Cùng Thú Triền Miên

Chương 55: Ổn định cuộc sống




Trái tim Đường Lâm đập mạnh, váy thú trên người bị cởi ra, thân thể trắng tinh như ngọc Dương Chi bại lộ trước mặt Bối Lý. Thấy vậy, hắn không khách khí mà há miệng cắn lên. Trên vai Đường Lâm thoáng chốc có thêm một hàng dấu răng, đỏ tươi đẹp đẽ.

Bối Lý dựa vào đầu giường, da thú trên người chưa cởi hết, ngón tay chậm chạp vuốt ve thân thể mềm mại trơn bóng của Đường Lâm. Cô thở gấp càng ngày càng nhanh. Sự đau đớn do ngón tay chai sạn mang lại càng ngày càng rõ ràng. Có lẽ đã lâu không chạm vào Đừogư Lâm, thứ to lớn giữa da thú mở rộng khiến cô nhìn mà kinh hồn bạt vía, sợ hãi không thôi.

Biết bọn họ ham muốn nhưng vì lo cho thân thể cô nên lần nào bọn họ cũng thu lại một chút.

Hai chân bị tách ra, mặc cho thứ to lớn chống lên u kính phía dưới, môi lưỡi ra sức gặm lên mềm mại trắng như tuyết, trút hết sự ngột ngạt trong thời gian này ra. "Ưm!" Đường Lâm rên lên một tiếng, không kiềm được mà kêu lên. Dù cho chuẩn bị sẵn ràng nhưng khi thứ có kích thước không giống mình mãnh liệt chen vào thì cô há miệng thở hổn hển. Tuy vẫn luôn được thương yêu nhưng u kính bên dưới vẫn không thể thích ứng với to lớn của bọn họ. Môi cô bị chặn lại.

Tiếng hít khí của Đường Lâm đều bị nuốt sạch. Thứ đáng sợ rốt cuộc đi vào hoàn toàn. Thoáng chốc sắc mặt cô trắng bệch. Bối Lý hôn lên môi cô, vuốt ve thân thể cô yêu thích không lqđ buông tay. Hắn không chờ cô hoàn toàn thích ứng, động tác chuyển động cuồng dã mang theo phát tiết, từ từ trong phòng vang lên tiếng gầm nhẹ như dã thú kêu.

Nghênh hợp với động tác thô bạo của Bối Lý, Đường Lâm hơi dở khóc dở cười. Hơn nửa dấu vết để lại trên người mình là sự tức giận của Bối Lý. Da La cũng thật là, lần nào làm xong cũng rất vui vẻ mà để lại vài thứ trên người cô, chẳng trách hôm nay Bối Lý lại thô bạo như vậy.

Sau một hồi chuyển động kịch liệt, Bối Lý gầm nhẹ mấy tiếng, hai tay ôm chặt eo Đường Lâm không nhúc nhích. Mái tóc cô xõa tung, rơi đầy đất.

"Bối Lý •••••• "

Đường Lâm không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng. Cô mềm nhũn, tựa vào lòng Bối Lý, người như mới được vớt ra từ trong nước. Trong hang đá vôi ngoài ánh sáng bàng bạc mờ mờ chỉ còn lại chút ánh lửa, trong căn nhà tối tăm lộ ra chút ánh sáng mịt mờ.

"Lâm, xin lỗi! Anh quá gấp. Có làm em bị thương không?"

Sau khi trút hết ra, Bối Lý vẫn chôn trong u kính của Đường Lâm, tay phải vuốt ve sống lưng cô, uốn lượn xuống cái mông tròn trịa, khẽ nắn bóp, giọng nói mang theo thương tiếc.

"Ừ!" Uể oải đáp lại Bối Lý một tiếng, không kịp mở miệng, thứ to lớn trong u kính cô lại bắt đầu chuyển động. Khuôn mặt đã sắp tan ham muốn hơi giật giật. Cô sẽ chết trên gường thật. Không để ý tới tiếng thở gấp mềm nhũn của Đường Lâm, động tác của Bối Lý bỗng nhanh hơn. Hắn cực kỳ hưng phấn, ngay cả vảy trên cự vật cũng không thu lại, toàn bộ quấn quýt lấy hoa hành của cô. Sự đau đớn mang theo tê dại khiến cô quanh quẩn trong đỉnh ham muốn không thoát ra được.

