnh đứng trước mặt mình che chở, Lục Tinh cảm thấy nó giống như một tia sáng trong biển sâu vạn dһm, cuối cùng xuyên qua vô số tầng tầng lớp lớp chiếu thẳng vào đôi mắt ảm đạm của cậu.

Ngay lúc đó, cậu hận không thể đổi lại thành hình người ngay lập tức, bất chấp hậu quả như thế nào để có thể đứng trước mặt bảo vỆ cho cô.

Trôi dạt theo hướng bãi biển, Lục Tinh yên lặng đi theo hai người nói cười trên bờ cách đó không xa. Cậu chỉ để lộ trán cùng đôi mắt lộ ra trên mặt biển, dáng vẻ không đáng yêu lại buồn cười, chỉ là chính cậu cũng không để ý đến điều đó.

Cuối cùng, ánh mắt của cậu vẫn chưa từng rời khỏi người đó.

Trang Du Mộng dẫm lên cát mịn lắng nghe cách kể chuyện chuyên nghiệp của Doãn Hằng. Cô cảm thấy rằng nếu những nghiên cứu này mà để cô tự mình làm, hứng thú của cô chắc chắn sẽ giảm đi một nửa.

Doãn Hằng nhìn cô chơi đùa vui vẻ vô cùng với những hạt cát, trong lúc đó có thể dành thời gian để hỏi han tương tác với anh, không lý do nở một nụ cười vui vẻ.

“Tiểu Mộng, em thật sự không tính đến việc tới chỗ anh làm nghiên cứu sao? Anh thấy em rất hứng thú với những chủ đề này, chỉ là thiếu một cơ hội.”

Trang Du Mộng bĩu môi, nâng ngón chân lên rồi kẹp lấy một chiếc vỏ nhỏ dưới chân cô ra, sắp xếp một chỗ bằng phẳng để ngồi xuống.

“Em nghĩ nếu tới chỗ của anh, nhiều nhất là nửa ngày đã bỏ của chạy lấy người”

Doãn Hằng ngồi bên cạnh cô, tùy ý gác hai chân dài trên bờ cát, ánh mắt rơi vào những con sóng không ngừng đập vào bờ.

“Thành thật mà nói, em có biết tại sao anh lại giới thiệu em đến đây không?”

“Ừm… bởi vì em thường xuyên mang cơm cho anh ở trường học, giới thiệu nữ sinh xinh đẹp cho anh, lúc anh nghiên cứu bị mắc kẹt ý tưởng thì ùng anh đi uống rượu giải sầu?”

Doãn Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, trực giác tiếp xúc mấy năm nay mách bảo rằng anh không thể nói chuyện nghiêm túc với Trang Du Mộng.

“Em thật không nghĩ tới anh là người ngoài à. Lời này mà có thể tùy tiện nói ra.”

“Đây không phải là chuyện bình thường sao? Những gì em nói đều là sự thật. Hơn nữa học trưởng Doãn yêu quý của em đã tiến cử em qua đây, làm đàn em tất nhiên em phải cho anh mặt mũi chứ!”

Đưa ánh mắt sáng quắc của mình sang trên người cô gái, Doãn Hằng thấy trên mặt cô không có nụ cười giả dối, đôi mắt hơi híp lại đặt thành hai vầng trăng non, vẻ chân thành thiệt tình luôn khiến anh vô cùng cảm động.

“Chỉ là… học trưởng thôi sao?” “Hả?”

Mới vừa có một làn sóng ập đến, Trang Du Mộng không nghe rõ giọng nói trầm thấp của Doãn Hằng, theo bản năng đáp lại câu hỏi. Anh lắc đầu, thu hồi ánh mắt và nói không có gì.

“Anh nói cảm ơn em vì đã cho anh mặt mũi, đàn em thân yêu.”

Tự nhiên đưa tay xoa đỉnh đầu cô, khi đến đuôi tóc, cô vẫn chưa chú ý đến mà vuốt nhẹ quanh ngón tay, cảm xúc mượt mà tựa như sợi tơ sa tanh thấm vào máu anh.

Hai người dựa vào nhau tương đối gần, khi họ đang nói cười không nhận ra rằng vẫn còn một cái bóng màu trắng sáng nổi trên mặt biển cách đó không xa. Lục Tinh yên lặng nhìn chằm chằm bọn họ như vậy, nhìn nụ cười trên môi của cô dần dần trở nên sâu hơn, người đàn ông đưa tay ra vuốt tóc cô, nhưng cô không từ chối, thậm chí còn quay đầu lại nhìn anh ta, như thể mọi chuyện giữa hai người vô cùng hợp lý.

Cậu không biết phải diễn tả thế nào về sự xúc động trong lòng mình, vẫn luôn nghĩ rằng bản thân thiên về thú tính nhiều hơn, trong nháy mắt này dường như cậu đã trải qua một loại cảm giác lo lắng và đau khổ không thể giải thích được, máu nóng sôi trào khắp cơ thể, thẳng tới tim đập rộn ràng.

Cậu tưởng rằng cô sẽ chỉ cười với mình, sẽ chỉ nguyện ý gần cậu như vậy, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

Lồng ngực chất chứa ngàn vạn nỗi buồn bực và tức giận, Lục Tinh đột nhiên hận mình là cá voi trắng, hiện tại chỉ có thể dùng một khuôn mặt “ vui vẻ” tươi cười để đối mặt với tất cả chuyện này.

Tưởng tượng đến cá voi trắng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu. Còn không chờ ý tưởng này được xây dựng hoàn chỉnh, cậu đã thực hiện bước đầu tiên.

Toàn bộ phần đầu nổi lên mặt nước, Lục Tinh bơi về phía trước vài mét, dừng lại gần biển bắt đầu lượn vòng, trong miệng không ngừng phát ra những âm thanh vui vẻ.

Đây là âm thanh đặc thù phát ra khi cá voi trắng theo đuổi bạn đời.