Cùng Thú Triền Miên

Chương 47: Mấy người gặp chuyện không may (2)




"Joss, trước giao cục cưng cho tỷ chăm sóc, muội..."

Đường Lâm thay váy thú, gài chủy thủ ở đùi, buộc chặt giày cỏ trên chân, hôn vài cái lên mặt cục cưng trong lòng, đưa cục cưng cho Joss, vẻ mặt tràn đầy cứng rắn. Cô không thể biết mấy người Arthur vào vực phía tây mà vẫn thờ ơ được.

Sắc mặt Joss khó xử, nhìn Đường Lâm với vẻ mặt kiên quyết, nhận lấy cục cưng, muốn nói lại thôi.

Săn bạo long là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Cô không ngăn cản được, cũng không thể ngăn cản. Nhìn bóng dáng từ từ rời đi của Đường Lâm, cô nói với bóng đen: "Horry, anh nói xem em làm vậy có sai không? Biết rõ nếu Lâm biết bọn họ vào vực thì nhất định sẽ đi theo mà còn làm vậy."

Thân thể cao lớn của Horry vọt ra ngay lập tức, ôm lấy Joss, khẽ nói, "Đây là chuyện của bọn Arthur, chúng ta không thể tham gia. Chắc hẳn Đường Lâm cũng hiểu. Nhóm lửa đi, tin rằng bọn họ sẽ trở về nhanh thôi."

Nếu trong bộ lạc có giống đực ra ngoài đi săn thì mọi người sẽ đốt đống lửa ở chỗ đàn tế. Lửa đỏ rực mà nóng hầm hập là mọi người ở bộ lạc chờ người ra ngoài cầu khẩn cho tộc nhân của họ bình an trở về.

Đi thẳng một đường, dáng người cường tráng nhanh chóng di chuyển trong rừng như con thoi. Vực phía tây cách bộ lạc Hắc Sơn chừng năm ngày đi đường. Thấy vậy, Đường Lâm không khỏi hơi sốt ruột. Cô không thể biến thành hình thú, tốc độ cũng chậm. Biết với tốc độ này thì căn bản không đuổi kịp bọn Arthur. Lúc cô đang lo âu thì bước chân trở nên hơi lộn xộn.

Bất thình lình, một ý nghĩ xẹt qua đầu Đường Lâm. Cô còn nhớ lúc vừa tới thời không này, lúc Arthur làm chuyện kia với cô thì đã nói sau khi giống cái trưởng thành đón nhận tinh dịch ban đầu của giống đực đầu tiên thì có xác suất rất lớn có thể biến thành hình thú. Có điều xác suất quá nhỏ. Joss chỉ có thể biến tay, Kama chỉ có thể biến thân.

Tứ chi Đường Lâm chạm đất, trong đầu suy nghĩ về thân thể sư tử to lớn của Arthur, từ từ, một cảm giác đau đớn thấu tận xương phóng mạnh về tứ chi từ trong lòng. Cô cắn chặt môi, biết lúc này tuyệt đối không thể ngất xỉu. Một khi ngất đi thì liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vốn là Arthur định sau khi cô sinh cục cưng thì hướng dẫn cô xem xem cô có thể biến thành hình thú không. Dù sao cho tới tận lúc này trong bộ lạc cũng không có bất kỳ giống cái nào có thể biến thành hình thú thành công.

Arthur từng nói giống cái cực kỳ khó để thay đổi thành hình thú. Chủ yếu là thân thể giống cái quá yếu. Lúc trải qua sự biến đổi không chịu nổi thì nỗi đau lớn lao đánh thẳng vào thần kinh, chỉ có rất ít giống cái có thể biến thành hình thú từng bộ phận.

Đau triệt nội tâm, Đường Lâm cuộn tròn người, gian nan kéo thân thể trốn vào dưới một cây đại thụ. Cô cắn chặt môi, từng giọt máu đỏ rỉ ra theo tứ chi. Làn da trắng nõn như bị ngâm trong hồ máu vậy.

Từ từ, đầu bắt đầu biến hóa, tiếp theo là thân thể, cuối cùng là tứ chi.

Tới cuối cùng, một con sư tử trắng như tuyết vô lực quỳ trên đất, hình thể cân xứng duyên dáng, gầy gò nhưng tràn đầy sức mạnh. Không có chỗ nào trên người con sư tử trắng này không tồn tại lực sát thương mạnh mẽ.

Đường Lâm mở mắt ra, nhìn tứ chi. Hình thú? Sự vui mừng khôn xiết tràn vào lòng cô. Cô thành công, biến thành hình thú thành công. Không biết đã chậm trễ bao nhiêu thời gian. Cô nhìn mặt trời ngã về tây qua rễ cây. Một ngày đã qua. Cô thu hồi móng vuốt sắc nhọn, tứ chi nhẹ nhàng chạm đất, như đứa trẻ bi bô tập nói đang chập chững bước những bước đầu tiên, mơ màng đi ra từ cái hang làm bằng rễ cây.

Nhìn lên bầu trời bắt đầu chuyển tối, lòng thầm lo lắng. Cô kéo dài càng lâu thì bọn Arthur càng nguy hiểm. Cô nhất định phải mau chóng sử dụng thành thạo hình thú của mình. Đường Lâm đoán hình thú của mình nhỏ hơn của Bỉ Á Sắt hai ba bậc. Khác với Arthur có đôi mắt vàng, khi Đường Lâm biến thành hình thú thì mắt vẫn là màu đen như cũ. Trong đồng tử đen nhánh lộ ra chút tàn nhẫn.