"Ừm!" Đường Lâm tỉnh lại trong mùi sữa thoang thoảng. Trên bàn gỗ thắp một ngọn đèn. Đèn được làm thành từ mỡ thú. Gần đây ngày càng lúc càng ngắn, trong ngực nghẹn thắt khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô liếc mắt qua thì chống lại một đôi mắt trong veo.

"Tỉnh rồi. Bối Lý này cũng quá mạnh mẽ. Chậc chậc! Lâm thật hạnh phúc." Joss trêu ghẹo mà nhìn dấu đỏ chi chút trên làn da lộ ra bên ngoài của Đường Lâm. Cô đứng dậy, người khô ráo, ngay cả phía dưới cũng cảm thấy sự mát mẻ. Tứ chi bủn rủn không chịu nổi và eo cũng được xoa bóp qua. Có lẽ trước đây không lâu Lord đã tới.

Cô vươn tay ôm Tiểu Luân Ân trên đệm lên, kề sát vào mặt nó hôn vài cái.

Thấy Đường Lâm dậy, Joss bưng thức ăn trên bàn đá qua giường. Canh rau dại loãng thêm chút thịt d;đ;l;q;đ và măng muối. Là Đường Lâm bảo Joss làm thử, không ngờ mùi vị lại không tệ bất ngờ. Từ từ nó cũng thở thành món ăn kèm trên bàn ăn của bộ lạc. Thức ăn rất đơn giản nhưng trong thời không này lại hết sức phong phú.

Thả Tiểu Luân Ân vào giữa giường nhỏ, nhận lấy chén gỗ, bắt đầu ăn.

Bởi vì có Đường Lâm, những ngày sau này của bộ lạc rất dễ chịu, chân càng hăng hái hơn. Thức ăn phong phú nên bộ lạc không bị đói nữa, thú con mới sinh cũng từ từ nhiều hơn, không còn người thú chết đói nữa.

"Đã che kín muối tinh ở lối đi chưa?" Cô thong thả uống canh, thêm chút thịt nướng và măng muối thơm ngon, cơm canh đạm bạc có một phong vị khsc. Mấy ngày nay bạn thu xếp hạt giống, những thứ khác cô không để ý. Bây giờ rảnh rỗi, không tránh khỏi mở miệng hỏi một chút.

Bộ lạc Hắc Sơn cắm rễ trên núi Thiên Thần, sau này nhất định sẽ phải đối mặt với sự tìm hiểu của các bộ lạc khác. Những thứ này đều phải xử lý tốt. Trước khi bộ lạc Hắc Sơn lớn mạnh, những thứ kia không thể bị lộ ra.

Joss cười, gật đầu, nói: "Horry đã phân phó người có tay nghề cao trong bộ lạc, che giấu rất kỹ, giấu hang này dưới đàn tế rồi. Chỉ có mấy người biết, không xảy ra chuyện được."

"Vậy thì tốt rồi. Cách dạ trú còn mấy ngày?" Chỗ hang của Đường Lâm vừa hay ở giữa, bên ngoài có không ít khe núi và hang khác. Khe núi và hang đều được giống đực xử lý qua, dù là dã thú biết bay cũng không vào được. Lúc này bên ngoài tối đen như mực, thinrht hoảng có tiếng dã thú gầm rú, hơi dọa người.

"Năm ngày. Những ngày qua giống đực cũng không ra ngoài. Horry bảo mọi người sửa sang lại hang động đá vôi. Lối đi bên dưới đã được chuẩn bị xong. Nhưng tới khi bạch trú tới thì mới mở ra." Joss trêu đùa Tiểu Luân Ân, nói tỉ mỉ chuyện xảy ra mấy ngày này cho Đường Lâm. Những ngày qua dã thú bên ngoài cũng vô cùng nóng nảy, ra ngoài quá nguy hiểm. Horry dặn mọi người che hết lối đi lại.

