Cùng Thú Triền Miên

Chương 17: Đây coi như là đùa giỡn?




Đưa lưng về phía ánh trăng, nhìn thấy người con trai trước mắt bỗng chốc biến thành một con Hắc Báo, bộ lông màu đen, được phủ xuôi theo tứ chi tráng kiện xinh đẹp, toát ra vẻ khỏe mạnh, và bình tĩnh công kích dã thú ở đối diện, từng hành động, đều lộ ra tao nhã thong dong, rõ ràng là đánh giết nhau đẫm máu, nhưng mà do hắn làm, lại có vẻ tao nhã dị thường.

Đường Lâm trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Báo ở đối diện, ở đáy mắt lướt qua vẻ kinh ngạc. Arthur mang hình thú săn bắn đánh nhau, cô đã từng thấy, và mang theo sự chém giết cuồng bạo hung ác, không giống như người con trai mang hình thú Hắc Báo ở trước mắt.

Trong chém giết mang theo tao nhã, tôn quý lộ ra quyết đoán, vô hình làm cho người ta cảm thấy bị hấp dẫn thật sâu, nuốt nước miếng, nhìn gắt gao vào chỗ đang đánh nhau. Ngay cả vết thương trên người cũng không để ý, Đường Lâm kín đáo quan sát, nhìn thấy kỹ xảo đánh nhau thông thạo như vậy, thì nghĩ rất mạnh, rất lợi hại.

Ngắn ngủn chỉ có mấy phút, mà dã thú vốn dữ tợn khát máu, đã bị Hắc Báo trước mắt giết chết, hành động nhẹ nhàng tùy tiện, coi như không uổng phí sức lực, khiến cho Đường Lâm hơi buồn bực một chút.

Móng nhọn xé toang lồng ngực của dã thú, máu tươi vọt ra ào ào, và chảy đầy đất từ cái lỗ đã bị khoét rỗng, thân thể to lớn ngã xuống đất ầm ầm, làm cho bụi bậm bay mù mịt, trong nháy mắt liền hóa thành hình người, và đi tới trước người Đường Lâm.

Thân thể hơi cúi xuống, ôm Đường Lâm vào trong ngực, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, và nói: "Không sao chứ! Chuyện gì đã xảy ra? Tối nay ở trong bộ lạc không phải là cử hành lễ khánh phong sao, giống đực của cô sao lại để cô rời khỏi bộ lạc một mình, chỗ này là cấm địa của bộ lạc, cứ xem như là vùng chết, bình thường sẽ không có dã thú qua lại, nhưng vào thời điểm đặc biệt vẫn có dã thú cả gan đi vào ẩn núp."

Đường Lâm lúng túng nghe lời nói của Bối Lý, đã hiểu tại sao Arthur mấy người họ không đi tới đây, hơn phân nửa cho rằng cô sẽ không đi tới nơi này, dù sao cũng là buổi tối, tối đen như mực nên cũng khó tránh khỏi sẽ nhìn lầm.

Cúi đầu liếm nhẹ khóe miệng dưới, và ngượng ngùng cười nói: "Tôi vừa tới bộ lạc, nên không biết chỗ này là cấm địa? Anh là ai? Hình như tôi chưa từng gặp anh." Đường Lâm nhanh chóng dời đề tài, dĩ nhiên cô chưa từng thấy hắn, nếu mà thấy mới là chuyện lạ, cô tới bộ lạc Hắc Sơn chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, Arthur bọn họ căn bản là không để cho cô đi lung tung.

Nghe Đường Lâm nói, khuôn mặt thẹn thùng đỏ ửng lên, Bối Lý nhìn thấy thì vật ở bên dưới rục rịch ngóc đầu dậy, và bỗng chốc nhô lên, tối nay là lễ khánh phong, vì để tránh bị xấu hổ, nên sáng sớm Bối Lý đã rời khỏi bộ lạc, lúc này mới ở bên ngoài trở về, không ngờ còn chưa trở về bộ lạc, đã nghe thấy tiếng đánh nhau, nhất thời hiếu kỳ nên đi qua, không ngờ lại gặp phải cảnh này.