Sau thời gian khoảng mấy chung trà, Đường Lâm đã có thể bước đi một cách mạnh mẽ. Cô ngửi mùi hương quen thuộc còn sót lại trên đất, nhanh chóng chạy thẳng về phía tây. Thừa kế khả năng của Arthur, cộng thêm kỹ xảo lúc làm sát thủ, đoạn đường này Đường Lâm đi rất thuận lợi, lần nào cũng rời đi trước khi dã thú phát hiện ra tung tích của cô.

Bối Lý ẩn mình trên cây đại thụ, nắm trong tay cọc gỗ sắc nhọn. Những người khác chia ra ẩn nấp ở những nơi khác nhau xung quanh đó, nhìn chằm chằm vào bạo long đang nằm ở mép hồ phía dưới. Đây là một con bạo long cái trưởng thành, thân thú cao lớn cường tráng, chân sau có lực, cái cổ thật dài phủ đầy vảy, mở to cái miệng như chậu máu mà xé con mồi trong miệng. Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp cả bầu trời trên hồ. Nó gào lên mấy tiếng, đuổi tất cả dã thú đang chộn rộn xung quanh mình đi.

Bạo long trưởng thành đều rời khỏi cuộc sống theo đàn. Bạo long cái trước mắt bất kể là thân hình hay là khí lực đều đạt tới tiêu chuẩn trưởng thành. Nó vồ mồi một cách dã man tàn nhẫn, sức lực hung hãn mà cuồng dã.

Mấy người Bối Lý hơi nặng nề. Săn bạo long không khó, khó là không kinh động những dã thú độc ác tàn nhẫn khác trong vực. Nhưng nghe hành động tuyên bố địa bàn của mình của bạo long cái, có lẽ hồ này thuộc địa bàn của nó.

Lord vươn tay vào trong vạt áo, sau đó làm vài thủ thế với những người khác. Mấy người Arthur mau chóng móc ra mấy bọc nhỏ trong vạt áo. Thứ bên trong là thảo dược Lord đã chuẩn bị trước. Cỏ này có dược tính khiến bạo long buồn ngủ. Thức ăn của bạo long đều cao cấp, thủ đoạn bình thường không thể nào chế ngực được bạo long hung tàn.

Bạo long cái ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí lúc ăn, không khỏi hít nhiều thêm vài hơi. Thân thể khổng lồ vì hít quá nhiều mà hơi lảo đảo, bước đi nặng nề khiến mặt đất vang lên từng hồi tiếng vang như tiếng nổ.

Bối Lý nắm lấy cơ hội, dẫn đầu ra trận, cây giáo sắc bén trong tay đâm ngập vào người bạo long cái. Máu tươi d'đ'l'q'đ chảy ra ngay lập tức. Hành động của Bối Lý khiến bạo long cái rơi vào điên cuồng. Con sâu nhỏ bé mà lại khiến bạo long vĩ đại bị thương! Cái đuôi dài mà có lực vung về phía Bối Lý.

Mấy người khác không cam chịu yếu thế, ào ào nhảy xuống từ trên cây, múa cây giáo cắm vào chỗ hiểm của bạo long.

Một lực khua lớn quăng thẳng mấy người ra ngoài.

Mấy người bị quẳng bay ra ngoài lập tức biến thành hình thú, đánh úp về phía bạo long cái từ bốn góc, cắn chặt lấy khắp nơi trên người bạo long. Có lẽ nhận thấy không thể chiến thắng, bạo long cái bỗng buông bỏ giãy giụa mà ngửa mặt lên trời kêu dài.

"Không hay rồi. Arthur, nhanh dùng bình gỗ đựng máu. Con bạo long cái này bắt đầu gọi bạn lữ của mình rồi."

Lord nhảy mạnh một cái, rơi lên cổ bạo long, móng vuốt sắc bén cắt qua động mạch của nó ngay lập tức. Máu tươi phun ra đầy trời. Arthur nhanh chóng khôi phục hình người, mở bình gỗ buộc ở eo ra, hứng lấy máu nóng đang phun ra không ngừng.

"Gào gào gào!" Mấy người còn chưa kịp rút lui thì một con bạo long đực lớn hơn bạo long cái một cỡ chạy như điên ra từ trong rừng. Cách thật xa mà mùi máu tanh tàn nhẫn đã chui vào khoang miệng mấy người.

Nín thở ngưng thần, không ngờ bạo long cái cũng lạc đàn mà cũng có bạn lữ, hơn nữa còn là bạo long đực dũng mãnh đã trưởng thành. Con bạo long đực cường tráng trước mắt này đang tuổi tráng niên, sự độc ác hung hãn khiến lòng người kinh hãi. Mấy người rối rít đề phòng, người căng lên nhìn chằm chằm vào con bạo long đực đang chạy như điên tới. Trên khuôn mặt tối sần tràn đầy kinh hãi. Arthur cất kỹ cái bình gỗ, hóa thành hình thú, nhìn con bạo long đực trước mặt chằm chằm. Ngay lập tức, bầu không khí đông cứng lại.

Nhìn bạo long cái chết thảm, bạo long đực mở to cái miệng tanh mùi máu, rống vài tiếng lên bầu trời, ngay sau đó hung hăng mà nhìn mấy người Arthur chằm chằm.