"Nhanh vậy à!" Đường Lâm giật nảy mình. Thảo nào mấy ngày này nhiệt độ giảm xuống không ít. Cũng may trong động đá vôi không thiếu thứ gì, dưới đệm cũng lót thêm mấy tầng da thú, nước suối cũng hơi lạnh.

Joss thở dài, "Đúng vậy! Dạ trú vừa bắt đầu thì nhiệt độ giảm xuống, may mà năm nay tìm được hang động này, nếu không không biết bộ lạc sẽ chết bao nhiêu đồng bạn." Nhớ tới cảnh lqđ tượng thê thảm lúc dạ trú trước kia, Joss thổn thức không thôi. Dạ trú đáng sợ không chỉ bởi dã thú thường xuất hiện mà còn kèm theo nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, thức ăn giảm bớt.

"Tuyết rơi?" Đường Lâm vô cùng kinh ngạc mà ngẩng đầu lên. Hình như cô xem thường sự kinh khủng của dạ trú. Dạ trú dài bảy tháng Maya, thảo nào trước khi dạ trú tới, mọi người trong bộ lạc lại nghiêm túc như vậy. Trước mấy tháng Maya đã trữ thức ăn. Cả vùng đất mịt mờ, bao phủ tất cả sựt sống trên mặt đất, không thể nghi ngờ là tìm thức ăn khó như lên trời.

Trong mắt Joss có sự sợ hãi, sợ khi nhớ lại tình cảnh lúc dạ trú tới, "Lúc dạ trú phủ xuống, bắt đầu là mưa rào, từ từ biến thành mưa đá, cuối cùng là bão tuyết. Bộ lạc nhỏ yếu căn bản là không qua được dạ trú, chỉ có thể dựa vào bộ lạc cường đại." Hai tay cô vặn chặt vào nhau, khuôn mặt tròn trĩnh thanh tú đáng yêu lộ ra sự sợ hãi với dạ trú. Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên đối mặt với dạ trú dễ dàng như vậy.

"Nếu thế, sao bộ lạc Cự Mục vượt qua được?" Nhớ tới chợ đã thấy ở bộ lạc Cự Mục, nhà gỗ dày đặc, đứng sừng sững trên đất, bao chặt ngọn núi lớn kia lại. Nhưng chỉ dựa vào thế mà có thể vượt qua dạ trú thật?

"Lần trước lúc muội tới bộ lạc Cự Mục xem chợ không thấy ngọn núi sừng sững phía sau à?"

"Thấy •••••• chẳng lẽ?" Cô trợn to mắt, không dám tin mà nhìn vào Joss. Sau chợ dựa vào mọt ngọn núi cao vút tầng mây. Lúc mới thấy Đường Lâm cũng không để ý, sau này nghe Joss nói cô mới không thể không quan tâm.

"Đúng vậy. Ngọn núi kia mới là bộ lạc Cự Mục thật. Tộc bao trọn ngọn núi lớn, loại mạnh bạo này cũng chỉ có bộ lạc Cự Mục làm được." Nửa là khen ngợi, nửa là hâm mộ. Ban đầu cô biết chuyện này thì hơi giật mình, còn cả ghen tỵ. Không hổ là bộ lạc lớn. Một ngọn núi lớn như vậy mà bị quây chặt lại, tất cả sinh vật sống trên đó đều bị tàn sát hết.

"Lợi hại!"

Ngoài từ này, Đường Lâm không biết nên nói gì. Thảo nào lúc Đức Phí nghe bộ lạc Hắc Sơn từ chối thì lại có ánh mắt thương xót như vậy. Dạ trú nguy hiểm như vậy, theo ông ta thì sau lần dạ trú này, nhất định bộ lạc Hắc Sơn sẽ chết hơn phân nửa.

Đừng nói cướp thức ăn với bộ lạc khác, rất có thể lần bạch trú sau tới thì trực tiếp bị những bộ lạc khác nuốt chửng. Hơn phân nửa bộ lạc xung quanh đều dựa vào bộ lạc Cự Mục mà sinh tồn. Dù mạnh như bộ lạc Thiết Chùy cũng chỉ là bộ lạc lệ thuộc bộ lạc Cự Mục.

"Đúng vậy!" Joss gật đầu, đáy mắt chợt lóe sự hâm mộ rồi biến mất.