Kẹp chặt bắp đùi cẩn thận, hơi lui về phía sau mấy bước, mùi thơm ngọt ngấy trên người giống cái không ngừng tràn vào mũi, khiến Bối Lý hơi khó chịu, hắn đã trưởng thành rồi, và cũng không phải là giống đực vị thành niên, mùi thơm ngọt ngấy trên người giống cái tuyệt đối có thể khiến cho hắn phát điên, lại cộng với lễ khánh phong kích thích, nên giống đực bị kích động đến độ bộc phát không áp chế nổi.

Ho nhẹ mấy tiếng, rồi nói: "Tôi tên là Bối Lý, khó trách tôi cảm thấy lạ, cô —— cô nói cô vừa tới bộ lạc?" Cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn Đường Lâm, tầm mắt lại rơi vào chỗ trắng nõn mềm mại ở trước ngực Đường Lâm, dưới ánh trăng chiếu sáng, làn da như được nhiễm màu máu, có vẻ óng ánh trong suốt, trắng noãn mê người.

Liếc thấy Bối Lý đang không ngừng lui về phía sau, hai chân kẹp thật chặt, thì Đường Lâm hơi cười và nhất thời lúng túng, hình như cô đã xem thường dục vọng của đàn ông. Nhẹ nhàng gật đầu, và mở miệng nói: "Ừ, tôi tên là Đường Lâm, vừa tới bộ lạc không lâu, anh có thể đưa tôi trở về chỗ của Arthur không?"

Khó khăn mà đứng dậy, nơi chân trái đã bị móng nhọn của dã thú cào, máu đỏ nhỏ xuống không ngừng, trầy da sứt thịt thoạt nhìn rất kinh khủng, Bối Lý nhanh chóng xé vải thô trên người ra, quấn chặt vết thương, con ngươi hơi tối, không để ý và suy nghĩ nhiều mà ôm lấy Đường Lâm nhanh chóng chạy thẳng về bộ lạc.

Đường Lâm kinh ngạc nhìn động tác của Bối Lý, trong nháy mắt không phản ứng kịp, Bối Lý này sao thế? Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, trước kia lúc thi hành nhiệm vụ, mức độ này chỉ là chuyện nhỏ.

Đường Lâm vẫn nghĩ rằng đây là Địa Cầu, nên đôi tay thuận thế đặt lên cổ của Bối Lý, đáy lòng nghĩ tới động tác vừa rồi của Bối Lý, không khử trùng thì thật sự không có việc gì? Không thể trách vì sao Đường Lâm lại nghĩ như vậy, dù sao vết thương mà không xử lý tốt sẽ sinh mủ, vải thô ở trên người của Bối Lý, nhìn thế nào cũng không được sạch, cột như vậy thật không có việc gì?

Nhìn Đường Lâm nghiêm trang, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, thì Bối Lý cho rằng đã làm Đường Lâm ở trong ngực sợ, bước chân nhảy lại nhanh thêm mất phần, xẹt qua mọi người ồn ào, mang Đường Lâm về thẳng nhà gỗ của mình.

Nhìn phương hướng xa lạ, Đường Lâm nghiêng đầu qua, và nói: "Anh muốn mang tôi đi đâu thế? Anh đưa tôi đến chỗ Arthur là được rồi, nếu không thì chỗ của Lord cũng được." Đường Lâm tự mình nói, hoàn toàn không thấy sắc mặt của Bối Lý đã xanh mét.

Dừng lại trước một căn nhà gỗ đơn sơ, bước chân của Bối Lý xông vào phòng thật nhanh, nhanh chóng đẩy rơi cái chốt cửa, thô lỗ đè Đường Lâm ở phía dưới, cúi đầu cắn miệng của Đường Lâm, ra sức cọ sát vào nhau, mắt vàng tràn đầy lửa giận, vật ở dưới người cao ngất, chống ở chỗ đùi của Đường Lâm, xúc cảm cứng rắn, làm cho Đường Lâm tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Nghi ngờ nhìn Bối Lý nổi giận, Đường Lâm hơi khó hiểu, trong mắt mang theo nghi ngờ và nói: "Anh làm gì vậy? Nếu là động đực, thì trong bộ lạc chắc còn có giống cái khác, buông tôi ra, tôi muốn đi, Arthur bọn họ vẫn còn đang tìm tôi."