Joss vừa rời đi, Lord bưng ngay một chén thuốc vào. Chén thuốc còn bốc hơi nóng tỏa ra mùi thuốc đắng nghét. Đường Lâm vặn vẹo khuôn mặt xinh đẹp, nhìn cái chén trước mặt, giả vờ không thấy Lord, lập tức bắt đầu trêu đủa Tiểu Luân Ân trong tay.

Khóe môi Lord hơi nhếch lên, buồn cười mà lắc đầu, không ngờ Lâm còn có một mặt trẻ con như vậy. Hắn đi vài bước tới trước người Đường Lâm, "Sao, giả vờ không thấy anh à?" Hắn cắn mấy cái thật mạnh lên cái cổ trắng nõn, sức mút liếm rất mạnh, từng vết hôn hiện ra rõ ràng rất nhanh.

"Đau, Luân Ân còn ở đây, chú ý một chút." Cô tức giận liếc Lord một cái. Đừng nhìn Lord bình thường chín chắn khiêm tốn, thực ra trương xương rất bá đạo. Cô vươn tay đẩy hắn. Tiểu Luân Ân cũng giả vờ vươn cánh tay nhỏ đẩy Lord đang đè tới ra, miệng phát ra tiếng bi bô không rõ.

"Luân Ân học một chút cũng tốt, vậy mới có thể lập gia đình sớm một chút." Hắn đàng hoàng nắm lấy tay Đường Lâm, bỏ vào trong miệng khẽ gặm cắn. Khuôn mặt anh tuấn hơi hếch lên đầy trêu chọc, hơi thở ham muốn mây mưa nổi lên trong đáy mắt.

Khóe môi Đường Lâm giựt mạnh mất cái, bất đắc dĩ mà nhìn Lord, "Anh dám dạy hư Luân Ân, em lột da anh." Cô lạnh giọng nói xong thì rút ta ra, nhéo tai Lord.

"Ha ha! Qua uống thuốc đi." Hắn cười ngây ngô mấy tiếng, bưng chén thuốc đã hơi nguội trên bàn đá qua. Thuốc này dùng để điều dưỡng cho thân thể giống cái. Mỗi giống cái trong bộ lạc ba ngày uống một chén. Thuốc của Đường Lâm được Lord đích thân sắc. Những giống cái khác thì để giống đực của mình sắc, Lord chịu trách nhiệm chia dược thảo.

"Không thể không uống được à?" Đường Lâm bẹp miệng, mơ hồ không muốn nhận lấy chén thuốc, buông bàn tay ôm Luân Ân ra, bóp mũi, nhất cổ tác khí nuốt xuống, "Đắng chết!" Cô cau mày, bất mãn mà nói.

"Không được. Đây là thuốc điều dưỡng thân thể. Giống cái trong bộ lạc đều uống, cường thân kiện thể." Lord nhanh chóng từ chối. Thân thể Lâm khá hơn giống cái trong bộ lạc, nhưng không thể qua loa. Thuốc này giúp thụ thai, nhưng đương nhiên Lord không nói điều này cho Đường Lâm. Thú con trong bộ lạc nhiều hơn chính là nhờ chén thuốc này. Chuyện này chỉ có giống đực trong bộ lạc biết. Mỗi giống đực trưởng thành cũng sẽ tới chỗ Lord lấy bí dược. Lord đều hết sức căn dặn với mỗi giống đực đến lấy thuốc là không được tiết lộ ra.

"Thần bí như vậy, thật không biết các anh đang làm gì." Đường Lâm liếc Lord trắng mắt. Nhất định là chén thuốc này có bí mật. Biết Lord sẽ không hại cô nên cô cũng lười hỏi kỹ.

Sau khi uống chén thuốc, cô khẽ xoa cái bụng khó chịu, eo hơi đau nhức, thầm nghĩ có phải sắp tới ngày hay không. Ngực hơi căng đau. Luân Ân sắp được hai tháng Maya, đã sớm cai sữa. Mấy ngày nay nó đều được Lord dẫn đi, cô không gặp. Bây giờ nhìn thấy tứ chi Luân Ân cường tráng, bò thật nhanh trên đệm, lúm đồng tiền trên mặt hiện ra.