Nhớ tới trước đó cô rời đi vô trách nhiệm, đoán chừng lúc này Arthur và Da La cũng đã nóng nảy rồi.

Đưa tay muốn đẩy Bối Lý ở trên người ra, chống lại đôi mắt vàng đầy dục niệm đang chứa lửa giận của Bối Lý thì thân thể chợt run lên, nuốt nước miếng, sức lực ở trên tay tăng thêm mấy phần.

"Cô không phải là giống cái của Arthur đúng không? Tôi làm giống đực của cô có được không? Tôi lớn hơn bọn hắn, sẽ thỏa mãn thân thể của cô tốt hơn." Vòng eo hơi đè xuống, vật ở bên dưới phình lên, dán chặt vào hơn, hạ xuống một chút cọ xát vào phía dưới của Đường Lâm, mắt vàng nhìn chằm chằm vào Đường Lâm, cái trán từ từ tuôn ra mồ hôi nóng.

"Không được." Cự tuyệt dứt khoát, quỷ mới muốn làm giống cái của anh, vật kia còn chưa lộ ra đã dọa người rồi, lại nói cô vẫn chưa có ý định tìm giống đực, lại hơi đẩy thân thể của Bối Lý, và lạnh nhạt nói: "Tôi sắp chảy máu chết rồi, anh xác định vẫn còn muốn hỏi tôi có muốn làm giống cái của anh không?"

Đưa tay đâm vào vết thương cho chảy máu thêm, toàn thân trên dưới có rất nhiều vết thương, trừ bắp đùi trái, cánh tay có mấy chỗ vết thương sâu, nếu là bình thường cô sẽ không để ý, nhưng mà đang ở giây phút khẩn cấp, dùng để làm cái cớ cũng rất tốt.

"A!" Bối Lý đột nhiên phản ứng lại, bỗng chốc từ trên người Đường Lâm đứng lên, hốt hoảng vọt tới tủ gỗ bên cạnh, nhà gỗ đen nhánh yên tĩnh, bên tai không ngừng truyền đến tiếng thở thấp cùng ồn ào bên ngoài.

Thấy Bối Lý đánh ngã gì đó, thì Đường Lâm trợn mắt, quả nhiên vẫn là người đàng hoàng dễ bắt nạt, nếu là Da La, thì nụ cười là hơn phân nửa chứa đựng tà ác, đưa lưỡi rắn nhỏ dài ra hướng về phía vết thương trên toàn thân cô liếm sạch, sau đó mở miệng mê hoặc: "Lâm, thoải mái không, tôi còn có thể làm cho cô thoải mái hơn!"

Thật vất vả mới đốt được ngọn đèn dầu ở trong phòng, và tìm ra một hộp đồ, bưng qua một chậu nước trong, từ từ đi tới trước mặt Đường Lâm, rồi cầm vải ướt nhè nhẹ lau sạch vết thương, nhẹ giọng mở miệng nói: "Thật xin lỗi, tôi quên trên người cô còn có vết thương, nhưng tôi không có ý định buông tha, các người vẫn chưa xác định quan hệ, tôi còn có cơ hội không"

Trợn tròn mắt, nhẹ nhàng rửa vết thương cho Đường Lâm, động tác nhẹ nhàng, vẻ mặt dịu dàng, không nỡ khiến cho Đường Lâm lộ ra một tia đau đớn, nhìn vết thương chồng chéo tung hoành ở trên người, trên người Bối Lý tràn ra sát khí nồng đậm.

Nhìn thấy Bối Lý tức giận, thì Đường Lâm nghi ngờ hỏi "Sao vậy, cũng chỉ là vài vết sẹo trước kia thôi, có gì đáng tức giận chứ?" Coi thường câu nói trước đó của Bối Lý, cái gì giống cái, cái gì giống đực, vật này cô cũng không có ý định để ý tới.

"Trước kia giống đực bên cạnh cô chăm sóc cô thế nào, những vết sẹo này sao lại có?"

Đáy mắt tràn đầy chua xót, mắt vàng phóng ra đầy sát khí lạnh lùng, giống như hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống người đã ngược đãi Đường Lâm vậy. Đối với giống cái mảnh mai mà hạ độc thủ như vậy, loại giống đực này tuyệt đối không thể nuông chiều.

Nhìn Bối Lý hung hăng, thì Đường Lâm hơi cảm thấy buồn cười, hốc mắt tràn đầy hơi nước, hình như sau khi tới đây, đã bị cảm động vì được che chở đã tăng lên càng ngày càng nhiều, phòng tuyến xây lên ở đáy lòng cũng sắp không nhịn được mà sụp đổ.

Thân phận không thể lộ ra ngoài, nhất định cô không được có bạn bè, cô thân là cô nhi nên cũng không biết về thân phận, càng không nói đến người thân, sau khi gặp gỡ Arthur, thì thế giới của cô hình như đã khác, như vậy có lẽ cũng tốt.

Đôi tay đặt qua cổ của Bối Lý, tiến lên hôn đôi môi thật dầy của Bối Lý, và nhẹ nhàng cắn xé.

Cảm nhận được mềm mại trên môi thì thân thể Bối Lý run lên, ngay sau đó thì phản ứng kịp, đáy mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ như điên, hé miệng ra và đổi khách làm chủ, cạy môi lưỡi Đường Lâm ra, ra sức duỗi vào và quấn lấy cái lưỡi của Đường Lâm để cùng múa.

Nhẹ nhàng chậm chạp, dịu dàng. Quét ngang cả khoang miệng Đường Lâm, lưỡi to xù xì câu lấy cái lưỡi, thỉnh thoảng cắn nhẹ, thỉnh thoảng trêu, không ngừng truy đuổi, giống như cá chép đang nghịch nước, bất tri bất giác thân thể hai người dựa vào gần nhau.

Tiếng thở thô từ từ vang lên ở trong nhà, nước miếng từ khóe miệng tràn ra, tạo thành mùi tình dục mãnh liệt, làm cho người ta hít thở nặng nhọc thêm mấy phần, buông ra thân thể mềm yếu ở trong ngực, Bối Lý theo nước miếng liếm nhẹ, cắn nhẹ cổ trắng noãn của Đường Lâm, một lúc sau mới dừng động tác lại, mang theo uất ức và nói: "Em còn vết thương, không được phép quyến rũ tôi...tôi sẽ nhịn không được, thật đấy!"

Bên dưới hướng về phía bắp đùi Đường Lâm cọ xát mấy cái, hít sâu mấy hơi, rồi đè xuống xao động ở đáy lòng, không dám ngẩng đầu nhìn Đường Lâm, cúi đầu rửa vết thương cho Đường Lâm, nhưng ngón tay hình như hơi không ổn, đầu ngón tay phát run, giống như không dám đụng vào làn da nóng rực của Đường Lâm, e sợ sẽ làm bị đau hơn.

Đường Lâm hơi chếch lên, liếc nhìn Bối Lý nghiêm túc, đáy lòng nở hoa, nhìn chằm chằm vào chỗ đang phình lên, ở dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của cô, nơi kia hình như sưng to hơn, mà Bối Lý đè hơi thở xuống, thì từ từ to thêm.

"Phốc!" Đường Lâm không nhịn được mà lên tiếng cười, nhìn bộ dáng Bối Lý thẹn thùng, khó trách Da La thích đùa giỡn cô mà không biết mỏi mệt, quả nhiên đùa giỡn rất thú vị, có lẽ về sau nên tìm Arthur thử một chút, trong đầu lóe lên dung nhan yêu nghiệt của Arthur một chút rồi biến mất, khóe miệng nở nụ cười thoải mái.

Lần này, cô coi như là đã công nhận cái thời không này, không coi mình là khách qua đường nữa, và muốn dung nhập vào nơi này.

Bên tai hình như truyền đến tiếng kêu lo lắng của Arthur và Da La